Giờ khắc này, bên tai là tiếng Ngô Duệ rít gào, đối diện là một người phụ nữ trung niên, Quan Ninh lập tức buông lỏng cánh tay chống đỡ Ngô Duệ, cậu khó tin nhìn cô, Quan Ninh ngó dì kia vẫn ngây ra, vội cong lưng bế cục thịt dưới đất lên, giải cứu Ngô Duệ.
“Không sao chứ?” Quan Ninh lo lắng nhìn Ngô Duệ.
Ngô Duệ nhìn cô, khẽ nói không sao, tầm mắt vừa chuyển, cậu ngó lom lom Ngô Nam được Quan Ninh ôm trong lòng hỏi, “Dì Hứa, dì dắt nó tới đây chi?”
“Nam Nam la lối muốn tìm anh Hai, nhắc miết mấy bữa nay, gọi cho con con cũng không dỗ nó, hôm nay lại đòi tới, phu nhân kêu dì dắt nó tới đây,” Dì Hứa cúi đầu, phát hiện cổ chân Ngô Duệ sưng tấy, lập tức lôi kéo kiểm tra cậu một vòng, “Làm sao bị vầy thế Ngô Duệ? Có bị thương chỗ khác không con?”
Ngô Duệ nhớ tới chuyện hôm qua thì khẽ ho khan, lơ đãng nhìn sượt qua Quan Ninh, “Xuống lầu nhìn không rõ, dì Hứa vào đi ạ.”
Dì Hứa đỡ cậu đi vào, nỗi lo lắng cho cậu đã vượt qua sự tò mò về thân phận Quan Ninh, chờ xác nhận Ngô Duệ đã tìm bác sĩ tư khám qua bèn yên tâm, nhấc lên hứng thú với Quan Ninh lần nữa.
“Ngô Duệ, đây là ai vậy?” Dì Hứa nhỏ giọng hỏi.
Quan Ninh vừa nghe tức khắc sống lưng căng chặt, Ngô Nam đang thoả thích nép mình trong lòng cô nâng đầu, Ngô Duệ ngồi trên sô pha, một tay xách Ngô Nam qua đây, ném cho dì Hứa mới trả lời, “Là chị của bạn con, ở gần khu này, con bị trẹo chân bất tiện, đành nhờ chị qua để ý con một chút.”
Quan Ninh lên tiếng “Chào dì”, dì Hứa gật đầu cười, “Làm phiền con rồi, con cũng ở khu biệt thự Sâm Thuỷ à?”
Quan Ninh lắc đầu, thoải mái đáp, “Con ở khu phố Phượng Ninh ạ.”
“À,” Dì Hứa lên tiếng, ngó chiếc váy lam cô mặc vài lần, nụ cười nhạt đi hẳn, giọng điệu chẳng còn thân thiện như ban nãy, thậm chí còn có ý đuổi khách, “Con có đi làm nhỉ? Sao cuối tuần không tranh thủ nghỉ ngơi?”
Ngô Duệ nhíu mày, cướp lời Quan Ninh, “Chị ấy vốn đang nghỉ, là con nài người ta qua đây.”
“Ngô Duệ, nếu cậu có người chăm sóc thì tôi đi trước, trong công ty còn chút việc.” Quan Ninh dứt khoát đứng dậy, chỉnh lại gấu váy liền đi ra ngoài.
“Chị ơi……” Ngô Duệ hấp tấp đứng lên, chẳng màng cái chân thọt, khập khiễng đuổi theo, chắn trước người Quan Ninh, “Trưa chị có tới nữa không?”
Quan Ninh thấy bộ dạng sốt ruột của Ngô Duệ hết sức ngoài ý muốn, song vẫn đáp, “Tôi đến công ty làm thêm giờ, chắc không về đâu.”
Quan Ninh vừa đi, nụ cười tươi trên mặt Ngô Duệ tức khắc bay biến.
Dì Hứa thấy mặt cậu tối hù, nhất thời không dám hó hé.
Song nhanh chóng, Ngô Duệ treo lên một nụ cười nhìn như hiền lành, hỏi dì Hứa, “Sao dì hôm nay lại nói vậy với bạn con?”
“Ngô Duệ, dì muốn tốt cho con,” Dì Hứa đứng lên, “Con còn nhỏ lắm, nhiều chuyện không rành, chớ để người mưu mô tiếp cận mình, con sẽ bị lừa gạt, ăn khổ. Trên mặt cái cô kia viết đầy tham vọng, còn lớn hơn con, sớm muộn con cũng sẽ bị nó dắt mũi. Chẳng nhẽ con không nhìn ra cô ta quan tâm con là để mưu cầu gì à?”
Cầu gì?
Ngô Duệ nghĩ ngợi, chắc không phải do mặt mũi hay thân mình mơn mởn của cậu đâu nhỉ? Tại sao người lớn cứ coi trọng tiền bạc đến thế. Cậu thấy Quan Ninh chẳng hề để bụng, cô có nhan sắc, xe cộ, sự nghiệp, còn có một đứa em trai ưu tú cầu tiến, tiền đồ triển vọng, cuộc đời chị ấy đang ở thời điểm tốt đẹp nhất, chẳng đáng dùng trăm phương ngàn kế vì mấy đồng tiền dơ bẩn. Hơn nữa nhìn trước mắt, rõ ràng Quan Ninh chỉ nảy hứng với cậu khi say xỉn. Không, cũng không hẳn là cậu, mà là cơ bụng và…… của cậu.
“Dì cạn nghĩ quá rồi” Ngô Duệ kịp thời hoàn hồn, “Một mình chị ấy nuôi dưỡng em trai, là Quan Trình đó, chắc dì nghe xa lạ, nhưng ba con thì biết, nếu Quan Trình là con của ba, hổng chừng ông ấy nằm mơ cũng tỉnh vì cười. Vì vậy, chị ấy có tham vọng hay không, cả con và dì đều không có tư cách đánh giá.”
“Dì sợ cô ta lợi dụng con……”
“Trong tay con có bao nhiêu cắc bạc đáng để chị ấy lợi dụng chứ?”
“Nhưng dầu gì con cũng là con cái nhà họ Ngô, làm thân với con thì sau này còn thiếu chỗ tốt à”
“Nhưng con cặp bồ dài lắm cũng chỉ ba tháng,” Ngô Duệ ngừng lại, “Tại sao dì nghĩ chị ấy muốn kết thân với con?”
“Bộ đồ hai đứa mặc hôm nay cùng một màu, còn không phải dăm ba cái thứ đồ đôi đồ cặp giới trẻ tụi con hay thích à?” Dẫu trông sơ là một cặp đăng đối, song dì Hứa thấy Ngô Duệ bớt lui tới với cô gái kia thì tốt hơn.
Ngô Duệ nghe vậy tức khắc có phần mất tự nhiên, đó là tại cậu thấy Quan Ninh mặc váy xanh ẩn hiện mấy lần trên đường mới đi thay áo sơ mi có màu tương tự trước khi cô tới nơi.
“Đó là trùng hợp, không phải đồ đôi đâu ạ,” Ngô Duệ nói, “Chúng con không yêu đương, chị ấy cũng không có ý đó, dì chớ lo nhiều.”
“Thế là tốt nhất.” Dì Hứa bế Ngô Nam lên, cười hỏi cậu, “Giữa trưa muốn ăn gì? Dì Hứa nấu cho con.”
“Không biết, không có khẩu vị ạ.”
“Dì Hứa mới vừa học mấy món chữa chán ăn, giờ dì đi mua nguyên liệu.”
Nói xong dì Hứa liền đi ra ngoài, tới cửa thì quay đầu lại, “Con muốn chăm bé Nam chút không?”
Ngô Nam mở đôi mắt to trông mong nhìn Ngô Duệ.
Ngô Duệ xua tay với họ, “Tạm biệt.”
Quan Ninh tới công ty tăng ca thật. Không ngờ Trần tổng cũng ở đây, hai người chạm mặt ở gian trà nước, Quan Ninh thấy sắc mặt Trần tổng không tốt, bèn hỏi han vài câu.
“Mỗi tháng luôn có mấy ngày ước mình là đàn ông ấy mà.” Trần tổng nói.
Quan Ninh nhớ mình có miếng dán giữ ấm trong ngăn kéo, mau chóng cầm vài miếng đưa cho cô ấy, Tổng giám đốc Trần đã ngoài bốn mươi, vừa mới nhậm chức, liên tục tăng ca mấy ngày lại tới kì sinh lý, bụng đau lưng mỏi.
“Trần tổng đau lưng ạ?” Quan Ninh đi qua, ấn vài cái trên eo chị ấy. Trần tổng nhìn cô ngoài ý muốn, không ngờ Quan Ninh thoạt trông gầy guộc nhưng tay có lực mạnh.
“Nhấn thêm mấy cái nữa đi.”
Quan Ninh cười cười, giúp Trần tổng mát-xa chốc lát.
“Được, đỡ hơn nhiều rồi,” Trần tổng nói, “Cô còn kiên nhẫn hơn ông nhà tôi, ai cưới được cô thì có diễm phúc lắm.”
“Thật ạ, em cũng thấy vậy.” Tuy Quan Ninh không muốn kết hôn, nhưng cũng không cần thiết nói ra điều này với cấp trên đã có gia đình.
Trần tổng cảm thấy Quan Ninh rất thú vị, nhớ gần đây Quan Ninh đang thầu một dự án, bèn mở miệng, “Cô trình bày chút về hạng mục đang làm đi.”
Được tổng giám đốc công ty hỏi thăm là một cơ hội hiếm có, Quan Ninh đã xem tư liệu nên không luống cuống, vừa giảng giải vừa tự đặt nghi vấn, dùng hai phút trình bày đầy đủ ý chính trước mặt Trần tổng.
Quan Ninh nói chuyện hết mực trật tự, không có một câu dư thừa, nhận định khách quan lẫn phán đoán chủ quan khiến mắt Trần tổng sáng rực. Cô bị thuyên chuyển tới đây kỳ thật chả ôm hi vọng gì với cấp dưới, cô chướng mắt đám nhân viên Lục tổng mang tới, chẳng ngờ công ty còn cất giấu cục vàng.
Vì thế đợi tới khi Trần tổng thấy cơn đau bụng kinh thuyên giảm liền chủ động mời Quan Ninh dùng bữa. Người đi làm công ăn lương đều hiểu, đi dùng bữa với sếp không hề chỉ ăn cơm đơn thuần, đôi khi ứng phó còn đuối hơn làm việc, nhưng Quan Ninh không ngại.
Gọi món, bưng trà rót nước, gắp đồ ăn múc canh, ăn với sếp không phải để no bụng mà là để phục vụ, xây dựng tâm lý vững vàng thì nhẹ lòng thuận tay thôi. Cho dù mình ăn nhiều ăn ít thì có sao đâu chứ? Coi như giảm béo.
Trần tổng không phải là một chủ cả vênh váo, Quan Ninh dễ dàng gợi đề tài phù hợp, hai người vui vẻ trò chuyện với nhau, Trần tổng thậm chí còn kể về đứa con trai đang học cấp hai, bảo cậu về nhà là chơi game miệt mài, làm chị ấy đau đầu không thôi.
“Em trai em hồi nhỏ cũng vậy, em quăng máy game của nó, di động cũng tịch thu, kết quả nó theo bạn chạy tới tiệm net, sau đó em thấy cách này không ổn, thà khơi thông chứ không cấm cản, vì thế giao ước với nó mỗi ngày chỉ được chơi nhiều nhất hai tiếng, dần dà nó biết chủ động rút ngắn thời gian xuống còn một tiếng, thậm chí nửa tiếng, lúc bài vở nặng nề thì dứt khoát nghỉ chơi. Thời nay con nít toàn trưởng thành sớm, bọn chúng hiểu hết lý lẽ, điều mình cần làm là tìm đúng cách quản lý và hạn chế. Chị hãy lấy vị trí ngang hàng để giảng giải với cháu nó, tự cháu sẽ thấy mình được tôn trọng mới có thể tôn trọng ngược lại chị.”
“Nhà cô là cô chăm em à?” Trần tổng bất ngờ.
Quan Ninh dùng một câu tóm gọn, “Cha mẹ mất sớm, chỉ có mình em nuôi em trai.”
Gói gọn trong một câu, song Trần tổng không khó hình dung ra bao gian khổ khó nhọc, cô và chồng mình nuôi nấng một đứa thôi đã thấy đuối sức, đừng nói chi Quan Ninh hồi non nớt.
Trần tổng giơ tay vỗ vai Quan Ninh.
“Tôi sẽ về trò chuyện với con, hy vọng biện pháp của cô hiệu nghiệm.”
Quan Ninh mỉm cười, châm thêm trà cho Trần tổng.
Chiều Trần tổng không tới công ty, song Quan Ninh vẫn ở lại tới sáu giờ mới sửa soạn xuống lầu. Tống Thanh Hoà bỗng gọi lại đây.
“Quan Ninh, ở đâu đó?”
“Ở công ty, sao vậy?”
“Không có gì, nhớ tới tụi mình lâu rồi chưa ăn chung, tối nay rảnh không?”
“Đêm nay trống.”
“Gặp nhau đi, đúng lúc tôi ở gần đấy.”
Quan Ninh lái xe tới, vào phòng Tống Thanh Hoà đã đặt.
Đẩy cửa, Quan Ninh nhìn vào, bên trong không chỉ có Tống Thanh Hoà đang ngồi, còn có Khương Vịnh.
Đôi khi Quan Ninh sẽ quên mất rằng người trưởng thành có rất nhiều bất đắc dĩ, ví như Khương Vịnh là bạn bè kiêm cấp trên của Tống Thanh Hoà, anh ta kêu Tống Thanh Hoà gọi điện, Tống Thanh Hoà phải đánh máy cho cô thật.
Tống Thanh Hoà tức khắc lộ ra ánh mắt áy náy với cô, Quan Ninh không thể để Tống Thanh Hoà khó xử, đành ổn định cảm xúc, đi tới ngồi vào bên tay phải Khương Vịnh.