Gió Xuân Rực Lửa

Chương 11



Khi nhận được danh sách tổ đi điều tra nghiên cứu, Lâm Sơ Thịnh cũng không ngờ rằng cô sẽ được chọn đi.

Thầy hướng dẫn của cô – Du Đại Vinh, là chuyên gia trong lĩnh vực ngôn ngữ học, thông thường chỉ thu nhận tiến sĩ, mấy năm gần đây thầy có đào tạo thêm hai nghiên cứu sinh, Lâm Sơ Thịnh là một trong hai người may mắn kia, cho nên danh sách xin đi nghiên cứu với thầy gần như đều là tiến sĩ cả, cô cũng chỉ ôm một tia hi vọng thử xin đi xem sao.

Nơi mà lần này bọn cô sẽ đi đến là ở vùng biên giới Mạnh Xuyên ở Vân Nam, nơi đây là vùng đất của dân tộc Bạch Di*.

Trong lịch sử, dân tộc Di ở Trung Quốc bao gồm: Hắc Di, Bạch Di, Hồng Di và Thanh Di, dân tộc Bạch Di phân bố rộng rãi ở các tỉnh như Vân Nam, Quý Châu và Tứ Xuyên.

Ngoại trừ Du Đại Vinh ra, còn có một vị đàn anh đang thi tiến sĩ, tên là Ôn Bác cùng đồng hành nữa.

Ba người ngồi máy bay từ Bắc Kinh đến Vân Nam, người phụ trách ngôn ngữ địa phương tiếp đãi bọn họ một cách nhiệt tình, bọn họ ở lại một đêm rồi mới thuê xe, thuê người lái xe xuất phát đi đến Mạnh Xuyên.

Lâm Sơ Thịnh chỉ là một nghiên cứu sinh, cũng không có kiến thức ngôn ngữ chuyên ngành quá thâm sâu, nhiệm vụ của cô trong chuyến này chỉ là phụ trách lấy máy ghi âm, thu thập tài liệu ngôn ngữ về tiếng địa phương, nhiệm vụ này khá là nhẹ nhàng.

Vân Nam ở phương Nam, khí hậu ấm áp ướt át, tuy đã là tháng mười hai, nhưng bọn cô cũng ăn mặc khá phong phanh.

Lâm Sơ Thịnh ngồi trên chiếc xe nghiêng ngả, cô nhìn qua cửa sổ xe vài lần, hầu như đều là khe núi rừng rậm chưa được khai phá, nguy hiểm hoang vu.

“Đây là lần đầu tiên đàn em đến Vân Nam hả?” Ôn Bác cười hỏi.

“Vâng ạ.” Lâm Sơ Thịnh gật đầu.

“Nơi này có người tiếp đón, cũng không cần lo lắng gì cả, có việc gì thì cứ nói với anh.” Ôn Bác hơn ba mươi tuổi, đã kết hôn có con, cũng coi cô như một em gái nhỏ.

“Cảm ơn đàn anh.” Lâm Sơ Thịnh nói xong rồi xoa mũi, chắc do chưa quen với khí hậu ở đây, mũi cô thấy hơi đau nhức.

“Vân Nam là một nơi không tồi, rất thích hợp để đi du lịch, lần trước thầy tới nơi này nghiên cứu…” Du Đại Vinh nói về một số điều thú vị của trước kia, không khí bên trong xe cũng khá sôi nổi.



Mạnh Xuyên là nơi giáp với biên giới, nơi mà bọn họ muốn đến nằm ở trong núi, ban đêm khó đi xe, lúc chạng vạng họ đã dừng chân ở thị trấn, tìm một nhà nghỉ nhỏ để nghỉ ngơi.

Khi ba người đi vào nhà nghỉ, có một đoàn người đang làm thủ tục thuê phòng, đều là đàn ông cả, vóc dáng không giống nhau, trong đó có hai người đang đứng ở quầy làm thủ tục, ba đến năm người khác lại vây quanh một chỗ hút thuốc, khi nhìn thấy ba người Lâm Sơ Thịnh, ánh mắt bọn họ dừng lại vài lần.

“Mọi người đợi một lát.” Bà chủ chào hỏi mấy người Lâm Sơ Thịnh bằng giọng phổ thông không chuẩn.

Nơi này hẻo lánh vắng vẻ, người tới ở trọ ở chỗ này, không phải đến thám hiểm du lịch thì đến để làm nghiên cứu, lúc này lại là mùa ít khách du lịch, ít khi có nhiều khách đến như vậy.

“Đưa chứng minh thư cho anh trước đã.” Ôn Bác nói.

Lâm Sơ Thịnh gật đầu đáp lời, mở túi lấy chứng minh thư được kẹp ở trong hai lớp ra, bỗng nhiên nghe được những tiếng cười đùa, cô bất giác ngẩng đầu lên, nhóm đàn ông hút thuốc kia đang nhìn vào cô.

Họ nói toàn những tiếng địa phương mà cô không hiểu, nhưng ánh mắt dừng ở trên người cô lại vô cùng suồng sã, khiến cô thấy cực kì không thoải mái.

Trong lúc này, người đàn ông vốn đang làm thủ tục ở quầy, bỗng nhiên xảy ra mâu thuẫn với bà chủ,  giọng nói không hề tốt chút nào. 

Người đó quay đầu, đá một cái vào chân người đàn ông đang cười suồng sã nhất một cách tàn nhẫn, chắc nói lời hung hãn đe doạ gì đó, người kia cúi đầu, lập tức ngậm miệng lại.

Vóc dáng người đàn ông kia rất cao, lúc sắp rời đi còn quét mắt qua ba người Lâm Sơ Thịnh, đôi mắt gã ta nhỏ, nhưng lại vô cùng sắc bén, khiến người khác có cảm giác không được tự nhiên.

Mấy người kia không nghỉ lại, xách theo đồ rồi rời đi.

“Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi, mọi người thuê mấy phòng nhỉ.” Bà chủ cười nói.

“Hai phòng.” Ôn Bác đưa chứng minh thư cho bà chủ, Lâm Sơ Thịnh là phụ nữ, nhất định phải ở riêng một phòng.

“Được.” Bà chủ lại tiến hành làm thủ tục cho bọn họ, cũng nói về nhóm người vừa rồi, “Không kiểm tra được chứng minh thư của bọn họ, chỗ này lại khá loạn, có nhiều kẻ xấu, tôi nói với bọn họ còn có một cách nữa, nhưng phải đến trình báo ở đồn công an, bọn họ bắt đầu không vui.”

“Theo như tôi thấy thì, có khả năng chứng minh thư kia là giả, cũng phải báo với đồn công an để tránh xảy ra chuyện.”



Bôn ba cả một ngày, Lâm Sơ Thịnh đã rất mệt, đi ăn cơm chiều lót bụng với thầy và đàn anh rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhà nghỉ này cũng cũ kĩ, muốn ra vào phòng đều dùng chìa khóa, Ôn Bác còn nhắc nhở cô trước khi ngủ phải khóa trái cửa và cửa sổ lại, cửa sổ thì nhiều năm vẫn chưa được sửa lại, ổ khóa đã tróc ra, có thể đóng lại nhưng không khóa được.

Lâm Sơ Thịnh cố ý tìm thứ gì đó kẹp giữa hai cánh cửa sổ, đóng cửa chặt hơn một chút.

Khi rửa mặt qua loa, cô lại phát hiện bên trong xoang mũi bị chảy máu, chắc là do khí hậu thời tiết nên cô cũng không để bụng, sau đó đi gọi điện thoại báo bình an cho bố mẹ.

Hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp nghe cô nói đi Vân Nam thì vẫn luôn lo lắng, “Bố mẹ còn lên mạng xem thử, Mạnh Xuyên là vùng biên giới, rất hỗn loạn, con cần phải cẩn thận, nhất định phải đi theo thầy đấy…”

Lâm Sơ Thịnh gật đầu đáp lời.

**

Bên kia

Màn đêm buông xuống, trời cao đất rộng, một chiếc xe chạy nhanh vào đồn công an Mạnh Xuyên.

“… Theo mô tả của bà chủ, có vẻ rất giống đám người mà các anh đang tìm.” Đồng chí cảnh sát nói.

“Không theo dõi họ à?”

“Ở chỗ chúng tôi, ngày thường có rất ít người, nhà nghỉ kia cũng không có camera theo dõi, có điều chúng tôi đang sắp xếp tìm kiếm, nếu như đám người kia thật sự ở Mạnh Xuyên, nhất định có thể tìm được.” Anh cảnh sát kia lại nói tiếp, rồi liếc mắt quan sát một người ngồi ở cách đó không xa.

Người đàn ông kia là người dẫn đầu, sau khi chào hỏi lúc đầu xong thì không nói thêm câu gì nữa.

Đoàn người lại rời khỏi đồn công an, “Chắc không phải đi một chuyến vô ích chứ, đám người kia to gan vậy, còn dám đi thuê trọ?”

“Cậu chưa nghe đến câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất à!”

“Mẹ kiếp, càng tới cuối năm đám người kia càng hung hăng ngang ngược.”

“Đến ngày lễ ngày tết, sẽ có người muốn ăn đồ ăn hoang dã, có thể kinh doanh, đám người kia đương nhiên càng hoạt động mạnh hơn.”

“Đội trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Dừng lại ở nơi này đợi tin tức hay rời đi trước.”



Ánh mắt mấy người đàn ông dừng ở trên người anh, anh dựa người vào thân xe, đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, vẻ mặt không để tâm.

“Hắc Tử, đội trưởng sao vậy? Sau khi về nhà một chuyến thì giờ luôn mất hồn mất vía, thường xuyên ngẩn người.”

Anh chàng tên Hắc Tử lại cười hì hì, “Nghĩ đến phụ nữ!”

Mọi người: “…”

“Các anh không biết đâu, ở trên xe lửa đội trưởng gặp được một người phụ…” Hắc Tử còn chưa dứt lời, Quý Bắc Chu đã dùng chân đá hắn một cái, hắn rống lên một tiếng, che mông lại, “Đội trưởng, sao anh lại ra tay chứ.”

“Nói toàn lời nhảm nhí, ồn ào đến mức tôi không tập trung hút thuốc được!”

“…”

“Đi lái xe, chúng ta đi loanh quanh vài nhà nghỉ gần đây, có lẽ sẽ có thêm phát hiện mới.” Quý Bắc Chu dập tắt điếu thuốc.

Hết chương 11.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.