Đêm đón tết dương, người đứng đầu đường đông như thủy triều, ở trạm xe cũng như thế, chen chúc, ồn ào, ma sát… Nhưng lúc này toàn bộ thể xác và tinh thần của Lâm Sơ Thịnh đều như vứt ở sau đầu, chỉ có còn cảm nhận đơn giản nhất.
Tim đập cực nhanh, độ ấm của lòng bàn tay anh…
Rất nóng.
Hai người nắm tay, tránh khỏi đám người đang chen chúc, Quý Bắc Chu buông tay cô ra rất tự nhiên, hai người sánh vai bước đi, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Chúng ta đi ăn gì thế?”
“Anh ăn được lẩu không?”
“Tôi thế nào cũng được.”
“Vậy chúng ta đi xem trước…” Lâm Sơ Thịnh vừa dứt lời, đã liên tiếp hắt xì vài cái.
“Bị cảm à?”
“Không phải, chắc do mới quay về từ Vân Nam, vẫn chưa thích ứng được, mũi thấy khó chịu.” Lâm Sơ Thịnh nói rồi xoa nhẹ chóp mũi.
Cuối cùng thì hai người cũng đánh giá thấp lượng người trong đêm đón năm mới này.
Mấy nhà hàng lẩu trong nội thành đều chật ních, người xếp hàng đi vào chật như nêm cối, bây giờ không cần thảo luận vấn đề ăn cái gì nữa, chỉ cần tìm một nhà hàng có thể vào thẳng được là tốt rồi, hai người đi lượn một hồi, rồi tiến vào trong một nhà hàng Tây ăn bò bít tết.
Giá cả cao, nhà hàng này cũng không thích hợp để tụ tập liên hoan, nhưng lại có không gian đẹp.
Ánh đèn ấm áp tối nhẹ, trên bàn có ly rượu vang đỏ, hoa hồng, hơn nữa là đêm đón tết dương lịch, nhà hàng bày trí với không khí vui mừng, Lâm Sơ Thịnh cảm thấy bọn họ đến một nơi như vậy thì có hơi kì quái.
Máy sưởi trong phòng đủ ấm, Lâm Sơ Thịnh vừa mới cởi khóa áo ra, Quý Bắc Chu đã cầm lấy áo của cô rất tự nhiên, để sang một bên giúp cô, anh cũng cởi áo khoác lông ra, bên trong là áo lót lông cừu, làm bớt đi vẻ kiêu căng vốn có trên người anh, mà mang đến cảm giác vô hại đơn giản.
Đến lúc đợi món lên, Lâm Sơ Thịnh hỏi nhỏ.
“Ừm… Anh Quý, lúc nãy anh với bố mẹ tôi…”
Cô đã kìm nén chuyện này ở trong lòng một lúc lâu, cũng rất tò mò sao Quý Bắc Chu ở trong nhà cô, lại còn nói chuyện hăng say với bố mẹ cô như thế nữa.
“Lúc chơi đùa với con chó ở cửa, vừa đúng lúc gặp được bố em, chú mời tôi vào trong nhà ngồi, thật sự quá nhiệt tình, tôi không có cách nào từ chối.”
Lâm Sơ Thịnh cũng hiểu tính cách của bố cô, “Vậy anh nói gì với bố mẹ tôi thế?”
“Không có gì.”
Lâm Sơ Thịnh nhíu mày, cô cảm thấy Quý Bắc Chu đang cố tình giấu giếm, nhưng trên thực tế đúng là chưa nói được gì cả, Quý Bắc Chu đã chuẩn bị tinh thần bị “gặng hỏi” khi gặp người nhà cô, kết quả chỉ nói một hồi về mấy lá trà, cũng không hỏi tên anh là gì luôn.
“Xin chào, bò bít tết của anh chị đây ạ.” Nhân viên phục nhắc nhở bọn họ chú ý giọt dầu bị bắn ra.
Lâm Sơ Thịnh không thường ăn đồ Tây, cũng không quen cắt bò bít tết, cô còn đang đấu tranh với đĩa bít tết, thì Quý Bắc Chu đã đẩy phần mà anh đã cắt sang cho cô, “Em ăn đĩa này đi.”
Không đợi cô từ chối, Quý Bắc Chu đã lấy đĩa bít tết của cô về phía anh, Lâm Sơ Thịnh thường ra ngoài ăn cơm với bạn, nhưng chưa từng được ai làm như vậy cho cho, cảm nhận cũng không giống nhau.
“Anh về Giang Đô khi nào thế?” Lâm Sơ Thịnh khẽ hỏi.
“Vừa trở về.”
“Thảo nào hôm qua tôi đến nhà Quý Thành Úc ăn cơm, không nghe cậu ta nhắc đến.”
“Nó không biết tôi đã về đâu.”
Ngón tay đang nắm lấy dao nĩa của Lâm Sơ Thịnh khẽ dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Quý Bắc Chu, thấy anh vẫn còn đang cắt bò bít tết, “Anh không nói cho cậu ta à?”
Quý Bắc Chu ngẩng đầu cười với cô, “Vừa mới xuống tàu cao tốc đã đến tìm em, không có thời gian liên lạc với nó.”
“Anh đi thẳng từ nhà ga đến nhà tôi hả?”
“Không chờ nổi, muốn được gặp em.”
“…”
Vẻ mặt Lâm Sơ Thịnh hơi cứng lại, hơi thở cũng nóng dần lên.
“Có muốn thử mùi vị của đĩa bò bít tết này không.” Quý Bắc Chu lấy xiên giữ một miếng bò bít tết, chấm vào bát nước sốt tiêu đen, rồi đưa đến bên miệng cô.
Câu nói “muốn gặp em” của anh đã khiến trái tim Lâm Sơ Thịnh đập nhanh không ngừng, miếng bò bít tết được đưa đến bên miệng cô, cô gần như há miệng cắn theo bản năng, bình thường khi đi ăn cùng nhóm chị em thân thiết, cùng ăn chung đút đồ như vậy cũng không thấy có gì lạ, nhưng cô với Quý Bắc Chu…
Nhưng miếng bò bít tết đã cắn rồi, chỉ có thể nhai xuống.
“Mùi vị như thế nào?” Quý Bắc Chu nhìn cô.
“Cũng không tệ lắm.”
“Có muốn ăn thêm mấy miếng nữa hay không?” Quý Bắc Chu lại dò hỏi, mặt mày chứa ý cười ôn hòa.
“Không cần đâu, anh ăn đi.”
Lâm Sơ Thịnh thoáng nhìn thấy anh lại dùng cái nĩa mới vừa đút miếng bò bít tết cho cô để ăn tiếp, trên mặt lại càng nóng hơn, anh ấy không để ý chút nào, đây có phải là hôn môi gián tiếp trong truyền thuyết không?
Cũng ăn gần xong bữa cơm rồi, Quý Bắc Chu mới đề nghị, “Có muốn đi xem phim hay không?”
Tâm tư của anh đối với cô đã rõ như ban ngày, nhưng lúc này trong lòng Lâm Sơ Thịnh vẫn còn hơi mâu thuẫn, cô không biết yêu xa có phù hợp với cô không, “Xem phim xong chắc cũng muộn lắm rồi, mẹ tôi chắc không đồng ý cho tôi về nhà muộn thế đâu.”
“Vậy em gọi điện thoại về hỏi xem, tôi lên mạng tra vé phim trước.” Quý Bắc Chu cũng không ép buộc cô.
Trình Diễm Linh đang chơi mạt chược với mấy bà hàng xóm ở nhà, khi nhận điện thoại, đầu tiên bà hỏi đã ăn cơm chưa, ăn món gì.
“Bò bít tết à, cũng tốt.” Trình Diễm Linh vô cùng vui vẻ, bà nhớ tới quán cơm Tây, hầu như đều là cảnh tượng lãng mạn dưới ánh nến trong phim truyền hình.
“Anh ấy nói lát nữa muốn đi xem phim, con thấy quá muộn rồi, mẹ thấy sao? Con vẫn nên về nhà sớm đúng không.”
“Con cũng có đi một mình đâu, xem phim xong rồi bảo cậu ta đưa về là được.”
“Không phải, mẹ…”
“Được rồi, không nói nữa, mẹ còn phải đánh bài, cúp máy trước đây, nếu thắng được tiền, mẹ mời đi ăn nhá.”
Cô chưa kịp nói gì nữa, Trình Diễm Linh đã vội vàng cúp điện thoại, mấy bà hàng xóm nghe thấy bà cúp điện thoại, cũng dò hỏi sôi nổi xem Lâm Sơ Thịnh có bạn trai rồi à, bà cũng cười không phủ nhận, mấy người lại đùa giỡn nói nếu có cơ hội nhất định phải đến gặp anh chàng này.
Khi Lâm Sơ Thịnh cúp điện thoại, quả thực cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Mặc dù Quý Bắc Chu không nghe thấy mẹ cô nói cụ thể những gì, nhưng cũng có thể đoán được, “Tôi đi đặt vé trước.”
Đến khi tính tiền, dù đã nói là Lâm Sơ Thịnh mời, nhưng Quý Bắc Chu vẫn lấy điện thoại ra để quét mã trả tiền.
“Quét của tôi đi.” Lâm Sơ Thịnh đưa điện thoại cho thu ngân.
Chị gái thu ngân nhìn thấy bọn họ giành nhau trả tiền, cũng cười nói, “Vẫn nên quét của anh này đi.”
Cô vốn muốn mời anh ăn cơm để trả món nợ ân tình này, hiện giờ thì ngược lại, đi ra ngoài một chuyến, không trả được ơn cứu mạng, còn nợ anh một bữa cơm và một vé xem phim, Lâm Sơ Thịnh chỉ thấy đầu cô càng đau hơn.
Nhất là sau khi đến rạp chiếu phim, nửa phần đầu của bộ phim mà Quý Bắc Chu chọn rất nhẹ nhàng hài hước, nửa phần sau lại cảm động khiến người khác rơi nước mắt, Lâm Sơ Thịnh cũng rất mau nước mắt, cô khóc đến mức mũi xót đầu cũng đau.
Phần sau của bộ phim, sự chú ý của Quý Bắc Chu không đặt ở trên màn hình lớn, mà anh vẫn luôn quan sát Lâm Sơ Thịnh, nước mắt của cô ấy giống như nước tự nhiên vậy…
Điện thoại ở trong túi lại rung, Quý Bắc Chu khẽ liếc qua, đều là tin nhắn của Hắc Tử.
【 Đội trưởng, bộ phim này được đánh giá rất tốt, ấm áp cảm động lắm. 】
Quý Bắc Chu nhắn lại: 【 Cô ấy khóc rồi. 】
【 Đang cần kết quả này mà, đã đến lúc thể hiện sức hấp dẫn nam tính của anh rồi, mau cho cô ấy một cánh tay mạnh mẽ, ôm lấy cô ấy…】
Hắc Tử đợi một hồi lâu, cho rằng đội trưởng cuối cùng cũng đã thực hành thực tế, ôm chị dâu vào lòng rồi, kết quả lại đợi được một tin:
【 Cô ấy khóc, tôi đau lòng. 】
Bất ngờ không kịp đề phòng, miệng bị nhét đầy cơm chó.