Lồng ngực rung động, trái tim đập nhanh, Lâm Sơ Thịnh như sắp mất đi ý thức.
Hơi thở của anh tựa như kề sát vào lỗ tai của cô, hơi nóng lại dần dần ngập tràn.
Lúc sau cả vành tai của cô đều đỏ hết lên, cả khuôn mặt nhỏ cũng đỏ ửng.
Lâm Sơ Thịnh cũng không phải là cô gái nhỏ không hiểu chuyện gì cả, cô có thể đoán được ít nhiều tâm tư của Quý Bắc Chu, nhưng lại không ngờ rằng, mới gặp nhau mấy ngày mà anh đã nói ra những lời này, hoàn toàn không theo lối suy nghĩ bình thường chút nào.
“Anh Quý, chắc anh uống nhiều rượu quá rồi, chúng ta chỉ mới quen biết vài ngày, cũng không hiểu rõ lẫn nhau, vậy nên… Xin lỗi anh.” Lâm Sơ Thịnh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Nói xong lời này, cô cầm lấy túi xách rồi đẩy cửa ra, như đang bỏ chạy khỏi xe.
Quý Bắc Chu khẽ áp đầu lưỡi vào má, thoáng nhìn qua túi quà kỉ niệm kết hôn mà cô bỏ quên trên xe.
“Đội trưởng.” Anh chàng đang run lẩy bẩy mở cửa ghế lái, xoa bàn tay vào nhau, “Anh cứ để chị dâu đi như vậy à? Trời lạnh thế sao anh lại không xuống đi tiễn chứ.”
“Bây giờ tôi đi tiễn.” Quý Bắc Chu nói rồi cầm theo túi quà, đẩy cửa xuống xe.
**
Đầu óc Lâm Sơ Thịnh rối loạn, cô vừa mới đẩy cửa nhà ra đã nghe thấy tiếng cười nói truyền đến.
“Về rồi à con.” Người đang nói chuyện là mẹ của cô, Trình Diễm Linh, bà còn liếc mắt ra hiệu với cô, “Cô út và em con đang ở đây, buổi tối họ ra ngoài đi dạo, đúng lúc đi ngang qua, nên tới nhà chúng ta ngồi một lúc.”
Lâm Sơ Thịnh đã nhìn thấy hai người đang ngồi ở trong phòng khách, cô cười chào hỏi, “Cô út.”
Hai nhà cách nhau khá xa, cô không cho rằng buổi tối hai người đi dạo rồi lại trùng hợp đến nhà cô được, chắc con gái cô út sắp đính hôn, cố ý tới để khoe khoang.
“Chị họ.” Một cô gái xinh xắn cười rồi vẫy tay với cô, “Đã mấy tháng rồi hai chị em mình không gặp nhau, chị về mà cũng không đến tìm em nữa.”
“Nghe bố chị nói em sắp đính hôn, chúc mừng em nhé.”
Trương Duyệt Nhiên chỉ cười e thẹn, ngược lại cô út Lâm Kiến Hà lại mang vẻ quan tâm, “Sơ Thịnh à, cháu tìm được bạn trai chưa?”
“Vẫn còn đang tìm ạ.” Lâm Sơ Thịnh trả lời với giọng điệu khá lạnh nhạt.
Lâm Kiến Hà nghe xong những lời này, giọng nói bỗng nhiên cao lên.
“Không phải cô thúc giục cháu đâu, nhưng đợi đến khi cháu học nghiên cứu sinh, rồi tìm việc làm xong mới tìm bạn trai, thì chắc cũng đã muộn rồi, đàn ông con trai bây giờ ai mà không thích cô gái trẻ đẹp chứ, tuổi cháu hiện tại cũng không lớn, cháu phải biết tận dụng nó đi.”
“Cô biết ánh mắt của cháu cao, năm đó thằng nhóc nhà họ Quý theo đuổi lâu như vậy mà cháu còn từ chối, bây giờ lại để cho người khác hưởng lợi.”
“Điều kiện của nhà họ Quý kia, chắc tìm cả Giang Đô cũng không thấy nhà thứ hai đâu, thằng nhóc đó lại thích cháu như vậy, sau khi kết hôn sẽ rắm rắp nghe lời cháu, cháu kết hôn rồi sẽ biết, yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau, gì mà thích hay không thích chứ.”
Lâm Sơ Thịnh: “…”
Trình Diễm Linh nghe xong những lời này, sắc mặt ngày càng khó coi, bà chỉ nở nụ cười, “Chuyện tìm bạn trai này cũng không cần vội, thời gian cũng không còn sớm nữa, em và Duyệt Duyệt cũng nên…”
“Chị dâu, chị đừng trách em xen vào việc của người khác, nói chuyện không được xuôi tai, dù sao thì con gái cũng phải lấy chồng, nếu không học có giỏi đi nữa cũng chẳng để làm gì.”
Đây chính là điển hình cho câu nói: học giỏi không bằng gả cho người chồng tốt.
Lâm Sơ Thịnh nghe xong lời này, lại cười lên, “Cô út, quan điểm sống của mỗi người đều không không nhau, có người cảm thấy điều đáng giá nhất của phụ nữ là được gả cho một người chồng tốt, cho dù sau khi kết hôn, mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt chồng mình cũng chỉ biết chịu đựng, nhưng cháu lại thực sự không hiểu cuộc hôn nhân như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Chồng của cô út là điển hình cho kiểu đàn ông chỉ có cái mác bên ngoài, bên trong lại vô dụng bất tài, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng về nhà thì lại ra dáng tỏ vẻ.
Những lời này của Lâm Sơ Thịnh chọc đúng chỗ đau của Lâm Kiến Hà, sắc mặt bà ta trắng bệch, có ý muốn cãi cọ với cô một lúc nữa, đúng lúc này cửa nhà nghỉ lại bị người khác đẩy ra —
“Chào cậu, cậu muốn thuê phòng à?” Trình Diễm Linh cho rằng người đến đang muốn dừng chân nghỉ ngơi.
“Không phải.”
Lâm Sơ Thịnh cũng đang kìm cơn giận lại, bỗng nhiên cô nghe được một giọng nói quen thuộc, quay đầu lại nhìn thấy Quý Bắc Chu, cô hơi ngây người ra.
“Vậy cậu là……” Trình Diễm Linh cũng đang quan sát Quý Bắc Chu, bà cũng không quen biết người này.
Hai mẹ con Lâm Kiến Hà nhìn thấy anh, đôi mắt đều sáng lên.
Anh có thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, mặc vest đeo giày da, cắt đầu đinh, dáng vẻ hơi lưu manh, nhưng cũng cường tráng.
“Chào dì ạ, ngại quá, cháu làm phiền một lát.” Trình Diễm Linh và Lâm Sơ Thịnh cũng có khuôn mặt khá giống nhau, Quý Bắc Chu cũng có thể nhận ra được thân phận của bà, anh tỏ ra rất lễ phép, có phong độ, “Cháu tìm……”
Anh vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh.
Lâm Sơ Thịnh không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây, nghĩ tới việc cô vừa mới lời qua tiếng lại với cô út, không biết anh có nghe được gì hay không, đành căng da đầu đi về phía anh, “Sao anh lại tới đây?”
“Đồ của em vẫn còn trong xe.” Quý Bắc Chu đưa túi quà kỉ niệm cho cô.
Lâm Sơ Thịnh đi khá vội vàng, cô đã quên mất trong xe thật, nghĩ lại tất cả những chuyện vừa rồi mới xảy ra ở trong xe, lỗ tai cô hơi phiếm hồng, cô nói cảm ơn rồi nhận lấy túi quà.
“Cậu là bạn của Sơ Thịnh à, cũng là người đưa nó về nhà phải không? Ngồi xuống uống chén trà đã nào.” Trình Diễm Linh cười tiếp đón.
“Cảm ơn dì, cháu còn có một người bạn đang chờ ở bên ngoài, phải đi ngay rồi ạ.” Quý Bắc Chu cúi đầu nhìn Lâm Sơ Thịnh, “Em thử suy nghĩ nghiêm túc về những lời lúc nãy tôi nói một lần nữa đi.”
“…”
“Vậy tôi đi trước đây.”
Anh hạ thấp giọng, nói với vẻ dịu dàng.
“Con bé này, đừng ngẩn người nữa, mau đi tiễn người ta đi.” Trình Diễm Linh khẽ đẩy Lâm Sơ Thịnh.
“Bên ngoài lạnh, không cần phải tiễn đâu.”
Sau khi Quý Bắc Chu rời đi, Trình Diễm Linh xoay người dò hỏi con gái, “Chàng trai mới vừa đến là ai đấy?”
“Chỉ, chỉ là một người bạn.”
Lâm Sơ Thịnh nào dám nói cho mẹ cô biết đây là anh trai của Quý Thành Úc, cô nói ấp a ấp úng, úp úp mở mở.
“Đang theo đuổi con à?”
“…”
“Con bé này, con còn định giấu mẹ à? Mặt với lỗ tai đỏ hết cả lên, nói chuyện thì ấp a ấp úng, sao có thể là bạn bè bình thường được, mẹ càm thấy chàng trai này cũng không tồi, nhìn cũng nhanh nhẹn khỏe khoắn, cậu ta đang làm nghề gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lâm Sơ Thịnh cũng ập ờ nói một cách qua loa cho mẹ cô, ngược lại thì hai mẹ con Lâm Kiến Hà không chờ nổi nữa.
Đặc biệt là Trương Duyệt Nhiên, chưa kể đến điều kiện, chỉ bằng việc người kia rất đẹp trai, thì bạn trai của cô ta đã thua xa.
Khi còn đi học thì có Quý Thành Úc vây quanh Lâm Sơ Thịnh, bây giờ thì có anh đẹp trai này, rốt cuộc chị ta có gì mê hoặc người khác chứ!
**
Tiễn cô út và em họ về, Lâm Sơ Thịnh trở lại phòng, lúc này cô mới để ý đến tin nhắn trong điện thoại, Quý Bắc Chu đã gửi đến:
【 Vốn dĩ tôi cũng muốn chúng ta có thời gian để hiểu biết lẫn nhau hơn, nhưng đêm nay nghe bạn em nói muốn giới thiệu đối tượng cho em, tôi có hơi lo lắng. 】
【 Những lời đêm nay tôi nói, đều là lời nghiêm túc. 】
【 Tuy rằng em chỉ mới quen tôi có mấy ngày, nhưng tôi đã biết em từ rất lâu rồi…】
Lâm Sơ Thịnh nằm ở trên giường, đầu óc lại rối loạn cả lên.
Ở bên kia, Quý Bắc Chu đã tới phòng tân hôn của Quý Thành Úc, một đám người đang “nháo động phòng”, Quý Thành Úc không ứng phó nổi, nhìn thấy bóng dáng của anh anh lập tức phát tín hiệu cầu cứu.
“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi, nhóm người này như phát điên cả rồi, mau đến giúp em.”
“Vì sao anh phải giúp em?”
Quý Bắc Chu không mong chờ Lâm Sơ Thịnh có thể chấp nhận anh, biểu hiện đêm nay của anh không được tốt, tỏ tình bị từ chối, trong lòng anh cũng không dễ chịu lắm.
“Em giúp anh theo đuổi chị dâu.”
“Chỉ với điều này à?”
“Đợi đến khi anh kết hôn, em nhất định sẽ tặng anh và chị dâu một bao lì xì thật thật lớn.”