Sau khi tiễn hai vị đại thần khó tính đi, Tô Điềm đã kiệt sức rồi, đấu trí với Ninh Trạch Ngôn quá mệt mỏi, lại còn thêm một Lục Tử Lâm không hiểu cái gì nữa chứ, thật là muốn cái mạng già của cô.
Tất nhiên, cô không hề biết chiếc Porsche của Ninh Trạch Ngôn đã bị trầy xước, nếu không, bây giờ cô đã biến thành cá chết rồi.
“Tích tích ~ di động nhắc nhở có tin nhắn đến, Tô Điềm nằm nhoài trên trên sô pha không chịu nhúc nhích, nhắm mắt quờ quờ di động một lúc, cầm lấy thì thấy tin nhắn quảng cáo gói cước thuê bao của 10086.
Ngay lúc Tô Điềm đang ngẩn người cầm di động, thì một tin nhắn khác đã lọt vào tầm mắt cô, “Tối tôi sẽ gửi cô bản thông tin cá nhân của Lục Tử Lâm, về mọi mặt.”
Tô Điềm cầm di động gõ “Được” xong thì có chút do dự, đấu tranh một lúc mới bổ sung thêm một câu “Cảm ơn Ninh tổng, anh vất vả rồi.” Đọc xong hai lần lại cau mày, vào mục icon chọn một cái biểu cảm mặt cười “( o^. ^o)”, cuối cùng mới ấn gửi đi.
Tô Điềm thầm mắng mình chân chó, nhưng nghĩ lại, Ninh Trạch Ngôn khó đối phó như vậy, cho nên chỉ cần anh ta có thể ít gây phiền toái cho mình, thì nói vài câu trái lương tâm cũng không phải việc gì khó cả.
Mà lúc này Ninh Trạch Ngôn đang ngồi trong xe, sau khi nhận được tin nhắn cũng không có biểu tình gì đặt di động xuống, nhưng khi xe bắt đầu khởi động thì khóe môi hơi cong lên, tưởng tượng Tô Điềm phải hạ quyết tâm lớn thế nào mới gửi cho anh cái icon kia, ngay cả mắt cũng cong lên chứa đầy ý cười, vẻ mặt nghiêm túc khi phát hiện xe bị trầy xước đã hóa hư không.
Lục Tử Lâm ngồi ở ghế phụ yên lặng lắc đầu, quay đi chỗ khác, coi như không nhìn thấy gì.
Xem ra Ninh tổng của bọn họ đã phải chịu đả kích rất lớn vì bị trầy xước xe.
Trong khi Ninh Trạch Ngôn và Lục Tử Lâm đang trên đường về công ty, Tô Điềm đã bắt đầu liên hệ với Tử Dữu, tổ phó trạm đã làm việc cùng cô trước đây, muốn thành lập một trạm mới, chuyện này không phải một mình cô có thể cân được hết, đặc biệt là khi Lục Tử Lâm bắt đầu có tài nguyên chính thức.
Do đó, việc tìm người giúp là điều cấp thiết.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài Tử Dữu ra, cô cũng không có ứng cử viên thích hợp nào khác.
Tô Điềm hẹn Tử Dữu 8 rưỡi tới ở tiệm cà phê, vào thời gian này trong tuần, quán cà phê dài trông hơi vắng vì chỉ có ít ỏi vài người.
Tử Dữu đeo kính không viền, chỉ có một phần kim loại ở trên sống mũi, trên người mặc một chiếc áo lông trắng, đi kèm với áo khoác ngoài là một chiếc mũ có lông tơ màu hồng che hết vai, ** bên dưới là quần jean đơn giản và đôi bốt ngắn màu đen. Cô ấy không cao, chiếc áo lông gần như che hết người cô ấy, nhưng tổng thể thì cho người ta cảm giác đơn thuần của một cô gái nhỏ.
“Tô Điềm, tớ xin lỗi vì đã tới muộn nhé, đường tắc quá.” Tử Dữu liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Điềm, bước nhanh về phía cô, đã hơn một năm không gặp, Tô Điềm vẫn không thay đổi chút nào.
“Không sao, tớ cũng vừa mới tới thôi.”
Tô Điềm đẩy bánh Brownie socola và cà phê tới trước mặt Tử Dữu, “Americano đá, đã hơn một năm không gặp, không biết khẩu vị của cậu có thay đổi không.”
Tử Dữu cởi áo khoác ra đặt sang một bên, ngẩng đầu cười ngọt ngào với Tô Điềm, “Không ngờ cậu vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của tớ, cảm động qua đi mất, hơn nữa sao con người có thể thay đổi thế được chứ.”
Ngay khi vừa nói ra hai chữ “Thay đổi”, Tử Dữu đã cảm giác được mình nói sai rồi, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tô Điềm, thấy cô không có gì khác thường mới yên lòng, đối với hai người bọn cô, mọi chuyện liên quan đến “Phó Diệc” đều là cấm kị.
Tô Điềm là người cực kỳ nhạy cảm, Tử Dữu vừa tỏ ra mình làm sai chuyện đã bị cô bắt được, “Cậu cứ thả lỏng đi, một cô gái bướng bỉnh như cậu, sao cứ nhìn thấy tớ lại nhát gan thế hả?”
Tử Dữu thấy Tô Điềm còn có thể nói đùa với mình, trên mặt cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, vốn không che giấu được suy nghĩ của mình nên cô ấy hỏi luôn, “Mấy ngày nay tớ thấy cậu xử lý chuyện của Trạm rồi, cũng không dễ dàng liên lạc với cậu, Tô Điềm, cậu vẫn ổn chứ?”
“Nếu tớ nói tớ từ bỏ hoàn toàn thì là nói dối cậu, tớ buộc mình trên người Phó Diệc 5 năm, buộc chặt như vậy, đột nhiên dây thừng bị lới lỏng, trên người chắc chắn sẽ bị thương.”
Tử Dữu yên lặng cúi đầu, americano hôm nay hình như lạnh hơn mọi hôm.
5 năm của cô, cũng là 5 năm của Tô Điềm.
“Cậu nhìn cậu kìa, trời lạnh như vậy, mới uống một ngụm cà phê đá đã vơi mất một nửa rồi, thật là ——”
Tử Dữu nghe Tô Điềm dạy bảo, nghịch ngợm nháy mắt với Tô Điềm, “Tớ quen rồi, không sửa được. Với cả nhân lúc dì cả chưa nghé thăm, tớ phải uống thật nhiều mới được.”
Tô Điềm bất đắc dĩ vươn tay ra chỉ vào trán Tử Dữu, “Cậu đấy, thật sự không có ai trị được cậu mà.”
“Nào có, mỗi lần cậu dạy bảo tớ đều ngoan ngoãn nghe theo còn gì?”
“Tớ nào có dạy bảo cậu? Đây là tớ giảng đạo lý cho cậu đấy?”
“Xì, cậu quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cậu đã dạy bảo tớ rồi à.” Tử Dữu cắn ống hút, nghiến răng nghiến lợi lên án.
Nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, hình như là thế thật……
Đó là tháng 12 năm 2014 tại Seoul, mấy trận bão tuyết liên tiếp khiến không khí trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt, ngay cả khu phố luôn tấp nập như Hongdae cũng hiu quạnh ảm đạm.
Từng đợt gió tràn vào cổ áo, Tô Điềm vừa hà hơi vào tay, vừa dậm chân đứng ở ven đường chờ Lục Anh chạy đi mua hamburger thủ công.
Đột nhiên một chiếc xe bảo mẫu tiến vào tầm mắt Tô Điềm, vài chàng trai mặc hoodie màu đen có mũ lần lượt bước xuống xe, theo sau là những người cầm thiết bị âm thanh, nhìn bọn họ loay hoay với thiết bị, Tô Điềm đã hiểu —— đây là buổi biểu diễn đường phố.
Các chàng trai nhanh chóng xếp thành một hàng, vừa vặn hướng mặt về phía Tô Điềm.
Tô Điềm nhanh chóng nhìn lướt qua, tổng cộng năm người, trên áo hoodie của bọn họ có các con số khác nhau, lần lượt là 63, 72, 15, 33, 1 và 0; ở góc trên bên phải chiếc áo có nhãn ghi bằng tiếng Hàn, lúc đó Tô Điềm không biết tiếng Hàn, nhưng dùng chân cũng biết đấy là tên của họ.
Môi mấy chàng trai đó đều tái nhợt vì lạnh, các đốt ngón tay nắm chặt đỏ ửng, nhưng họ vẫn giữ nụ cười trên môi, tuy rằng nhìn có chút cứng đờ.
Cũng không biết đây là bị đông lạnh hay chỉ là hoạt động kinh doanh mà thôi.
Tô Điềm dần thu lại tò mò, nhìn xung quanh xem Lục Anh đã trở lại chưa, đang nghĩ xem có nên gọi cho Lục Anh không, thì đột nhiên âm nhạc vang lên, cắt ngang động tác lấy điện thoại ra khỏi túi của Tô Điềm.
Cô không hiểu lời bài hát, nhưng rất ngạc nhiên trước màn vũ đạo của những chàng trai thoạt nhìn còn non nớt kia, lưu loát và dứt khoát, khiến người xem mãn nhãn.
Những người qua đường lác đác thỉnh thoảng quay sang nhìn nhưng rất ít người dừng lại xem, những người dừng lại hầu như đều là nữ sinh trung học mặc váy ngắn đồng phục bọc trong chiếc áo khoác đen dáng dài.
Những cô gái nhỏ dừng lại tự giác quây thành một vòng tròn nhỏ rời rạc, bằng một cách nào đó mà Tô Điềm trở thành trung tâm của vòng tròn nhỏ này.
Có người lấy di động ra chụp ảnh, có người chụm đầu lại bàn tán, Tô Điềm sốt ruột Lục Anh đi lâu vậy mà chưa về nên cũng chẳng có tâm trạng xem diễn, còn chưa kịp lùi hai bước đã bị ai đó túm chặt góc áo.
“,——” Một cô gái nhỏ nhắn buộc tóc đuôi ngựa trong chiếc áo khoác ngắn màu nâu, ngẩng đầu lên nói một đống lời với cô, xem nét mặt thì hình như cô ấy đang gặp phải chuyện khó xử.
“I am sorry, I am Chinese, can you speak English”
Nghe được câu này, mắt cô gái nhỏ chợt sáng lên, hưng phấn bắn một tràng tiếng Trung: “Chị là người Trung Quốc ạ? Thế thì tốt quá, chị ơi em muốn hỏi chút là chị có mang băng vệ sinh không ạ? Hôm nay em tới ngày.”
Cô ấy ngượng ngùng đè thấp âm thanh xuống, nhưng trong mắt cô ấy đã không còn vẻ khó xử như vừa rồi nữa.
Tô Điềm nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, trên tay cô ấy cầm một cốc cà phê mang đi, chiếc cốc trong suốt đã vơi một nửa, lộ ra những viên đá bên trong.
“Tại sao còn trẻ mà không biết yêu quý cơ thể mình như vậy, con gái uống đá vào trời lạnh rất hại cơ thể đấy.”
Cô gái này vội vàng gật đầu, chớp chớp mắt, “Cái này em biết rồi, chị giúp em với ạ, tại quần em bị bẩn rồi, chị che giúp em một chút nhé.”
Tô Điềm nhìn lướt qua quần dài của cô ấy rồi không nhìn nữa, rồi vừa cúi đầu lẩm bẩm vừa tìm băng vệ sinh trong túi.
Cơ thể cô không theo quy luật, nên thường phải mang dự bị món đồ này trong túi sách.
Ngay lúc Tô Điềm tìm được, gấp nhỏ lại nắm trong tay chuẩn bị đưa cho cô gái nhỏ, thì bài hát biểu diễn đường phố vừa rồi cũng kết thúc, đám đông cũng giải tán hơn nửa, chỉ còn lại có tốp năm tốp ba người đứng trong gió lạnh nghe nhóm nam giới thiệu.
“Thật sự đừng tưởng rằng mình còn trẻ mà tung hoành, uống nước đá trong thời gian hành kinh sẽ gây đau bụng, nếu nghiêm trọng có thể gây tổn thương tới tử cung đấy, thậm chí có thể ra máu nhiều, em đừng có mà xem nhẹ nó.”
Tô Điềm nói nửa ngày, nhưng biểu hiện liên tục đồng ý của cô cái nhỏ lại rất qua quít.
“Ai, đi thôi, cửa hàng gần đây có vệ sinh.” Tô Điềm thở dài, cởi áo khoác màu nâu nhạt của mình ra, chậm rãi buộc vào eo cô gái.
“——” Hai người vừa đi được hai bước thì chợt một âm tiết chói lọt vào tai, bước chân dừng lại.
“Vừa rồi em có nghe hiểu không?” Tô Điềm hỏi.
Cô gái gật đầu, lưỡng lự không biết có nên nói ra hay không, vừa rồi cô ấy có dựng tai lên nghe nên đã biết được đại khái câu chuyện, có mấy lời quá ác độc, ác độc tới nỗi cô không muốn dịch.
Sau khi chọn lọc một số từ trong đầu, cô ấy mới chậm rãi nói, “Là thế này, năm người này là thực tập sinh chưa debut, nhóm sẽ debut vào tuần sau, trong đó có một thành viên là người Trung Quốc, nhưng vừa tự giới thiệu bản thân đã bị người qua đường công kích.”
Tô Điềm nhìn theo hướng ngón tay cô gái chỉ thì thấy được chàng trai kia vẫn đang mỉm cười, trong mắt chứa đầy bất an, vừa quẫn bách vừa bàng hoàng, nhưng anh chỉ có thể làm như nghe không hiểu những lời nhục mạ trào phúng đó, anh nắm chặt tay kiên trì đứng thẳng người, khóe miệng kéo lên một góc 45 độ.
Anh đứng đó, hai mươi tuổi xuân, rao bán trên thị trường.
Đột nhiên, Tô Điềm nghĩ tới một câu hát, “Đôi lời thị phi không thể làm nguội lòng nhiệt tình của em.”