Những tin đồn rải rác trong cuộc sống hối hả nhộn nhịp cuối cùng rồi sẽ im lặng
“Đường Đường, mau xuống đi, chị còn phải làm việc nữa.”
Đợi Ninh Trạch Ngôn đi rồi Tô Điềm mới cho Đường Đường ăn, sau đó mới biết được hóa ra Đường Đường là mèo đực, mặc dù dùng nhũ danh của mình, nhưng Tô Điềm lại gọi rất thuận miệng, với cả Đường Đường đã có phản ứng với cái tên này rồi, nên Tô Điềm cũng lười đổi lại.
Con mèo mà Ninh Trạch Ngôn mang tới cái gì cũng tốt, ăn được ngủ được nô đùa được, chỉ một điểm không tốt, là quá dính người.
Hồi còn nhỏ Tô Điềm có nuôi một con mèo, trong ấn tượng của cô, con mèo kia luôn phớt lờ cô, chỉ lúc nào đòi ăn mới chạy quanh chân cô lấy lòng.
Mà Đường Đường quả thực là sự hóa thân hoàn hảo của “Tiểu yêu tinh quấn người”: Lúc Tô Điềm ngồi nó liền nhảy vào nằm trong lòng Tô Điềm, lúc Tô Điềm làm việc nó liền nhảy lên bàn phím làm cô không thể đánh máy được, thật vất vả mới ôm được nó xuống, nhưng còn chưa được một lát đã thấy nó nhảy lên rồi, ảnh hưởng rất nhiều tới hiệu suất công việc.
Này không, Đường Đường lại ăn vạ trong lòng Tô Điềm không chịu nhúc nhích, tìm một tư thế thoải mái để nằm.
Tô Điềm cam chịu, ngay cả khi ra mở cửa cũng phải ôm Đường Đường theo.
Đây là những gì Lục Tử Lâm nhìn thấy khi bước vào cửa: Tô Điềm một chiếc đeo kính gọng đen, mặc bộ quần áo thể thao màu tím nổi tiếng trong phim Hàn hot hai năm gần đây [1], áo khoác ngoài rộng, bên trong là áo thun trắng, một nửa mái tóc của cô bị lới lỏng, một nửa phần đuôi tóc vẫn được buộc trong dây chun đen, một tay ôm mèo con một tay cầm một xấp giấy A4 không rõ nội dung là gì.
Cô chưa bao giờ là kiểu người có vẻ ngoài tao nhã, nhưng chỉ ăn mặc tùy ý cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Lúc tới đây có chú ý không?” Tô Điềm chỉ ngẩng đầu lên một cái rồi lại cúi xuống, chăm chú nhìn vào tài liệu trong tay.
Lục Tử Lâm thấy thái độ của Tô Điềm như vậy thì có chút mất mát, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời Tô Điềm: “Có chú ý, hôm nay tôi lái xe của ba là ngoài.”
Tô Điềm có chút phản ứng khi nghe Lục Tử Lâm nói về ba cậu ta, vội ngẩng đầu nhìn anh ta: “Ba mẹ cậu có xem Weibo không?”
Lục Tử Lâm không theo kịp tư duy của Tô Điềm.
“Hả?”
“Những tin tức trên mạng ấy, bất kỳ cha mẹ nào nhìn thấy cũng sẽ lo lắng, đặc biệt là cậu còn đang trong giai đoạn mấy chốt nữa chứ.” Nhìn chung, sự việc của Lục Tử Lâm vẫn đang bị lan truyền trên Weibo, sự việc vẫn chưa thoát ra khỏi vòng xoáy, nếu một khi nó lên đầu đề của các trình duyệt lớn thì chuyện này không thể nào che giấu được nữa.
Cha mẹ Lục Tử Lâm đều là phần tử trí thức, ngày thường bận bịu nghiên cứu khoa học nên cũng không có thời gian để ý tới chuyện này, hơn nữa gia phong cởi mở nên rất thấu hiểu và ủng hộ con cái, kể cả lúc trước Lục Tử Lâm muốn theo đuổi con đường diễn xuất, cha mẹ cũng không ngăn cản, và tất nhiên họ cũng không vì Lục Tử Lâm muốn làm nghệ sĩ mà quay ra để ý đến tin tức giải trí, so với mấy tin bát quái đó, bọn họ thà đọc thêm mấy bài luận văn còn hơn.
“Ba mẹ tôi không để ý tới giới giải trí đâu.” Lục Tử Lâm nói ra tình hình thực tế, chỉ giấu nhẹm đi nội dung cuộc nói chuyện hôm nay khi anh ta hỏi mượn xe của ba.
Vốn dĩ hôm nay ba của Lục Tử Lâm định lái xe tới viện nghiên cứu, sáng nay Lục Tử Lâm đã phải năn nỉ ỉ ôi để mượn xe.
Cha Lục lúc đầu cũng không nghi ngờ gì, đồng ý luôn, nhưng khi chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên ông ấy chắp tay sau lưng ra vẻ lão luyện hỏi: “Không phải là đi hẹn hò với bạn gái đấy chứ? Sợ bị người khác chụp hả?”
Lục Tử Lâm không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười nịnh nọt rồi nháy mắt ra hiệu với mẹ Lục rằng bà mau dẫn ba đi chỗ khác đi.
Lục mẫu cũng bắt đầu hứng thú, không chỉ kéo cha Lục đi mà còn cười với Lục Tử Lâm: “Con có bạn gái rồi thì khi nào dẫn về nhà ăn cơm nhé? Chỉ có điều cả ba và mẹ đều không giỏi nấu ăn, bao giờ tới thì nhớ báo trước một tiếng, để ba mẹ còn đặt chỗ trước ở ngoài.”
Lục Tử Lâm thấy hai người càng nói càng xa, vội vàng đưa túi xách và áo khoác cho họ, ngầm thúc giục bọn mai đi đi.
“Ha ha ha chúng ta đừng trêu nó nữa, em xem tai nó đỏ hết lên rồi kìa.”
“Được được được, nhớ dẫn về cho ba mẹ xem nhé.”
Tiếng cười đùa của hai người càng lúc càng xa……
Lục Tử Lâm sờ vành tai đỏ bừng của mình, khóe miệng bất giác nở nụ cười. Mặc dù vô tình làm cha mẹ hiểu lầm, nhưng liên tưởng tới bạn gái và Tô Điềm, anh ta hoàn toàn không có bất kỳ kháng cự nào, ngược lại còn có chút mừng thầm trong lòng.
Anh ta đã nhận thức được sự thay đổi trong lòng mình, nhưng lại không dám chắc về tình cảm của mình.
Rốt cuộc là cảm động, hay là thích, anh ta vẫn cần thời gian để phân biệt.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Cậu muốn uống gì? Tủ âm tường trong phòng bếp có cà phê và trà bưởi đấy, ở ngăn thứ hai góc trên bên phải, cậu tự đi lấy nhé?” Giọng của Tô Điềm đã kéo Lục Tử Lâm trở về thực tại.
Cô cười xin lỗi với Lục Tử Lâm, sau đó đặt Đường Đường vào tay Lục Tử Lâm: “Đường Đường rất ngoan, chỉ là tương đối dính người, cậu ôm nó đi để làm quen dần. Tôi đang bận quá, chỉ hận không phân thân ra được đây.” Tô Điềm bất lực nhún vai, Lục Tử Lâm theo tầm mắt của cô nhìn thấy trên bàn trà đã chẳng còn nổi một chỗ trống để đặt cốc luôn.
Lục Tử Lâm lắc đầu, đón lấy Đường Đường trong tay Tô Điềm, Đường Đường vừa thấy Lục Tử Lâm đã bắt đầu liếm bàn tay anh ta, làm cho Lục Tử Lâm thích thú vô cùng.
“Đường Đường? Cô đặt à?”
“Ừ, dùng luôn nhũ danh của tôi đấy. Lúc đặt tên nhất thời không nghĩ được gì nên gọi bừa, đúng lúc cậu ở đây rồi thì đặt lại tên cho nó đi, sau này cậu còn phải sống chung với nó nữa mà.”
Lục Tử Lâm lặp đi lặp lại hai chữ “Đường Đường” trên đầu lưỡi, cười nói: “Tên này rất hay. Không cần đổi đâu.”
Có lẽ Tô Điềm thật sự quá bận, cau mày nhìn chằm chằm màn hình, gõ bàn phím thoăn thoắt, không có thời gian để bận tâm xem Lục Tử Lâm đang nói gì, chỉ theo phản xạ “Ừ” một tiếng.
Thấy vậy, Lục Tử Lâm bất đắc dĩ vuốt ve cái đầu nhỏ của Đường Đường, ôm Đường Đường vào phòng bếp.
Đây là lần thứ ba tới nhà Tô Điềm, nhưng là lần đầu tiên đặt chân vào phòng bếp, trong bồn rửa bát đặt hai cái tách, tách cà phê vẫn còn đọng lại chút bọt sữa và trong cốc trà bưởi vẫn còn một ít tép bưởi, mặc dù đã cạn khô, nhưng màu sắc của tép bưởi vẫn giữ nguyên, có lẽ là vừa dùng xong không lâu.
Hay là, hai người?
Từ hôm qua, chuyện làm Lục Tử Lâm hoang mang hơn cả”chuyện bỏ phiếu” cuối cùng cũng được ghép lại hoàn chỉnh với nhau.
Ninh Trạch Ngôn bảo anh ta tới công ty họp nhưng nội dung cuộc họp không liên quan gì tới anh ta cả?
Ninh Trạch Ngôn vội vàng rời đi ngay khi cuộc họp kết thúc, nhưng sau đó lại đúng 10 giờ xuất hiện ở tiệc rượu gặp mặt nhà sản xuất?
Ninh Trạch Ngôn, thích Tô Điềm?
Lục Tử Lâm bị cái ý tưởng này dọa sợ, cửa tủ vừa mới mở ra lại bị anh ta đóng lại, Đường Đường mềm mại meo ba tiếng, mặc dù tiếng kêu mềm mại nhưng âm lượng không nhỏ, Lục Tử Lâm đặt ngón tay lên môi làm động tác im lặng.
“Hư, chị em còn đang làm việc đấy, kêu khẽ thôi.”
Lục Tử Lâm làm xong mới cảm thấy quá mức ấu trĩ, an ủi Đường Đường xong rồi quay lại phòng khách.
Tô Điềm thấy anh ta tay không đi ra, có chút khó hiểu: “Sao cậu không uống chút gì đi?”
“Không khát lắm.”
“Được rồi, vậy cậu ngồi xuống cạnh tôi một lát đi, tôi gọi cho Ninh tổng đã.” Tô Điềm bảo Lục Tử Lâm ngồi xuống, rồi gọi cho Ninh Trạch Ngôn.
Chợt nghĩ tới gì đó, vội vàng quay đầu lại giải thích với Lục Tử Lâm: “Cậu không cần lo lắng quá đâu, chắc trước đó công ty cũng đã giải thích rõ tình huống với cậu rồi, chúng ta làm việc ngay thẳng nên rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.”
Thấy từ đầu tới giờ sắc mặt của Lục Tử Lâm vẫn luôn khác lạ, Tô Điềm cho rằng anh ta đang lo lắng về chuyện này, nên mới vội vàng liên lạc với Ninh Trạch Ngôn, hiện tại người duy nhất có thể làm cho cô và Lục Tử Lâm yên tâm cũng chỉ có Ninh Trạch Ngôn mà thôi.
Cuộc gọi được kết nối.
“Alo, Ninh tổng, anh đã nhận được tin nhắn tôi gửi cho anh chưa? Có thể chứng minh trong sạch được không?”
Ninh Trạch Ngôn ở đầu bên kia, xoa giữa mày: “Tôi đã nghĩ ra một giải pháp, nhưng hiệu quả rất khó nói.”
“Giải pháp gì?”
“Rút khỏi chương trình.”
Tô Điềm còn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng Ninh Trạch Ngôn nói năng rõ ràng, bốn chữ kia cứ văng vẳng lặp đi lặp lại trong đầu cô.
“Tại sao anh lại nghĩ ra được cái loại giải pháp vớ vẩn này vậy? Một khi rút khỏi chương trình, bất kể tin tức được đưa ra như thế nào, thông báo đính chính ra sao, thì mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng đây là thật sự, cho rằng Lục Tử Lâm bị mọi người phát hiện không chịu được áp lực của dư luận nên mới rút lui. Cái gì mà hiệu quả rất khó nói? Hiệu quả chỉ có tệ hơn chứ không có tệ nhất.”
Tô Điềm nói xong vẫn cảm thấy tức giận, cả mặt đều đỏ bừng vì nghẹn, nghẹn khuất kéo phăng dây buộc tóc xuống, để cho đầu tóc mình khoan khoái hơn một chút, xua đi cơn phẫn nộ trong người.
“Ngân Thần không ai sao? Rốt cuộc ai đã nghĩ ra chuyện này, phòng quan hệ công chúng nhận tiền xong không làm việc à? Cứ nhẹ nhàng bâng quơ nói rút là rút? Nếu đã không lo được cho nghệ sĩ nhà mình thì mở công ty giải trí làm cái gì?” Ở một số khía cạnh Tô Điềm rất cứng đầu giữ vững lập trường, nếu cô đã nhận định muốn làm cho Lục Tử Lâm nổi tiếng thì sẽ không thay đổi ý định ban đầu.
Đây là lần đầu Lục Tử Lâm thấy Tô Điềm nổi giận, vừa mừng vừa lo, mừng là vì cô vẫn giống như lần trước không ngần ngại đứng ra vì mình, lo là Tô Điềm sẽ giống như lần trước không đấu lại Ninh Trạch Ngôn, như vậy sẽ rất khổ sở.
Nhưng mà anh ta không có lập trường để giúp Tô Điềm diss công ty quản lý của mình, anh ta còn có hợp đồng trong người, tất cả những gì anh ta có thể làm là tuân theo.
“Trưa nay ăn món cay Tứ Xuyên à? Hỏa khí lớn như vậy?” Ninh Trạch Ngôn không nhanh không chậm mở miệng, “Còn chưa nghe xong đã đem tôi với Ngân Thần ra mắng một trận rồi? Tại sao chúng ta không dùng thủ đoạn mà Từ Thời Giai dùng? Khi Lục Tử Lâm rút lui, thực tập sinh của TS cũng sẽ ăn mệt vì lượng phiếu bầu bay lên vị trí thứ nhất, như vậy có thể thấy được rõ ràng là hai công ty đang cạnh tranh nhau, nghệ sĩ chỉ bị lấy ra làm lá chắn mà thôi.”
Tô Điềm đã bình tĩnh lại và suy nghĩ về những gì Ninh Trạch Ngôn nói, nhưng vẫn có vài chỗ không hợp lý: “Nhưng công chúng cũng có thể cho rằng Ngân Thần là đang muốn kéo TS xuống nước cùng.”
“Về mặt lý thuyết thì khả năng này tồn tại.”
“Đây là anh đang đánh cuộc!” Tô Điềm quay trở lại điểm xuất phát sau khi bị Ninh Trạch Ngôn xoay một vòng, “Tôi không đồng ý, nếu Ngân Thần nhất quyết muốn làm như vậy thì tôi sẽ chấm dứt hợp tác với Ngân Thần.”
Ninh Trạch Ngôn tốt tính không so đo với lời uy hiếp giận dỗi của Tô Điềm, từ tốn giải thích.
“Đánh cuộc? Tô Điềm, tôi chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc thắng lợi.”
Những tin đồn rải rác trong cuộc sống hối hả nhộn nhịp cuối cùng rồi sẽ im lặng.