Anh có rất nhiều thứ, nhưng thứ đáng giá nhất, chính là tấm chân tình này
Lúc tới đây Ninh Trạch Ngôn mặc một bộ quần áo hằng ngày, bên ngoài khoác một chiếc áo lông to rộng màu đen. Từ khi quen biết Ninh Trạch Ngôn đến nay Tô Điềm mới chỉ nhìn thấy anh mặc quần áo bình thường đúng một lần, còn phần lớn thời gian anh đều mặc chỉnh tề.
Có chút kinh ngạc khi loại người như Ninh Trạch Ngôn cũng mặc áo lông? Không phải mùa đông dù có rét thế nào thì họ cũng đều mặc áo bành tô ư?
“Hãy thu lại cái biểu cảm kinh ngạc của em đi, tôi cũng không phải nghệ sĩ, tất nhiên muốn mặc gì thì mặc, hơn nữa đêm nay sẽ có tuyết.”
Mùa đông ở phương Bắc rét đến thấu xương, nếu không có máy sưởi thì khó mà trải qua được mùa đông, nhưng Ninh Trạch Ngôn lái xe tới đây, vẫn luôn ở trong không gian ấm áp, sao mà phải mặc quần áo dày cộp bất tiện thế này chứ.
“Hôm nay Ninh tổng đi xe gì tới vậy?” Tô Điềm vẫn cứ là chú ý tới điểm này đầu tiên.
“Hôm nay tôi đi leo núi.”
“Ninh tổng tôi hỏi anh đi xe gì tới đây?”
“Tuyết trên núi vẫn chưa tan.”
“Ninh tổng, rốt cuộc thì anh đi xe gì tới đây?”
“Tôi không đi xe, Tịch Tuệ đưa tôi tới đây.”
Quanh co lòng vòng một hồi, cuối cùng Tô Điềm cũng yên lòng.
Đúng lúc có thể nói đùa với Ninh Trạch Ngôn một chút: “Ninh tổng đúng là lợi hại, Tết nhất thế này cũng không để cho thư ký Tịch ăn Tết.”
“Chắc em không biết tiền lương của Tịch Tuệ là bao nhiêu đâu nhỉ.” Ninh Trạch Ngôn bình thản phun ra một con số, Tô Điềm quả nhiên đã ngậm miệng lại không nói tới chuyện Ninh Trạch Ngôn bóc lột Tịch Tuệ nữa.
Làm thư ký lương cao như vậy, có làm 24 tiếng liên tục cũng không tính là quá mức.
Bởi vì một bộ quần áo, trông Ninh Trạch Ngôn càng có chút khói lửa nhân gian hơn.
Tô Điềm đứng ở huyền quan thuận tay cầm lấy áo khoác Ninh Trạch Ngôn vừa cởi ra, treo lên cho anh, lại nghe thấy Ninh Trạch Ngôn nói: “Em không cảm thấy tình huống hiện tại của chúng ta rất giống bạn trai lần đầu đến nhà ra mắt à……”
“Ninh tổng, tôi đề nghị anh nếu như không biết nói gì thì đừng có nói nữa.” Một câu của Tô Điềm lấp kín lời nói đùa của Ninh Trạch Ngôn, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, thì đúng là giống thật.
Trước kia khi tới đây Ninh Trạch Ngôn chưa từng mang theo thứ gì, mà lần này mặc dù không có khoa trương túi lớn túi nhỏ, nhưng trên tay không hề trống không, túi giấy màu đen để lộ ra mấy góc của hộp quà trang nhã.
Tô Điềm còn chưa kịp nhìn kỹ, thì Hứa An Nam vốn đang giúp trong bếp nghe thấy động tĩnh ở cửa liền vội vàng chạy ra đón.
“Vị này chính là Ninh tổng phải không? Tôi cậu của Đường Đường. Đường Đường, không ngờ sếp của con lại trẻ như vậy đấy.”
Lúc Hứa An Nam nghe điện thoại có thể qua giọng nói đoán được tuổi của Ninh Trạch Ngôn cũng không lớn lắm, nhưng nghe giọng anh trầm thấp, Hứa An Nam không hề nghĩ Ninh Trạch Ngôn lại trẻ như vậy, hơn nữa hôm nay anh lại mặc quần áo bình thường, nhìn qua thì tuổi tác cũng tầm như Tô Điềm.
Lưu Du đeo tạp dề tay cầm muôi, thò đầu ra khỏi phòng bếp, lớn tiếng chào hỏi Ninh Trạch Ngôn: “Ôi trời, Ninh tổng còn trẻ như vậy ư, mau ngồi đi, đồ ăn sắp xong rồi đây.”
Nói xong bà lập tức rụt đầu lại, tập trung vào chiếc nồi sắt bán kính mấy centimet của mình.
“Nào nào, ngồi xuống trước đã, Đường Đường mau đi pha trà cho Ninh tổng đi con.”
Tô Điềm bất đắc dĩ cười mỉa: “Trong nhà không có trà ạ.”
“Ai, Đường Đường con nhìn con xem, trong nhà không chuẩn bị sẵn trà, thế này khách tới thì phải tiếp đãi thế nào?”
Tô Điềm oán thầm trong lòng: Cũng không có khách tới nhà để tiếp đãi, mà cô với Lục Anh đều không thích uống trà.
“Vậy để tôi đi pha cho Ninh tổng một cốc trà bưởi mật ong.” Tô Điềm cố tình nhấn mạnh hai chữ “Ninh tổng”.
Ninh Trạch Ngôn: “Không sao không sao, uống trà hay không cũng không quan trọng ạ, vốn dĩ hôm nay cháu đã tới đây quấy rầy ngài rồi. Ngài không ngại cháu tới ăn trực bữa cơm tất niên đã là vinh hạnh của cháu rồi. Cháu và Đường Đường rất quen thuộc, mặc dù cháu là cấp trên của cô ấy nhưng chúng cháu thật sự rất thân, cháu nhớ là ở nhà có trà bưởi mật ong đúng không ạ?”
Lời này vừa thốt ra, giống như một kích đem khối đá đè nặng trong lòng Hứa An Nam hất ra, lúc nhìn về phía Ninh Trạch Ngôn và Tô Điềm trong mắt hiện lên một tầng nghi hoặc.
“Từ nhỏ Đường Đường đã thích uống trà bưởi rồi, nhiều năm như vậy vẫn chưa thay đổi. Đúng rồi, tôi vừa mới đun nước xong, để tôi vào bếp pha cho hai người nhé. Đường Đường, trà bưởi để ở trong bếp à con.”
“Vâng vâng, đúng rồi ạ.”
Ông không dám xác định, vội tìm cớ để Tô Điềm và Ninh Trạch Ngôn lại phòng khách, còn mình thì vào bếp tìm Lưu Du nói chuyện.
Tô Điềm không đi theo, nếu để Ninh Trạch Ngôn ngồi một mình trong thì không phải đạo đãi khách, còn nếu mình đi vào bếp thì không biết Ninh Trạch Ngôn sẽ lại nói mất lời kỳ quái gì với cậu nữa.
【 trong phòng bếp 】
Lưu Du thấy Hứa An Nam xông vào thì trừng mắt một cái, giả vờ tức giận: “Sao ông lại chạy vào đây, ở đây không cần ông đâu, mau đi ra tiếp sếp của Đường Đường với con bé đi, nhìn trông trẻ ghê ấy, còn đẹp trai nữa.”
Hứa An Nam kéo Lưu Du nói chuyện: “Đúng không, bà cũng cảm thấy kỳ lạ phải không, tôi thấy quan hệ của hai đứa giống như…… Chứ không sao lại biết trong nhà có trà bưởi mật ong? Hơn nữa cũng sẽ không lưu biệt danh khác cho sếp?”
Lưu Du cũng khiếp sợ: “Đường Đường đang yêu đương nhưng xấu hổ nên mới không nói với chúng ta à?”
“Tôi thấy cũng không hẳn, cảm giác hai người có hảo cảm với nhau, nhưng vẫn chưa xác định quan hệ ấy.”
“Đợi lát ăn cơm quan sát thử xem, nhìn người này không giống như đã kết hôn rồi. Cũng không biết người ta có biết tình huống nhà chúng ta không, nếu cha mẹ đối phương không thích Đường Đường thì phải làm sao, khinh thường Đường Đường, cảm thấy con bé không có cha mẹ thì phải làm sao bây giờ?” Trí tưởng tượng của phụ nữ luôn rất lợi hại, bát tự còn chưa xem đã nghĩ đến chuyện giáo dục con cái rồi.
Hứa An Nam vẫn còn tỉnh táo, kịp thời ngăn cản Lưu Du tiếp tục phân bua: “Trước đừng nghĩ nhiều như vậy, nhỡ chúng ta hiểu lầm thì sao? Vẫn nên đợi chút nữa xem rồi tính. Ai ai ai, ngươi cánh gà sắp cháy rồi kìa, mau lật đi!”
【 trong phòng khách 】
Tô Điềm giận dỗi.
Ninh Trạch Ngôn mở miệng trước: “Tức giận?”
“Ninh Trạch Ngôn chúng ta không có quen thuộc như vậy, hành động dạo gần đây của anh đã làm ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi rồi đấy.”
“Ôm rồi, hôn rồi, em còn muốn quen thuộc thế nào nữa hử?” Ninh Trạch Ngôn cười bổ sung thêm: “Nếu tôi không thường xuyên làm vậy, có phải em cũng quên luôn chuyện tôi đang theo đuổi em không.”
Trong suy nghĩ của Tô Điềm, Ninh Trạch Ngôn chính là một tên vô lại không đứng đắn, đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của mình và làm đảo lộn hết sự yên tĩnh lên, lại không tài nào thoát ra được.
Nghĩ tới đây Tô Điềm càng thêm buồn bực: “Ninh Trạch Ngôn, anh có hiểu gì về tôi không? Anh yêu tôi ư? Anh sẽ kết hôn với tôi ư? Con người của tôi thật sự rất dễ nghiêm túc, khi tôi đã yêu một ai đó thì sẽ yêu hết mình, Ninh Trạch Ngôn về tính chất chúng ta căn bản là không không thích hợp.”
Tiếng hít thở nặng nề của Ninh Trạch Ngôn kéo dài.
“Tôi không tin loại kết luận này đâu, Tô Điềm em thử cũng chưa thử sao biết chúng ta không thích hợp?”
“Bởi vì anh không phải thật lòng.”
“Cái này lại phải quay về vấn đề ban đầu của chúng ta rồi, làm sao em biết tôi không thật lòng.”
“Bởi vì……” Tô Điềm bế tắc.
“Bởi vì tôi có tiền, lớn lên đẹp trai, có năng lực.”
Tô Điềm nghẹn lời, cô chưa gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như Ninh Trạch Ngôn.
“Ngay từ đầu em đã vạch ra ranh giới rõ ràng với tôi rồi, nếu em nhìn dùng ánh mắt của một người đàn ông để nhìn tôi thì em sẽ cảm thấy ——”
Tô Điềm cứ tưởng Ninh Trạch Ngôn sẽ nói ra mấy lời như “Rất tốt” hoặc là “Làm bạn trai cũng không tồi” thì cô có rất nhiều lời để phản bác.
Nhưng Ninh Trạch Ngôn lại nói: “Em sẽ cảm thấy tôi thật sự rất đẹp trai, hơn nữa lại có tiền.”
“Mấy cái như tốt bụng trung thành, dịu dàng săn sóc kia đều có thể giả vờ, nhưng đẹp trai và có tiền thì không thể giả vờ được.”
Tô Điềm đầu đầy dấu hỏi chấm.
“Tiếp theo chúng ta sẽ nói về vấn đề vừa rồi.”
“Tôi có hiểu gì về em không? —— tôi hiểu, hơn nữa còn hiểu rất rõ là đằng khác.”
“Tôi có yêu em không? —— tôi không biết em định nghĩa thế nào về tình yêu, nhưng với tôi mà nói, ít nhất tôi đối với em là trên mức thích.”
“Tôi có kết hôn với em không? —— nếu em muốn thì lúc nào cũng được.”
Vẻ mặt của Ninh Trạch Ngôn hết sức chân thành, Tô Điềm và anh nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, cô thấy mình xuất hiện ở trong mắt của anh thì nhất thời hoảng hốt, dường như trong nháy mắt đó nó đã thật sự chạm đến trái tim cô.
……
Vốn đây là một bừa cơm tất niên thịnh soạn, vì có thêm Ninh Trạch Ngôn nên trông càng phong phú hơn, vậy mà Lưu Du vẫn còn khiêm tốn nói là không có gì ăn.
“Tôi không biết làm món ăn phương Bắc, đây đều là mấy món làm theo khẩu vị của người phương Nam chúng tôi, không biết cậu ăn có quen không. Có điều không sao, vẫn còn sủi cảo nữa.”
Hứa An Nam không nhịn được bật cười: “Ngọt Ngào con nhìn mợ con đi, cuối cùng vẫn là lấy sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh của con ra nấu ha ha ha ha.”
Tô Điềm vội giảng hòa: “Không trách mợ, không trách mợ, là tại con quên mua chày cán bột, nhưng con nhớ là trong nhà có mà nhỉ.”
Hứa An Nam cùng Tô Điềm trao đổi ánh mắt, đem câu “Có chày cán bột cũng không dùng được” nuốt xuống, dời lực chú ý sang Ninh Trạch Ngôn.
“Đường Đường nói với chúng tôi là con bé đang làm về lĩnh vực truyền thông, không biết ở công ty biểu hiện của Đường Đường có tốt không, có gây thêm phiền toái cho Ninh tổng không.”
“Chú dì cứ gọi con là Ninh Trạch Ngôn đi ạ, Đường Đường thật sự rất tốt ạ, cô ấy làm việc rất chăm chỉ, cũng rất đáng yêu, mọi mặt đều rất tốt ạ.”
Lưu Du nghe xong lời này thì đưa mắt ra hiệu với Hứa An Nam, mới bắt đầu đã gọi nhũ danh của Tô Điềm rồi, hơn nữa bên trong cái câu “Mọi mặt đều rất tốt.” này hàm chứa ý nghĩa không nhẹ đâu.
Hứa An Nam nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đã bắt được tín hiệu, vừa từ ái như một vị trưởng bối rót rượu cho Ninh Trạch Ngôn vừa nói: “Hôm nay tết nhất không nói về cấp trên cấp dưới nữa, để cho Đường Đường của chúng ta hít thở một tí, chú gọi con là Tiểu Ninh được không, con không ngại chứ.”
“Tất nhiên là không ạ.” So với Tô Điềm thì Ninh Trạch Ngôn càng biết cách lấy lòng trưởng bối hơn, thấy bầu không khí vui vẻ anh bèn lấy quà ra tặng cho vợ chồng Hứa An Nam, tặng cho Hứa An Nam một chiếc bút máy có thương hiệu, tặng cho Lưu Du một chiếc khăn lụa, hai món quà này không quá mức quý giá sẽ không làm người nhận có gánh nặng, lại cực kỳ tinh tế.
Không tới mấy hiệp, Hứa An Nam đã cảm thấy con người của Ninh Trạch Ngôn không tồi, có địa vị cao quý nhưng không kiêu ngạo, lễ phép biết tiến biết lùi, hơn nữa lại có dung mạo anh tuấn, là một người trẻ tuổi tài năng.
“Tiểu Ninh à, công ty của con là công ty nào vậy? Đường Đường mãi vẫn chưa nói với chú dì.”
Lưu Du phụ họa theo: “Đúng đúng, lẫn nào hỏi Đường Đường cũng ấp úng. Dì và cậu con bé còn nghĩ liệu có phải con bé đã ký hợp đồng bảo mật gì đó hay không.”
“Cậu, Ninh tổng tới đây ăn cơm đấy, chúng ta mau ăn cơm tất niên đi thôi, đừng điều tra hộ khẩu nữa.” Tô Điềm thấy tình hình không ổn, muốn ngăn không cho Hứa An Nam dò hỏi nữa. Mặc dù cô biết Hứa An Nam là vì muốn tốt cho cô, nhưng quan hệ giữa cô và Ninh Trạch Ngôn còn chưa đâu vào đâu, cô không muốn nó lại trở nên phức tạp hơn.
Ninh Trạch Ngôn không thèm để ý cười cười, rồi kính Hứa An Nam một ly, xong chậm rãi đặt ly xuống, dùng ngón tay cái vuốt ve miệng ly: “Con tên là Ninh Trạch Ngôn, 29 tuổi, độc thân. Mặc dù con biết nói vậy thì không tốt lắm, nhưng thật ra con là giám đốc điều hành của Ngân Thần thế kỷ, về thông tin chi tiết hơn thì có thể tìm đọc trên mạng ạ, và quan trọng hơn là ——”
Tô Điềm dùng dư quang liếc vẻ mặt của Ninh Trạch Ngôn, đoán chừng anh sẽ nói ra chuyện gì đó chấn động, cô bèn vươn tay trái ra dùng sức véo đùi Ninh Trạch Ngôn, tay phải thì vẫn cầm đũa tiếp tục gắp đồ ăn.
Ninh Trạch Ngôn sắc mặt như thường, như thể không cảm nhận được đau đớn do bị Tô Điềm “Bạo hành”, tay phải cầm lấy tay Tô Điềm.
Đầu ngón tay cô hơi lạnh, dường như chỉ cần bóp nhẹ một cái thôi cũng có thể vỡ tan.
“Con đang theo đuổi Đường Đường.”
“Này! Ninh Trạch Ngôn!”
Vợ chồng Hứa An Nam thấy Tô Điềm buột miệng thốt ra “Ninh Trạch Ngôn”, càng thêm chứng thực suy đoán của bọn họ, lúc Tô Điềm thẹn thùng thì bị hai người bọn họ nhìn thấu.
Nhưng hai người họ không vì vậy mà vui vẻ, mà thay vào đó là sắc mặt nặng nề, giữa mày không duỗi phẳng được, bọn họ đã nghe nói về Ngân Thần thế kỷ rồi, đó là một công ty giải trí đã được niêm yết, ban đầu chỉ nghĩ Ninh Trạch Ngôn là chủ của một công ty nhỏ thôi, ai biết được lại là một công ty đã được niêm yết?
Ninh Trạch Ngôn là giám đốc điều hành của công ty niêm yết thì gia thế và năng lực nhất định không phải thứ mà của bọn họ có thể với tới được, đối với Tô Điềm người như vậy không phải là một lựa chọn tốt.
“Tiểu Ninh, dì gọi con như vậy với tư cách là một trưởng bối, con thích Đường Đường của chúng ta ở điểm nào vậy? Mặc dù dì làm mợ con bé nên sẽ cảm thấy mặt nào của Đường Đường cũng tốt hết, nhưng sự thật thì con bé nhất định không phải là người đẹp nhất mà con từng gặp đúng không?” Lưu Du nói còn trực tiếp hơn cả Hứa An Nam.
“Tuy rằng không phải, nhưng cô ấy rất đáng yêu và kiên cường.”
“Ninh Trạch Ngôn!” Anh nắm chặt tay cô hơn, mạch máu trên mu bàn tay càng rõ hơn.
“Vậy con cũng biết tình hình nhà chúng ta rồi đúng không? Đường Đường mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, sau đó mới đến nhà chúng ta. Cho tới nay con bé đều hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng. Nhưng con đừng vì chuyện này mà cảm thấy con bé không đủ tốt, con bé chỗ nào cũng tốt hết, gần như không có khuyết điểm.”
Hứa An Nam thấp giọng mắng vợ: “Đang Tết nhất bà nói cái này làm gì?”
“Thì làm sao, tôi phải nói rõ ràng mới được. Nếu không đến lúc đó người khác không thật lòng, lại làm Đường Đường của chúng ta thương tâm. Đường Đường của chúng ta không chỉ kiên cường, xinh đẹp, đáng yêu, thông minh, mà còn rất có đầu óc kinh doanh nữa, mặt nào cũng tốt hết, người nào xứng với Đường Đường của chúng ta cũng đều đáng tiếc.”
“Con biết ạ, cho nên con đang rất cố gắng đây.”
Ninh Trạch Ngôn nắm tay Tô Điềm thoáng lỏng ra một chút, đùi anh có lẽ đã xanh tím một mảng rồi, trên mặt vải vẫn còn in vết móng tay của Tô Điềm.
“Nếu Đường Đường bằng lòng, con cũng muốn giới thiệu Đường Đường với người nhà của con, nhà con thì rất đơn giản, chỉ có ba con thôi ạ, sẽ không xuất hiện trường hợp cô ấy không được yêu thích đâu ạ, cũng sẽ không có sự can thiệp từ bất kỳ nhân tố bên ngoài nào khác. Nếu chúng con không thể ở bên nhau thì nguyên nhân chỉ có từ bên trong thôi ạ.” Ninh Trạch Ngôn rất thông minh, biết vợ chồng Hứa An Nam lo lắng điều gì, lập tức chỉ ra và nắm chắc điều đó.
Tô Điềm muốn rút về tay nhưng bị Ninh Trạch Ngôn giữ lại, rồi anh mở lòng bàn tay cô ra, viết gì đó lên vào lòng bàn tay cô.
“Hôm nay con đi lên núi để thắp hương cho mẹ, con có nhắc tới Tô Điềm với bà ấy, con nói với mẹ là ——”
Ninh Trạch Ngôn đưa mắt nhìn sang Tô Điềm.
“Thế giới này có thể không tốt, nhưng cô ấy thực sự rất tốt.”
Sau khi Ninh Trạch Ngôn viết xong chữ trên tay Tô Điềm thì rút ra, rồi lại dùng tay mình bọc lấy tay cô.
Lòng bàn tay Tô Điềm vẫn còn lưu lại độ ấm từ đầu ngón tay anh, anh viết bốn chữ vào lòng bàn tay cô một cách nghiêm túc và tỉ mỉ.
“Một”
“Tấm”
“Chân”
“Tình”
Anh có rất nhiều thứ, nhưng thứ đáng giá nhất, chính là tấm chân tình này, vững vàng đặt trong lòng bàn tay cô, rồi nắm chặt lấy nó.