Giới Fan Có Độc

Chương 4



Editor: Cẩm Hi

Tô Điềm nghi ngờ đi tới, cầm lấy quả quýt còn dư lại của Ninh Trạch Ngôn, tách lấy một múi cho vào miệng, vị chua thoáng chốc lan trong miệng, bị chua đột ngột khiến Tô Điềm điên cuồng chớp mắt.

“Đây là do bạn tôi gửi tới, tôi cũng chưa kịp ăn nữa.” Tô Điềm vừa nói, ở trong lòng lôi Lục Anh ra tẩn cho hai cái. Vị công chúa Lục Anh còn đang chịu khổ trong một ngôi làng nhỏ trên núi ở phía nam kia, nói là gửi cho Tô Điềm một thùng quýt, hóa ra là đầy một bụng xấu xa.

Chị em — plastic.

Cảm giác kích thích kéo dài rất lâu, Tô Điềm mở tủ lạnh, lấy chai nước khoáng ra uống hai ngụm mới thấy dễ chịu một tí.

Sau đó Tô Điềm mới nghĩ tới việc đưa nước cho Ninh Trạch Ngôn, giương mắt nhìn lên, mới chợt nhận ra người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, là một người đàn ông xa lạ, nghĩ nghĩ rồi yên lặng đóng nắp bình nước lại, đi về phía Ninh Trạch Ngôn ngồi xống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhất cử nhất động nhỏ của Tô Điềm đều bị Ninh Trạch Ngôn thu hết vào mắt, hắn hơi híp mắt lại, giọng điệu tiếc nuối nói “Hôm nay hiệu suất làm việc của nhà hàng Hà Quý thấp quá, giờ này rồi mà cà phê còn chưa giao, đây là muốn tôi chết khát à.”

Tô Điềm định là nếu Ninh Trạch Ngôn không xin cô nước thì cứ để anh ta chết khát đi, nhưng giờ anh ta trong tối ngoài sáng nói vậy còn không phải là muốn cô đi lấy nước cho anh ta à?

Cô đặt chai nước trong tay xuống, vừa định đứng dậy thì thấy Ninh Trạch Ngôn không coi ai ra gì, vặn nắp chai nước ra đưa lên miệng.

“Ninh Trạch Ngôn!” Tô Điềm tức giận gọi thẳng tên.

Chắc chắn Ninh Trạch Ngôn cố ý, cô lớn bằng từng này rồi nhưng chưa từng bị ai đùa giỡn trắng trợn như vậy đâu.

Cố tình Ninh Trạch Ngôn còn giả vờ vô tội, vẫn giữ nguyên tư thế cầm chai nước, không biết mình đã làm sai cái gì.

“Cuối cùng cũng có thể gọi tên rồi, như vậy mới thoải mái chứ.”

Ninh Trạch Ngôn thong thả đóng nắp chai nước lại, sau đó ung dung cười nhìn Tô Điềm, “Tô Điềm, cô, có nghĩ gì về việc trở thành fan một lần nữa?”

Khi Tô Điềm nghe thấy từ “Fan” này, trong tiềm thức thần kinh của cô trở nên nhạy cảm, ánh mắt có chút ảm đạm, qua nửa phút, cô sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu được mục đích hôm nay của Ninh Trạch Ngôn, hiểu được ý nghĩa của từ ” Hợp tác” như lời Ninh Trạch Ngôn nói.

Ninh Trạch Ngôn, với tư cách là giám đốc điều hành công ty giải trí Ngân Thần, fan mà anh ta nói, đương nhiên không phải là fan theo nghĩa thông thường, mà là một loại “Fan chuyên nghiệp”.

Ai đã từng tham gia vào giới fan đều biết rằng, một người nghệ sĩ đều phải trải qua quá trình marketing và buộc chặt với các account marketing, công ty hoặc fans sẽ thiết lập ra một vòng hào quang cho họ, đằng sau họ là thủy quân do công ty, đối thủ hoặc là đám anti-fan thuê.

Mà fan chuyên nghiệp chính là loại “Fan” chuyên làm marketing.

Đương nhiên, những người này thật ra không phải là “Fan” gì cả, bọn họ chỉ giả vờ là fan, lợi dụng thân phận fan của mình để làm việc mà thôi.

Nhưng có một loại khác ít được biết đến hơn.

Đó chính là sức ảnh hưởng vô cùng lớn của một bộ phận fan đối với sự phát triển của thần tượng.

Một fan xuất sắc có thể nhanh chóng chuẩn xác khiến idol vô danh trở nên phổ biến hơn, bởi vì cô ấy biết yếu tố nào có thể chọc trúng tâm điểm của đám đông, đồng thời sau khi gây được chú ý, cô ấy còn biết cách giữ lấy trái tim của những fan này, hơn nữa việc tổ chức các hoạt động off-fan và tiếp ứng đều không thể thiếu sức mạnh của đại biểu fan.

Tuy nhiên, nước trong giới fan quá sâu, có rất ít fan xuất sắc như vậy, cho dù có cũng chỉ tập trung vào nhà mình, sẽ không vì chút tiền mà đi làm việc cho đối thủ.

Đương nhiên, mọi việc cũng đều có ngoại lệ. Tô Điềm từng nghe nói Lâm Ngữ, một người rất nổi tiếng trước đây, đã tạo ra bước đột phá trong sự nghiệp của mình thông qua fan chuyên nghiệp.

Nhưng cũng có thể đây chỉ là tin vịt, bản thân Lâm Ngữ là một người xinh đẹp ngọt ngào, tỏa sáng rực rỡ trong show tuyển tú [2], với một thân điều kiện tốt như vậy thì việc được nhiều người biết đến không có gì là kỳ lạ cả.

[1] Show tuyển tú: Hay còn gọi là show sống còn, show tuyển chọn idol, giống với chương trình Produce 101 ở Hàn Quốc.

“Ninh tổng, ngài cũng coi trọng tôi quá rồi, chưa kể đến việc tôi không muốn bước vào giới fan nữa, mà dù có muốn thì những gì fan có thể làm cũng cực kỳ hạn chế. Nếu tôi mà có năng lực như vậy, tôi sẽ không trơ mắt nhìn Phó Diệc cắt đứt tiền đồ của mình thế này đâu.”

“Tô Điềm, có lẽ cô hiểu lầm ý tôi rồi, đối với Ngân Thần mà nói thì năng lực của cô có xuất chúng hay không đều không quan trọng, cái quan trọng chính là tên của cô.” Ý cười của Ninh Trạch Ngôn không giảm, nghiêng đầu nhìn Tô Điềm.

Tô Điềm đã sử dụng tên thật của mình trong fandom suốt 5 năm qua, mặc dù cái tên này thật sự giống như một nick name. Mà nguyên nhân chính là do tên của cô đơn giản dễ nhớ, nó khá nổi trong fandom của Phó Diệc, cho nên tên của cô có thể coi là một cái nhãn dán trên người Phó Diệc.

“Tài khoản của tổ công tác trước khi đóng trạm có gần 4 triệu người theo dõi, nhưng những người theo dõi này cơ bản đều là fan của Phó Diệc, không có liên quan gì tới tôi hết. Ninh tổng, tôi nghĩ tôi thật sự không thể giúp được gì đâu ạ.”

Ánh mắt Ninh Trạch Ngôn trở nên sắc bén trong nửa giây rồi tiêu tán mà không bị Tô Điềm phát hiện, ánh mắt nhất mực nhu hòa, khóe miệng mang theo ý cười, giọng nói mê hoặc, “Vậy thì hãy đưa những fan này đi cùng.” Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, không có một chút cảm giác khó khăn nào cả.

Tô Điềm vừa định mở miệng, lại bị Ninh Trạch Ngôn ngăn lại, “Cô cứ nghe giá trước đã.”

“Như cô biết đấy, mấy năm nay thị trường đĩa nhạc liên tục ế ẩm, cho nên công ty chúng tôi cũng phải tìm một hướng đi mới, gần đây vừa ký hợp đồng với một nhóm diễn viên mới, muốn ra mắt công chúng. Tôi rất xem trọng một người trong số họ, điều kiện tố chất rất tốt, có lẽ tương lai có thể phát triển.” Ninh Trạch Ngôn dừng một chút, chờ Tô Điềm bắt kịp suy nghĩ của anh mới tiếp tục, “Nhưng phương pháp truyền thống quá chậm, tôi hy vọng cậu ta có thể đến gần với công chúng trong thời gian ngắn nhất.”

Nội dung Ninh Trạch Ngôn vừa nói, Tô Điềm còn chưa kịp tiêu hóa hết thì đã nghe anh nói tiếp, “Nói một cách đơn giản chính là, tôi hy vọng trong vòng 3 năm thành tích của cậu ta có thể vượt qua Phó Diệc.”

“Chuyện này không thể nào!” Tô Điềm sợ hãi kêu lên, cô nhìn Phó Diệc đi từng bước một từ khi còn vô danh, cho dù hiện tại Phó Diệc có gây ra bao nhiêu lỗi lầm, thì mồ hôi và nước mắt những năm đó của anh, Tô Điềm đều xem ở trong mắt.

Trước khi việc này nổ ra, Phó Diệc là người có lượng truy cập nhiều nhất trên mạng.

Anh ấy nỗ lực như vậy, mà cũng tốn mất 5 năm.

Tô Điềm thấy mình hơi quá khích, sau khi bình tĩnh lại cảm xúc thì bắt đầu tính toán với Ninh Trạch Ngôn: “Muốn nổi tiếng thì trước tiên phải đóng vai nam số 2, vai phụ sẽ không được nhớ kỹ đâu. Mà từ người mới đến nam số 2 cũng cần phải có may mắn nữa, và phải có một vai diễn hút fan, cái này cũng cần có thời gian, đồng thời quá trình sản xuất một bộ phim truyền hình ít nhất cũng phải mất ba tháng.”

Cô nói chuyện nghiêm túc, khi ngẩng đầu lên thì thấy Ninh Trạch Ngôn đang hơi cúi đầu, như đang nghiêm túc suy nghĩ về những gì Tô Điềm nói.

“Hiện giờ có quá nhiều gương mặt mới, mà để người mới nổi tiếng chỉ sau một lần ra mắt là rất khó, lui một vạn bước, ngay cả khi chỉ mới nổi tiếng một chút thì việc tích lũy và củng cố mức độ nổi tiếng trong khoảng thời gian sau đó cũng cần phải được thông qua các tác phẩm mới và một số chương trình thực tế, mà việc quay chụp này cũng yêu cầu thời gian nữa.”

“Vậy nếu cậu ta có thể nổi tiếng chỉ sau một lần ra mắt thì sao?”

Ninh Trạch Ngôn ném câu hỏi này ra xong thì cười nhạt lắc đầu, “Quên đi, giờ chúng ta không nói về chuyện này nữa. Hãy nói về mức giá mà cô cảm thấy mình có thể chấp nhận được đi.” Không đợi Tô Điềm nói chuyện, Ninh Trạch Ngôn đã quay sang cô, đưa ra một mức giá mà anh cho là hợp lý.

“Một trăm vạn (1 triệu)? Mức lương một năm.”

Vừa mở miệng đã một trăm vạn, với số tiền này có thể thuê một đội quan hệ công chúng giỏi đấy, Ninh Trạch Ngôn ra tay rộng rãi quá rồi.

“Thế nào, cô cảm thấy hợp lý không? Nếu cô có điều kiện khác, cũng có thể nói ra.”

Ninh Trạch Ngôn thấy một lúc rồi mà Tô Điềm không nói lời nào, có chút mất tập trung. Anh lại tiếp tục thuyết phục, “Hơn nữa sau khi hợp tác chính thức, cô hoàn toàn có thể làm theo ý mình, sẽ không phải chịu sự can thiệp của bất cứ ai ở Ngân Thần, kể cả tôi, tôi không quan tâm tới phương pháp, tôi chỉ quan tâm tới kết quả thôi.”

Đối mặt với điều kiện như vậy, nếu nói Tô Điềm không dao động thì là đánh rắm.

Vừa có thể tự mình nuôi thần tượng, lại vừa nhận được một trăm vạn, đây là chuyện mà nhiều cô gái theo đuổi idol mơ ước đấy, nhưng ——

“Tại sao lại là tôi?” Câu hỏi của Tô Điềm khiến người ta có chút bối rối, cô nhìn thẳng Ninh Trạch Ngôn, ánh mắt sáng ngời.

“Có lẽ tôi vẫn còn ảnh hưởng nhất định trong fandom của Phó Diệc, nhưng trong toàn bộ giới fan thì có nhiều người có thực lực hơn tôi nhiều, Ninh tổng đưa ra điều kiện mê người như vậy, tôi tin rằng sẽ không có rất ít người là không động tâm.”

Khóe miệng Ninh Trạch Ngôn lại cong lên một chút, dịch người trên sô pha tìm một tư thế thoải mái. “Những người khác quá nguy hiểm.”

“Đầu tiên, công việc này yêu cầu bảo mật tuyệt đối, nếu ai đó đánh vào các phương tiện truyền thông, chẳng phải tôi sẽ thiệt hại lớn sao?” Xem ra anh nằm rất thoải mái, Ninh Trạch Ngôn lại nheo mắt, năng lượng hồ ly lại đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không có hình dạng. “Ngoài ra, nếu nhỡ yêu đương với nghệ sĩ, sẽ càng khiến tôi đau đầu hơn.”

Tô Điềm vừa tức giận vừa buồn cười, gương mặt còn ửng hồng hơn cả hoa đào, “Chẳng lẽ tôi không có khả năng yêu đương với nghệ sĩ?”

Ninh Trạch Ngôn đánh giá Tô Điềm từ trên xuống dưới, mỉm cười cầm hai múi quýt còn sót lại trên bàn cho vào miệng.

Tô Điềm kinh ngạc, biết là rất chua mà sao Ninh Trạch Ngôn còn ăn?

“Có khả năng.”

Tô Điềm vừa mới bình tĩnh lại thì câu nói tiếp theo của Ninh Trạch Ngôn đã đánh cô trở lại vị trí của mình, “Nhưng rất nhỏ, cô hẳn có thể đưa ra một số nhận định từ việc của Phó Diệc và Du Hiểu.”

Tô Điềm có chút bực bội, nhưng những gì Ninh Trạch Ngôn nói đều là sự thật.

Cô biết mình có hơi đẹp, nhưng chỉ hơi đẹp mà thôi, so với những minh tinh trong giới giải trí như Du Hiểu thì giống như một cuộc đua Marathon vậy.

Nhưng mà, cô vốn cũng không có ý định yêu đương với idol, cô đã từng thật sự hy vọng rằng Phó Diệc có thể phát triển tốt. Chỉ có vậy thôi.

“Nhưng sao Ninh tổng có thể chắc chắn rằng tôi sẽ không rò rỉ tin tức vì tiền?”

“Chiếc sô pha này được đặt làm riêng ở Italy, là phiên bản giới hạn toàn cầu, giá thị trường hiện tại khoảng mười sáu vạn (160.000). Tôi nghĩ rằng, một người tốt nghiệp lâu như vậy rồi mà không đi làm, chắc hẳn không thể tự mình mua được bộ sô pha này đâu nhỉ. Vậy lý do duy nhất chắc là Lục tiểu thư của tập đoàn Lục thị tặng cô?”

“Anh biết Lục Anh?”

“Không thân, nhưng đã gặp qua vài lần.”

Tô Điềm lại cảm thấy kinh ngạc, làm bạn thân lâu rồi nhưng cô thường xuyên quên mất thân phận danh viện của Lục Anh.

“Nói như vậy, Ninh tổng thật sự điều tra tôi?”

Ninh Trạch Ngôn nhún vai, bỏ múi quýt cuối cùng vào miệng, trên mặt nở nụ cười ấm áp, trong mắt cũng không lộ ra hơi thở hơi thở khôn khéo của thương nhân.

Tô Điềm cố gắng tìm một ít manh mối.

Nhưng không có kết quả.

Ngay cả quả quýt chua loét mà anh ta ăn vào cũng cảm giác như mật ong đang tan chảy vậy.

Anh nói: “Tô Điềm, tôi chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.