Giới Fan Có Độc

Chương 46



Editor: Cẩm Hi

Ừ, lần này bạn học Ninh Trạch Ngôn làm rất tốt, rất đáng giá khen ngợi

Chuyện đầu tiên Lục Anh làm sau khi tiếp quản TS Entertainment là mở một cuộc họp bao gồm tất cả các nghệ sĩ, thực tập sinh và nhân viên của công ty.

Trong phòng hội nghị của TS Entertainment chật kín nghệ sĩ.

Lục Anh đứng lên, quét mắt một vòng: “Đã đến đủ chưa?”

Kể từ khi Từ Thời Giai từ chức, vị trí của Phó Diệc ở TS tương đối mẫn cảm, người đại diện có kinh nghiệm thì không ai dám dây vào anh ta, cho nên tạm thời người đại diện đổi thành một người mới.

Cô gái này mới vào nghề không lâu, nào đã thấy qua trận chiến thế này bao giờ, chỉ cần dùng ngón chân nghĩ cũng biết Lục Anh nháo lớn như vậy là vì Phó Diệc.

Cô ta chỉ có thể run rẩy nói: “Sáng nay Phó Diệc có buổi chụp cho tạp chí, giờ này đã chụp xong rồi, anh ấy đang trên đường tới đây ạ.”

Lục Anh làm ra vẻ kinh ngạc, dùng giọng không lớn không nhỏ nói, “Xem ra vẫn còn rất nổ tiếng nhỉ, còn có cả lịch chụp tạp chí nữa cơ đấy.”

Mọi người có mặt ở đây đều biết Lục Anh đang ám chỉ điều gì, nhưng không có ai dám tiếp lời, những thực tập sinh không biết tính tình của bà chủ mới ra sao nên vô thức lùi lại nửa bước.

Mọi người đều biết, Lục Anh là vì Tô Điềm mới thu mua TS, nếu như có phát sinh chuyện chấm dứt hợp đồng hoặc là điều chỉnh nhân sự thì người đứng mũi chịu sào phải là Phó Diệc và mấy người liên quan tới Phó Diệc.

“Cũng không có gì to tát cả, hôm nay tôi chỉ đến đây để làm quen thôi, thuận tiện thông báo một chút về việc bổ nhiệm, kể từ bây giờ nghiệp vụ hằng ngày của công ty sẽ do giám đốc Tống An Cảnh và giám đốc Lưu Tư Nguyên phụ trách.” Tống An Cảnh có năng lực vượt trội, mới ngoài 30 đã làm tới chức giám đốc bộ phận tuyên truyền, lần điều nhiệm giám đốc này cũng là Lục Anh đưa ra quyết định dựa trên việc tổng hợp ý kiến từ nhiều phía; mà Lưu Tư Nguyên thì càng không cần phải nói nữa, Lục Anh đã tốn rất nhiều công sức mới đào được người này từ Ngân Thần về đây.

Ừm, nói đúng hơn là cướp về.

Tìm Ninh Trạch Ngôn để cướp.

……

“Nói tóm lại, chuyện lần này tôi không cần anh phải bỏ tiền ra, cũng không cần anh mua cổ phần, nhưng anh phải đưa cho tôi một người để tôi dùng.”

“Nếu tôi không mua cổ phần thì chúng ta sẽ là đối thủ cạnh tranh đấy, cô dựa vào cái gì mà muốn người của tôi, cô có chắc là tôi sẽ đưa cho cô không?”

Lục Anh ở đầu dây bên kia cười thành tiếng: “Chỉ bằng tôi muốn xử lý cái tên Phó Diệc hèn nhát kia, cho nên tôi cần một số nhân lực, chứ nếu TS vừa đến tay tôi đã đóng cửa thì truyền đi sẽ rất khó nghe đấy.”

Ninh Trạch Ngôn: “Nếu đóng cửa thì vừa hay tôi có thể tiếp quản, ngược lại cũng không tồi.”

“Vậy cũng không đến lượt anh đâu, bởi vì trước khi TS đóng cửa thì tôi sẽ nhường lại cái chức tổng giám đốc này cho Tô Điềm” Lục Anh cảm thấy những gì cần nói cũng đã nói rồi, bèn nói thẳng luôn, “Như vậy đi, tôi sẽ hạ thấp yêu cầu xuống, nhường Lưu Tư Nguyên cho tôi đi, tôi nghe nói anh ta rất lợi hại.”

“Cô cũng thật biết chọn.” Lưu Tư Nguyên là quản lý cấp cao của Ngân Thần, đã làm việc cho công ty hơn mười năm nay.

“Tất nhiên rồi, tôi học kinh doanh cũng không phải để trưng bày. Miễn cho tôi đi đào góc tường khác của anh thì cứ chốt như vậy nhé.”

Ninh Trạch Ngôn cũng chả có hứng thú mấy, để tránh cho cô ấy lại tiếp tục nói mấy lời thiếu dinh dưỡng nữa, anh phải lên tiếng trước: “Hợp tác vui vẻ, đôi bên cùng có lợi.”

Lục Anh thu lại suy nghĩ, treo lên nụ cười của bà chủ chính thức: “Mong rằng mọi người sẽ không hoảng loạn vì công ty đổi chủ. Nếu không còn vấn đề gì khác nữa thì có thể giải tán, ai bận chuyện gì thì cứ đi làm đi.”

Xong rồi? Cứ như vậy là xong á? Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết có được đi thật không.

Cuối cùng vẫn là Tống An Cảnh nắm được tình hình, lên tiếng trước: “Được rồi, giờ thì việc ai người nấy làm đi, nếu có chuyện gì thì nhớ thông báo kịp thời cho các cao tầng.”

Nghe được lời của Tống An Cảnh xong, lúc này mọi người mới yên tâm bắt đầu rời khỏi phòng hội nghị.

“Hà Tư Tư ở lại một chút.” Hà Tư Tư chính là người đại diện mới của Phó Diệc, đột nhiên bị điểm danh, mặt mũi trắng bệch, đành phải giả vờ bình tĩnh gật đầu tránh khỏi cửa phòng, đứng sang một bên.

Đợi khi mọi người rời đi hết, Lục Anh mới để lại một câu “Tí nữa Phó Diệc trở về thì bảo anh ta tới văn phòng tôi một chuyến”, nghe xong cô ấy như được ấn xá, vội gật đầu lia lịa.

Lục Anh không hiểu ra sao, cười hỏi Tống An Cảnh và Lưu Tư Nguyên ở bên cạnh: “Nhìn tôi đáng sợ thế cơ à? Sao chạy nhanh vậy chứ, rõ ràng ai gặp tôi ở ngoài cũng khen tôi dịu dàng hiền lành á.”

Tống An Cảnh và Lưu Tư Nguyên nghiêm mặt, không đáp lời Lục Anh.

Lục Anh thấy không thú vị gì cả, thở dài than: “Ai, hai người chả đáng yêu gì cả.”

“Lục tổng có muốn tới văn phòng tổng tài chờ Phó Diệc luôn không? Khoảng mười phút nữa cậu ta sẽ đến.” Tống An Cảnh ngắt lời Lục Anh.

“Ừ, bao giờ anh ta đến thì bảo qua đây tìm tôi.” Lục Anh dừng một chút, rồi bổ sung thêm: “Nhớ là tới một mình.”

Tống An Cảnh và Lưu Tư Nguyên trao đổi ánh mắt với nhau.

“Được.”

Lục Anh nghi ngờ nhìn bọn họ, liếc đi liếc lại hai lần.

Hai người này có tính tình giống nhau, cũng không cần cô phải nhọc lòng nữa.

……

Lục Anh chán ngắt ngồi trong văn phòng chờ Phó Diệc, lúc Phó Diệc đến trông tương đối bình tĩnh, đi vào văn phòng rồi khoanh tay tìm chỗ ngồi xuống.

Lục Anh nhướng mày cười: “Tôi cho anh ngồi rồi à?”

Phó Diệc đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, cũng không phải vỏ rỗng, anh ta trả lại một câu: “Nhưng cô cũng không nói là không cho tôi ngồi.”

Anh ta ung dung đối đáp với Lục Anh, cứ như đã cả hai quen biết nhiều năm rồi vậy.

Mặc dù bọn họ bốn bỏ năm lên [1], nhưng cũng được coi như là đã quen nhau nhiều năm.

[1] Bốn bỏ năm lên: Làm tròn.

“Tôi vẫn nhớ cô, Tô Điềm từng đưa cô tới concert, nếu tôi nhớ không nhầm thì là hai đêm diễn ở Nhật Bản.”

“Anh câm miệng, anh vẫn còn mặt mũi để nhắc tới cô ấy à?” Lục Anh tức giận bước lên trước, đang định mắng thì có người gõ cửa, vừa vặn làm bùng thêm cơn thịnh nộ, cô quay về phía cửa phòng gào lên “Chờ ở ngoài cho tôi, chuyện lớn gì cũng đợi tí rồi nói.”

“Xin lỗi, không đợi được.” Ninh Trạch Ngôn đẩy cửa vào.

Cô xì một tiếng: “Anh tới đúng lúc thật đấy.”

Chắc chắn là do Lưu Tư Nguyên thông báo, đến đúng lúc Phó Diệc vừa đến.

“Người của anh dùng rất tốt đấy.”

“Đã nói là hợp tác vui vẻ đôi bên cùng có lợi rồi mà.”

“Đừng có nhắc tới mấy cái đó, đợi tí nữa tôi sẽ tìm Lưu Tư Nguyên tính sổ, giờ nói chuyện trước mắt đã, anh tới đây làm gì?”

“Đi ngang qua.”

“Hai vị không cần ở đây đấu khẩu đâu, bây giờ thiên kim của tập đoàn Lục thị là sếp của tôi, Ninh tổng của Ngân Thần Thế Kỷ kiêm bạn trai Tô Điềm, cũng không phải không quen biết nhau.” Phó Diệc vừa mở miệng là lại khiến lửa giận trong người Lục Anh bùng lên.

“Con mẹ nó, anh câm mồm lại cho bà. Anh là vịt à? Sao cứ kêu liên mồm thế? Sao hả, mới nói anh là vịt đã đỏ mặt tía tai rồi à? Vừa rồi còn hăng hái lắm mà? Đồ hèn! Nói anh là vịt là còn nể mặt rồi đấy, vịt người ta là phải có đạo đức nghề nghiệp kìa, lấy bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc, chứ đâu có ngu ngốc như anh?”

Trong nháy mắt, không khí ngưng đọng lại hai giây.

Ninh Trạch Ngôn biết Lục Anh rất có năng khiếu mắng người, nhưng không ngờ lại tới trình độ này. Đến nỗi Phó Diệc còn không phản ứng kịp.

Nhưng may là tâm lý của anh ta khá tốt, trào phúng bật lại.

“Tôi ngu ngốc, còn Tô Điềm thì tốt đẹp chắc?” Phó Diệc thấy sắc mặt Lục Anh và Ninh Trạch Ngôn thay đổi thì vô cùng hả hê, càng nói càng hăng.

“Cô ta có nguồn tài nguyên tốt như hai vị đây, thế mà trước kia đến một tí gió cũng không chịu bỏ ra, lại còn kêu gọi donate mua quà, giả vờ giả vịt như cố gắng lắm ấy. Còn nữa, cô nhìn xem có fan nhà ai thoát fan rồi còn quay lại dẫm không? Nếu tôi có làm chuyện mà cô ta không thích thì cứ quay lưng đi, đằng này lại còn hợp sức với các người dở thủ đoạn sau lưng tôi, cô ta không thể làm một cách quang minh chính đại được à? Đây không phải vì tôi không ngủ với fan à? Nếu tôi mà tia cô ta từ sớm xem, cô có tin không, nhất định cô ta sẽ mở cửa phòng đợi tôi tới đấy.”

“Tôi mà muốn ngủ với cô ta thì liệu cô ta còn ở đấy mà ầm ĩ nữa không? Sao còn có chuyện dính lấy Ninh tổng như bây giờ?”

“Anh đúng là đầu trọc không sợ bị túm tóc đấy nhỉ, cái gì cũng dám nói.” Ninh Trạch Ngôn híp mắt lại, có vẻ như anh lại biết thêm một khuyết điểm nữa của Tô Điềm rồi —— ánh mắt không được tốt lắm.

Phó Diệc lại càng trào phúng, khuôn mặt trẻ tuổi đầy kiêu ngạo: “Cùng lắm thì cá chết lưới rách, tôi cũng đã đến nông nỗi này rồi. Trường hợp xấu nhất cũng chỉ là chấm dứt hợp đồng thôi.”

“Chấm dứt hợp đồng? Tại sao tôi lại phải chấm dứt hợp đồng với anh, anh vừa mới gia hạn hợp đồng không lâu mà, sao tôi phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng chứ? Nếu mà nháo lên tòa thì người ta sẽ bàn tán về tôi rất khó coi. Con người của tôi ấy mà, ngoài nhiều tiền với nhiều thời gian ra thì chả còn gì nữa. Thay vì cứ lãng phí như thế, thì trực tiếp dừng hết các lịch trình của anh không phải sẽ hợp lý hơn à?”

Phó Diệc không để bụng, chỉ nghĩ là Lục Anh đang kể chuyện cười mà thôi: “Mấy ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng này tôi vẫn trả được.”

“Tôi biết là anh trả được, nhưng sau đó thì sao? Sau khi trả xong thì trở thành một kẻ nghèo hèn, rồi xem xét xem có công ty quản lý nào dám mời anh không? Anh cho rằng trong cái vòng này có bao nhiêu Từ Thời Giai? Hoặc anh có thể chạy tới khóc than với các fan của anh ấy, để bọn họ donate tiền vi phạm hợp đồng cho?” Lục Anh mỉm cười, “Có điều cách này không nhanh bằng làm vịt đâu, nếu anh mà tới vũ trường, với cái gương mặt này thì thế nào cũng đứng đầu bảng đấy.”

“Lục Anh —— cô ——”

“Tôi cái gì hả, từ lúc anh bước vào tôi đã ghi âm lại hết rồi, anh muốn chấm dứt hợp đồng cũng ok thôi, để xem ai mới là người chết trước.”

Phó Diệc hoàn toàn không ngờ được Lục Anh sẽ dùng chiêu ghi âm, một thiên kim hào môn như cô ta thế mà lại đi dùng loại thủ đoạn này.

“Đừng có nhìn tôi như vậy, thủ đoạn không bao giờ lỗ thời, dùng được là được. Cái lúc bà đây ra xã hội lăn lộn, không biết anh còn đang chơi bùn ở đâu đâu.”

“Còn nữa ĐM, anh nên rõ một điều, Tô Điềm không nợ anh cái gì cả, từ đầu đến cuối anh mới là người có lỗi với cô ấy. Cái khác không nói, mẹ nó chứ khi anh còn ở trong nhóm đấy, fan Hàn Quốc đã giấu đinh ghim trong tay rồi tới tìm cô ấy bắt tay, nắm chặt tới nỗi khiến tay cô ấy be bét máu, lúc ấy công ty anh còn hy vọng cô ấy đừng báo cảnh sát mà xử lý riêng để tránh gây mâu thuẫn cho nội bộ nhóm. Mà cô gái ngốc của tôi, cô ấy sợ công ty nảy sinh khúc mắc với anh vì cô ấy, nên đã chịu đựng, đi tiêm uốn ván xong thì làm như chưa có chuyện gì xảy ra cả, lại chạy theo các lịch trình tiếp theo. 1800 ngày đêm đó đều vứt cho chó ăn đi.”

Ninh Trạch Ngôn nhíu mày khi nghe Lục Anh kể lại, đau lòng không thôi, lại có chút ghen ghét.

Nếu Tô Điềm cũng thích mình như vậy thì tốt biết bao.

……

Ban đầu Ninh Trạch Ngôn cứ sợ Lục Anh không giải quyết được nên mới tới đây, kết quả mới phát hiện mình đã làm điều thừa thãi rồi.

Lục Anh không nhì nhằng, xử lý sạch sẽ đẹp đẽ.

Anh gọi điện cho Tô Điềm.

“Alo?” Có lẽ cô vẫn còn đang ngái ngủ do vừa mới tỉnh, giọng nói cũng mềm mại theo.

“Hôm nay tôi đã gặp Phó Diệc.”

“À?” Không nghe ra chút thay đổi nào trong giọng cô.

Ninh Trạch Ngôn suy nghĩ thật lâu, vốn dĩ định bịa ra một lời nói dối thiện ý, che giấu đi sự thật, nói với Tô Điềm rằng, “Anh ta nói là sau này sẽ giảm bớt các hoạt động lại, còn nói do nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới làm vậy, anh ta xin lỗi em rất nhiều, hy vọng em có thể tha thứ cho anh ta.”

Nhưng Tô Điềm không phải là một người yếu đuối. Giữa chân thật xấu xí và mỹ lệ giả dối, dù cho cô chọn bao nhiêu lần thì cô vẫn sẽ chọn cái đầu tiên.

Ninh Trạch Ngôn bình tĩnh kể lại những gì đã xảy ra, ngậm ý cười nói: “Lần này tôi sẽ đặt quyền được biết tất cả và quyền quyết định lên tay em.”

Tô Điềm nhớ lại những gì mình đã nói với Ninh Trạch Ngôn sau vụ chiến tranh lạnh lần trước, dịu dàng cười: “Ừ, lần này bạn học Ninh Trạch Ngôn làm rất tốt, rất đáng giá khen ngợi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.