Trong phòng khách yên tĩnh lạ thường, chỉ ngẫu nhiên bị tiếng gió không biết điều quấy rầy, khiến người ta cảm thấy cáu kỉnh.
Trải qua chuyện vừa rồi, hai người không nói nữa. Ninh Trạch Ngôn nhẫn nại quan sát phản ứng của Tô Điềm, còn Tô Điềm thì dường như đang suy nghĩ gì đó.
Thật lâu sau, Tô Điềm mới ngẩng đầu lên, “Ninh tổng, tôi có rất nhiều nhược điểm, Phó Diệc chính là cái đầu tiên, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi cũng không thể phản bác, cho nên nếu vì vậy mà ngài không muốn hợp tác với tôi nữa, thì tôi có thể hiểu được.”
Trong mắt Ninh Trạch Ngôn có chút nghiền ngẫm, anh biết Tô Điềm đang tìm đường lui, đặc biệt là sau khi bị anh kích động như vừa rồi.
“Tô Điềm, bây giờ có muốn chạy cũng không dễ như vậy đâu, tôi đã nói hết với cô rồi, cô cảm thấy tôi sẽ để cô nói dừng là dừng được ư?” Giọng anh trầm thấp, có một loại áp bách không thể bỏ qua.
Giờ phút này, cái người cường thế sắc bén trước mặt Tô Điềm và Ninh Trạch Ngôn mới vừa rồi còn uể oải thực sự là hai người hoàn toàn khác nhau, Tô Điềm rất muốn vỗ tay khen ngợi, hận không thể biến thành ban giám khảo để trao giải Oscar cho anh ta, phải trao cho Ninh Trạch Ngôn một chiếc huy chương vàng nho nhỏ mới được.
“Ninh tổng, chúng ta cần phải suy nghĩ lại một lần nữa, không phải tôi muốn chạy, là vì ngài nói tôi có nhiều nhược điểm.”
“Nhược điểm nhiều thì từng bước công phá không phải tốt hơn à.” Anh thu lại ba phần sắc bén, giọng điệu nói chuyện cũng bình thường trở lại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Tô Điềm, cô là người thông minh, tôi tin rằng cô có thể nhìn rõ tình hình hiện tại.”
Trong lòng Tô Điềm phát lạnh, quả nhiên Ninh Trạch Ngôn không phải thứ gì tốt mà, anh ta dùng thủ đoạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ, buộc cô phải tước vũ khí đầu hàng, cam tâm tình nguyện làm việc cho Ngân Thần.
Nhưng dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà cô phải mặc cho Ninh Trạch Ngôn xâu xé?
“Ninh tổng, ngài làm vậy thì có lợi ích gì chứ? Đều nói trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nhưng nếu thương nhân đều không nói đạo lý như ngài, không tuân theo lẽ thường, liệu có ảnh hưởng lớn tới danh dự của anh không?” Bước đầu tiên là khuyên giải.
“Nói rất đúng, nhưng mà ai biết được chứ?” ý tứ của Ninh Trạch Ngôn rất rõ ràng, cho dù anh ta có bắt nạt bạn, thì bạn cũng không có chỗ để kiện.
Thấy việc khuyên giải không thành, Tô Điềm trực tiếp đe dọa, “Ninh tổng, con người tôi một khi sợ hãi thì sẽ dễ nói lung tung lắm, ngài uy hiếp tôi như vậy làm tôi rất sợ hãi đấy, tôi cũng không biết tin tức tôi nói cho truyền thông có ảnh hưởng tới cổ phiếu của Ngân Thần không nữa.”
Ninh Trạch Ngôn nghe xong cũng không giận mà chỉ cười, đôi mắt híp lại, ngả người ra sô pha, “Đúng là một tật xấu kỳ lạ, nhưng tôi cũng có một tật xấu, cô có muốn nghe một chút không?”
Không đợi Tô Điềm trả lời, Ninh Trạch Ngôn đã tự mình nói, “Con người tôi một khi sợ hãi sẽ rất dễ xúc động, nói không chừng ngày mai cô có thể nhìn thấy tên tôi và tên cô ở trên đầu đề đấy.”
Trái tim Tô Điềm chợt thắt lại, rồi lại nghe được giọng nói nhàn nhã của Ninh Trạch Ngôn, “Cô nói xem chúng ta nên lấy trạng thái nào để bước lên đầu đề? Là tin tức đính hôn hay là kết hôn?”
“Ninh Trạch Ngôn, anh!” Đây là lần thứ hai Tô Điềm gọi thẳng tên Ninh Trạch Ngôn, khuôn mặt cô đỏ bừng vì tức giận, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô gặp phải người vô lại như vậy, chênh lệch đẳng cấp giữa hai người họ rất rõ ràng, căn bản không tài nào cùng một trình độ đánh cờ được.
Ý của Ninh Trạch Ngôn là, nếu cô không thành thật làm việc cho Ngân Thần, thì tôi có rất nhiều cách khiến cô sống trong bóng ma của truyền thông suốt đời.
Tô Điềm đã lĩnh hội đủ thực lực của Ninh Trạch Ngôn rồi, cũng không tranh miệng nữa, chỉ là trong ba giây đầu óc lại bắt đầu xoay tít, nói không chừng Ninh Trạch Ngôn này ăn mềm chứ không ăn cứng?
“Ninh tổng, ngài xem, vừa rồi là do tôi sốt ruột quá, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, có được không ạ?”
“Sao, giờ là Ninh tổng, không phải Ninh Trạch Ngôn nữa à?”
Tô Điềm bị Ninh Trạch Ngôn trêu chọc như vậy thì nhẹ nhõm vài phần, thuận thế chuyển đề tài.
“Ninh tổng, vậy ngài cho tôi xem hợp đồng đi?”
Tô Điềm không hề rối rắm với thủ đoạn thấp kém của Ninh Trạch Ngôn, đả thương địch thủ một trăm, tự tổn hại 8000, nếu cô cùng Ninh Trạch Ngôn thật sự xé rách mặt, cô sẽ bị các loại lời nói cay độc quấn lấy không buông, mà Ninh Trạch Ngôn cùng Ngân Thần của anh ta cũng không thể lui thân hoàn toàn được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Tô Điềm mới thả lỏng một chút.
Ninh Trạch Ngôn nghiêng đầu, tầm mắt cố định trên máy tính của Tô Điềm, “Hợp đồng vừa mới làm xong, cô nhìn xem, nếu có chỗ nào không ổn thì chúng ta bàn lại.”
Tô Điềm nhận lấy, nhanh chóng lướt qua nội dung hợp đồng trên màn hình.
Nhìn chung nội dung rất đơn giản, không ngoài phạm vi quyền lợi của Tô Điềm, điều đáng nói là hầu hết các điều khoản đều mang tính cho phép, điều khoản cấm rất ít dường như không có mấy.
Tô Điềm có chút nghi hoặc nhìn Ninh Trạch Ngôn, dường như Ninh Trạch Ngôn sớm biết Tô Điềm sẽ nhìn anh bằng đôi mắt mờ mịt, cho nên tầm mắt anh không hề dời đi từ lúc Tô Điềm cúi xuống đọc.
Bốn mắt bất ngờ chạm nhau, sương giá mùa đông và làn nước mùa thu, thứ để lại chính là gợn sóng lăn tăn.
“Tôi đã nói lúc trước rồi, cô được tự do tuyệt đối trong công việc này, tôi chỉ cần kết quả. Thậm chí nếu cô cảm thấy cần thêm chi phí công việc, cũng có thể nói với tôi, nếu hợp lý tôi sẽ phê duyệt cho cô, chỉ là ——”
“Chỉ là, số tiền này không thể lấy từ tài khoản của Ngân Thần.” Tô Điềm cắt đứt lời phía sau của Ninh Trạch Ngôn, cô cũng không ngốc, chuyện bí mật như vậy nếu lấy danh nghĩa của Ngân Thần, sẽ là một thảm họa không chỉ đối với Ninh Trạch Ngôn mà còn cả cô nữa.
“Ninh tổng, chúng ta không cần ký thỏa thuận bảo mật sao?” Tô Điềm nói ra xong mới phát hiện bản thân đã hỏi một câu ngu ngốc, xong bất đắc dĩ lắc đầu.
“Trong thư phòng có máy in, chúng ta có nên ký hợp đồng luôn không, dù sao cũng không cần con dấu của Ngân Thần.”
Tô Điềm biết rõ cô không thể bỏ qua chuyện này, Ninh Trạch Ngôn cũng sẽ không cho phép cô bỏ qua chuyện này, cho nên cô chỉ có thể nghĩ cách để làm nó hiệu quả nhất.”
Ninh Trạch Ngôn không nói gì, đứng dậy cầm cái bát trông còn sạch hơn cả mặt vào phòng bếp, còn nhân tiện rửa sạch rồi cất vào tủ bát, hành động này làm Tô Điềm rất kinh ngạc.
Cô không ngờ Ninh tổng còn có thể hạ mình làm những việc này cơ đấy.
“Không cần nóng vội.” Ninh Trạch Ngôn làm mọi việc xong xuôi, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Đợi thêm năm phút nữa đi”
Sự chú ý của Tô Điềm đều tập trung vào đồng hồ của Ninh Trạch Ngôn, về phần anh ta nói gì thì Tô Điềm không nghe thấy.
Chiếc đồng hồ đó là một thương hiệu nổi tiếng của dòng Gypsophila, vào sinh nhật lần thứ hai sau khi Phó Diệc ra mắt, Tô Điềm đã tổ chức donate cho fan để tặng quà sinh nhật cho anh, nhưng khi đó fan Phó Diệc không nhiều, cuối cùng vẫn là Tô Điềm cắn răng hạ quyết tâm đầu tư thêm vào không ít. Trong quà tặng lần đó có một chiếc đồng hồ như vậy.
Phó Diệc rất thích chiếc đồng hồ đó và đã đeo nó trong hai năm liền, cho đến khi anh làm đại ngôn cho thương hiệu đồng hồ khác mới đổi.
Ninh Trạch Ngôn thấy ánh mắt Tô Điềm tập trung trên cổ tay mình, như đã hiểu ra, nhẹ giọng nói: “Tò mò vì sao tôi đeo cái này à?”
Tô Điềm đang định phủ nhận, thì đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt lời Tô Điềm muốn nói.
“Tôi đi mở cửa.” Ninh Trạch Ngôn cũng không quan tâm Tô Điềm có đồng ý hay không, tự mình đi ra mở cửa.
Hai giây sau xuất hiện một gương mặt mới nụ cười bất cần, tinh thần phấn chấn và khuôn mặt tuấn tú.
“Ninh tổng, chiếc Porsche đỗ ở ngoài kia là của ngài à? Vừa rồi lúc tôi tới đây thấy rất nhiều người xúm lại chụp ảnh đấy.”
Tô Điềm còn đang nghiên cứu thân phận của chàng trai có khuôn mặt trông như trẻ con đang đứng bên cạnh Ninh Trạch Ngôn kia, đột nhiên mẫn cảm nghe được từ “Porsche”, lập tức trở nên căng thẳng.
“Ninh tổng, ngài muốn đẩy tôi ra đầu sóng ngọn gió à?”
Ninh Trạch Ngôn tủi thân nhún vai, “Tôi không có chiếc xe nào tệ hơn chiếc này cả.”
Tô Điềm tức giận, cả khuôn mặt đỏ bừng, “Vậy sau này anh không cần tới đây nữa. Đây là anh không muốn phối hợp thì có.”
Ninh Trạch Ngôn cũng đoán được Tô Điềm sẽ tức giận khi anh lái xe tới đây rồi, anh chỉ là muốn thử xem điểm mấu chốt của Tô Điềm ở đâu mà thôi, sau này lúc làm việc sẽ co giãn vừa phải, còn giờ anh cũng không cần thiết ép sát thêm nữa.
Phải biết rằng, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.
“Ngày mai tôi sẽ đi mua xe mới, Toyota, Honda, hai hãng này thế nào? Sau này tôi sẽ cố gắng khiêm tốn nhất có thể, sẽ không gây rắc rối cho cô đâu.” Giọng điệu mềm mỏng lại xen chút tủi thân.
Người đàn ông đứng bên cạnh Ninh Trạch Ngôn khiếp sợ cực kỳ, Ninh tổng của bọn họ thế mà đối với, đối với, ừm, một người như vậy ——
Anh ta tìm một vòng cũng không tìm được từ thích hợp nào để hình dung, cuối cùng chỉ có thể dùng hai chữ “Bình thường” để khái quát.
Cho nên, tại sao Ninh tổng của bọn họ lại ”Ăn nói khép nép” trước một cô gái bình thường không thể bình thường hơn này chứ?
Thấy Ninh Trạch Ngôn thoáng nhượng bộ, cảm xúc tích tụ của Tô Điềm dịu đi một ít, sau đó ánh mắt mới chuyển về phía chàng trai bên cạnh.
Sau khi nghiêm túc nhìn năm giây, Tô Điềm thực sự tìm thấy một dữ kiệu khuôn mặt trong não cô trùng với khuôn mặt hiện tại này, “Lục Tử Lâm?” Cô nhớ mang máng hình như ba năm trước Lục Tử Lâm có quay quảng cáo rượu Cocktail với Phó Diệc thì phải?
Lục Tử Lâm đột nhiên bị “Điểm danh” thì kinh ngạc, vốn hôm nay Ninh Trạch Ngôn bảo anh ta tới đây đã rất kỳ lạ rồi, giờ còn thêm một cô gái biết anh ta nữa chứ? Chẳng lẽ đây là buổi họp mặt fan cá nhân?
“Xin chào, tôi là Lục Tử Lâm, xin hỏi ngài là?” Lục Tử Lâm thu lại vẻ phấn chấn của mình, hỏi Tô Điềm một cách công thức hóa.
Tô Điềm không có trực tiếp trả lời, mà là nhìn sang Ninh Trạch Ngôn.
Ý ở đây là, hạng mục công việc sau này của tôi, là anh ta sao?
Ninh Trạch Ngôn thấy lời đồn đã gặp qua ai thì sẽ không quên về Tô Điềm quả nhiên không sai, rất vừa lòng gật gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tô Điềm xem như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bề ngoài, anh ta cao khoảng 1 mét 8, màu da rất bạch, mặt mày thanh tú mềm mại, không có sự sắc bén, một đôi mắt hạnh rực rỡ, con ngươi màu xám nhạt, khi nhìn vào đôi mắt sẽ không khỏi cảm thấy ấm áp, điều đáng quý nhất chính là, vẻ trẻ trung của thiếu niên trên người anh ta, không có chút nào là làm ra vẻ cả.
Nền tảng cá nhân tốt, xem như là thành công một nửa rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Điềm điều chỉnh một nụ cười thân thiết, duỗi tay ra với Lục Tử Lâm, chính thức nới một câu ——