Ngôn Trăn hỏi: “Vậy thì cô muốn ăn cái gì?”
Triệu Bảo Thương lạnh lùng nhéo má Ngôn Trăn: “Cô là đang giả ngu phải không?”
Ngôn Trăn mơ hồ giải thích: “Tôi thật sự không biết mà.”
Triệu Bảo Thương nổi trận lôi đình: “Cô đương nhiên phải ——” hôn tôi một cái!
Nàng nhìn chằm chằm tiểu fan.
Cảm thấy tiểu fan nhất định đang lạt mềm buộc chặt, bằng không sao có thể không biết chuyện này, tuyệt đối là muốn mình chính miệng nói ra, sau đó lại cự tuyệt mình.
Thật là đáng giận.
Ngôn Trăn kêu lên: “Đau…….”
Triệu Bảo Thương buông lỏng tay: “Cô đừng quên cô đã đáp ứng tôi cái gì.”
Ngôn Trăn xoa mặt, nhìn Triệu Bảo Thương, trong mắt mang theo nghi vấn.
Triệu Bảo Thương cường điệu: “Cô đã nói về sau sẽ rất nghe lời.”
Ngôn Trăn nhanh chóng bắt được trung tâm: “Tôi tất nhiên nghe theo cô! Cô xem, tôi còn mua bánh kem cho cô nữa nè.”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh một tiếng.
…… Còn biết làm nũng, nàng vì bánh kem, trước quyết định buông tha cho tiểu fan.
Triệu Bảo Thương mở hộp bánh kem ra, sau đó ăn một miếng, rồi lại ăn thêm miếng thứ hai...!
Ngôn Trăn nhìn Triệu Bảo Thương ăn hết bánh kem, nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra bánh kem rất hợp khẩu vị của Triệu Bảo Thương, ít nhất sẽ không lộ ra sắc mặt khó coi.
Ngôn Trăn hỏi: “ Vậy tôi có được tính là hối lộ thành công không?”
Triệu Bảo Thương đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt không tốt nói: “Đây được tính là hối lộ gì chứ! Cô còn không biết hối lộ sao?!”
Nàng đem kịch bản ném cho Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn ngơ ngác tiếp nhận kịch bản, mở ra nhìn.
Triệu Bảo Thương nói: “Trước tiên cô hãy xem lại kịch bản thêm lần nữa.”
Nghe ý tứ của những lời này, giống như đã chuẩn bị cho mình một cơ hội.
Ngôn Trăn cười nói tốt, nhìn lại kịch bản một lần nữa, sau khi xem xong mới hỏi Triệu Bảo Thương: “Cô sẽ chuẩn bị cho tôi nhân vật nào?”
“ Là Thanh Trúc.” Triệu Bảo Thương nói, “Nha hoàn bên người của nữ chính.”
Ngôn Trăn có ấn tượng, nhân vật này khá tốt, tính cách thẳng thắn, dám yêu dám hận, ở thời điểm mấu chốt lại liều mình cứu chủ, cơ hồ có thể kết luận là một nhân vật rất hút fan.
Triệu Bảo Thương có thể chuẩn bị cho cô nhân vật tốt như vậy, có nghĩa là thật sự rất coi trọng cô.
Ngôn Trăn rất cảm động, âm thầm thề cho dù có chết cũng sẽ bảo vệ tốt trưởng công chúa.
Nhưng cô đã hoàn toàn suy nghĩ nhiều.
Trên thực tế, nhân vật này căn bản không ai dám tiếp nhận.
Muốn diễn chung với Triệu Bảo Thương, cần phải có rất nhiều dũng khí.
Ngôn Trăn chỉ diễn đối mặt với Triệu Bảo Thương, hơn nữa bởi vì kỹ thuật diễn khá tốt mới không chịu nhiều thiệt thòi.
Vẫn không biết bình thường lúc Triệu Bảo Thương đóng phim, một khi nhìn thấy có người chưa nhập vai, hoặc là nhập vai mà ra tay quá tàn nhẫn không chút lưu tình, chắc chắn sẽ phóng thích sát khí, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua người kia, làm người kia sợ tới mức muốn bỏ trốn.
Tính tình kỳ quái này của Triệu Bảo Thương đã sớm bị người truyền ra ngoài, hơn nữa càng truyền càng tàn nhẫn.
Từ phóng thích sát khí đến phong sát người khác, sau đó lại thành nàng thuê người khác để giết người.
Tuy rằng Triệu Bảo Thương biết những chuyện này, nhưng khinh thường đi giải thích.
Sự việc càng truyền càng mãnh liệt, nhóm minh tinh có tiếng không rõ chân tướng tất nhiên sẽ không dám lấy mạng mình ra để đi khiêu chiến.
Tình nguyện nhận vai diễn cũng chỉ có một ít diễn viên mới vừa vào nghề.
Hay những người rất mê muội Triệu Bảo Thương.
Ngôn Trăn còn muốn hỏi mấy vấn đề.
Triệu Bảo Thương lại mở miệng trước: “Tôi không có trực tiếp cho cô vai diễn này, cô phải trả lời phỏng vấn.”
Ngôn Trăn nói: “Là cô phỏng vấn sao?”
Triệu Bảo Thương gật đầu.
Nàng hỏi Ngôn Trăn: “Nếu cô được diễn vai nha hoàn Thanh Trúc này thì cô sẽ diễn như thế nào?”
Sau khi giành được vai diễn, ngoại trừ đọc cốt truyện ra thì phân tích kỹ nhân vật cũng cực kỳ quan trọng.
Ở trong lòng của Triệu Bảo Thương, Ngôn Trăn đã là người được chọn đóng vai diễn này, vì vậy khi hỏi sẽ tương đối tự nhiên.
Nếu là người thường, lúc này phỏng chừng rất mộng bức.
Nhưng Ngôn Trăn không phải người thường.
Cô nói ra hiểu biết của mình: “Nhân vật này có số mệnh phụ trợ cho vai chính, tuy nói rất quan trọng, nhưng không có biểu đạt ra quá nhiều tình cảm.”
Triệu Bảo Thương nghe xong có chút nghi hoặc: “Không biểu đạt tình cảm? Thanh Trúc cũng coi như nhân vật quan trọng, nếu không biểu đạt tình cảm thì người khác sẽ không nhớ tới cô ấy.”
“Không phải vậy.” Ngôn Trăn nói, “Từ nhỏ Thanh Trúc đã bị bán đi làm nha hoàn, nhưng tính cách lại không hèn mọn, hơn nữa có thể làm được phụ trợ cũng coi như rất tốt, mà lập trường của cô ấy càng thần bí thì càng tốt.”
Triệu Bảo Thương nghe hiểu: “Đúng vậy, có thể làm cho người ta khó đoán cô ấy rốt cuộc là tốt hay xấu, kết cục như vậy thì càng có lực đánh vào.”
“Ân.” Ngôn Trăn nâng tay lên, vạch ra vài trang kịch bản.
Cô cảm thấy tính cách của Thanh Trúc không có vấn đề gì.
Nhưng Triệu Bảo Thương muốn diễn vai chính, Ngôn Trăn hơi lo lắng.
Nữ chính Ninh An là nhân vật phức tạp nhất trong bộ phim, lúc không người thì mưu mô quyết đoán, khi ở cùng với nam chính lại không ngừng châm chọc, còn khi lên kế hoạch trả thù, lại là bộ dáng vô hại phúc hậu.
Nhân vật này yêu cầu biểu đạt cảm xúc rất cao.
“Cô có thể diễn tốt nữ chính không?” Ngôn Trăn hỏi, “Nhân vật nữ chính này tựa hồ vẫn luôn cười trong toàn bộ quá trình của bộ phim.”
Triệu Bảo Thương nhíu mày: “Cô đang hoài nghi kỹ thuật diễn của tôi?”
Ngôn Trăn sửng sốt, tận lực uyển chuyển nói: “Tôi chỉ là chưa thấy qua cô cười bao giờ.”
Triệu Bảo Thương lạnh lùng liếc Ngôn Trăn: “Cô thật sự là fan của tôi sao? —— được, tôi biết cô rất muốn nhìn thấy tôi cười, vậy tôi đây sẽ thỏa mãn cô.”
Ngôn Trăn gật đầu chờ mong.
“Được rồi, cô hãy nhìn cho kỹ.” Sau khi nói xong, Triệu Bảo Thương ngồi trên sô pha nhìn Ngôn Trăn.
Phòng khách lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Ngôn Trăn nín thở ngưng thần, sau một lát, cô hỏi Triệu Bảo Thương: “Làm sao vậy?”
Triệu Bảo Thương chỉ miệng mình.
Ngôn Trăn cẩn thận quan sát.
Môi có màu đỏ nhạt, ánh lên một tia ngân quang bóng loáng, khóe miệng đỏ sậm, trông rất đều đặn.
Khóe miệng cũng không có vấn đề gì.
Ngôn Trăn mê mang: “Cô đang muốn cho tôi xem cái gì?”
Triệu Bảo Thương nhíu mày: “Cô không thấy sao! Tôi đang cười đó.”
Ngôn Trăn: “…… Có thật vậy chăng?”
Triệu Bảo Thương gật đầu.
Ngôn Trăn hơi khó xử nói: “…… tôi thật sự chưa nhìn ra được.”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh, rõ ràng không tiếp thu cách nói này.
Ở trong mắt nàng, bản thân đã cười đến vô cùng sảng khoái, giống như bộ dáng của nữ chính vậy.
Tiểu fan cuối cùng có phải là người cuồng nhiệt mình hay không, sao lại có thể nói ra những lời vô lễ như thế.
Ngôn Trăn lại hỏi: “ Vừa rồi cô thật sự đang cười sao?”
Triệu Bảo Thương lạnh lùng nhìn Ngôn Trăn: “Cô cảm thấy như thế nào?”
Luồng sát khí này có hơi mạnh.
Ngôn Trăn vội vàng nói: “ Sau khi cô nói như vậy, tôi giống như đã cảm nhận được.”
Triệu Bảo Thương quay đầu đi chỗ khác.
“Nhưng mà tươi cười như vậy chưa có đủ được đâu.” Ngôn Trăn phát biểu ý kiến, “Cô có thể cười tươi hơn nữa được không.”
Triệu Bảo Thương ninh mày.
Tiểu fan này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chắc là mình đã quá ôn nhu, nên mới làm tiểu fan cảm thấy mình luyến tiếc đánh người.
Ngôn Trăn bổ sung nói: “Cô có thể nhớ lại những chuyện vui vẻ, như vậy mới có thể tự nhiên mà cười được.”
“ Chuyện vui vẻ sao?” Triệu Bảo Thương hỏi.
“Đúng vậy, ví dụ như chuyện khi cô còn nhỏ, mẹ của cô dắt cô ra ngoài rước đèn ông sao hoặc là đi đạp thanh*.”
(*)Đạp thanh: là tên của một lễ hội dân gian xưa gắn liền với tiết Thanh Minh vào những ngày xuân.
Vào dịp này, nam thanh nữ tú, tài tử, giai nhân sắm sửa cho mình những bộ quần áo đẹp đẽ nhất để đi chơi xuân.
Mặt Triệu Bảo Thương tối sầm: “Không có.”
Vì sao lại không có...!
Trước kia Ngôn Trăn đã tính qua mệnh số của Triệu Bảo Thương.
Theo lý mà nói, lúc còn nhỏ gia đình rất hạnh phúc.
Khi tới tuổi mười lăm, anh em mới bất hoà, mà các trưởng bối vẫn chung sống hòa hợp như cũ.
Bây giờ Triệu Bảo Thương lại nói khi còn nhỏ không có hồi ức vui vẻ gì, điều này làm Ngôn Trăn thật khó hiểu.
Ngôn Trăn lại hỏi: “Còn lúc đi học thì sao?”
“Cũng không có.”
“Lúc đóng phim?”
“Hừ, một đám khỉ chỉ biết nhảy nhót lung tung.”
“…… Vậy mấy ngày trước chúng ta cùng nhau đi xem phim thì sao?”
Triệu Bảo Thương quay mặt đi, ấp úng nói: “Chắc cũng vậy.”
Nàng nhớ tới không khí bên trong chỗ ngồi có hơi thấp, mặt bỗng nhiên nóng lên.
Triệu Bảo Thương chậm chạp không nói chuyện.
Ngôn Trăn nghĩ, Triệu Bảo Thương vậy mà lại không có ký ức vui vẻ, thật là đáng thương.
Có lẽ là bởi vì người bôi đen Triệu Bảo Thương trong mấy năm nay quá nhiều, làm cho Triệu Bảo Thương có nhiều hồi ức không mấy tốt đẹp.
Ngôn Trăn đề nghị: “Cô có muốn ra ngoài tìm chút chuyện vui hay không?”
Có rất ít người đề nghị như vậy với Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương hỏi: “Là chuyện vui gì vậy?”
“Đó là đi những chỗ linh tinh như quán bar chẳng hạn.” Ngôn Trăn nhớ rõ trên Weibo có nhiều người nói quán bar rất vui, nếu như đã đến đó thì sẽ không muốn đi về.
Triệu Bảo Thương cự tuyệt: “Không đi.”
“Vì sao?”
“Cô rất muốn tôi bị người vây xem lắm phải không?” Triệu Bảo Thương giận dữ.
“Có đạo lý, vậy thì chỉ lựa chọn một ít hoạt động trong nhà thôi.” Ngôn Trăn lẩm bẩm tự nói.
Triệu Bảo Thương ngồi ở trên sô pha nhìn Ngôn Trăn bận rộn.
Nàng thấy Ngôn Trăn từ phòng bếp đi đến thư phòng, lại chạy tới cửa sổ ngắm phong cảnh, sau đó nhắm mắt trầm tư, trông hết sức chăm chú.
Bộ dáng này có hơi buồn cười, nhưng nghĩ đến cô ấy làm mọi thứ đều là vì mình, Triệu Bảo Thương lại có chút cảm động, nàng ngồi sát vào một chút, tập trung quan sát.
Tiểu fan lớn lên rất non trẻ, còn cố tình bày ra một vẻ mặt ngưng trọng, mà loại ngưng trọng này đúng là vì mình.
Đây quả thực là yêu mình tận xương.
Triệu Bảo Thương suy nghĩ, môi nhịn không được mà cong lên.
Ngôn Trăn vừa vặn xoay qua muốn đề nghị, nhìn thấy một màn như vậy, hai mắt trợn to: “Cô đang cười kìa.”
Triệu Bảo Thương nói: “Không có.”
“Tôi thấy mà.” Ngôn Trăn nói, “Vừa rồi cô đã nghĩ tới cái gì?”
Triệu Bảo Thương khẩn trương nhấp môi.
Đừng có nghĩ tới chuyện làm cho nàng thừa nhận mình là đang nghĩ tới tiểu fan nên mới cười.
Ai cũng đừng có nghĩ tới!
Nàng hầm hừ quay đầu, ra lệnh: “Đi rót nước cho tôi uống.”
Ngôn Trăn chạy vào phòng bếp rót nước bưng ra.
Nhưng vẫn không nhịn được tò mò hỏi: “Vừa rồi cô đã nghĩ tới cái gì?”
“Cái gì cũng chưa có nghĩ tới!” Triệu Bảo Thương cường điệu.
Nàng vì muốn giảm bớt xấu hổ, bật TV lên xem, tùy tay ấn mấy tiết mục, nhưng lại không nghĩ tới toàn con mẹ nó là phim truyền hình mà nàng và Từ Phượng Mai đóng chính.
…… Sớm biết như vậy, năm đó sẽ không thu mua nhiều đài truyền hình như vậy để truyền phát tin.
Nàng tức giận tắt TV, ném điều khiển từ xa lên sô pha.
Ngôn Trăn nhìn TV, thầm nghĩ: Chắc là nghĩ tới Từ Phượng Mai đi, trước mắt cũng chỉ có loại khả năng này.
Trước kia trưởng công chúa nói không có quan hệ với Từ Phượng Mai, quả nhiên chỉ là tùy tiện nói.
Triệu Bảo Thương muốn giảm bớt cơn bực tức, mới hỏi Ngôn Trăn thêm vài vấn đề.
Ngôn Trăn trả lời vô cùng cặn kẽ, Triệu Bảo Thương cảm thấy, có lẽ sẽ không có người thích hợp đóng vai Thanh Trúc hơn Ngôn Trăn.
Ánh mắt của người này nhìn mình rất sùng kính*, giống như cái cách mà Thanh Trúc nhìn tiểu thư của cô ấy.
(*)Sùng kính: sùng bái và tôn kính
Triệu Bảo Thương vừa nghĩ xong, đã trực tiếp tuyển định Ngôn Trăn là diễn viên đóng vai này.
Sau khi đã quyết định, nàng nói chuyện này với đạo diễn.
Ngày hôm sau lại mang theo Ngôn Trăn vào chỗ đoàn phim để bắt đầu quay Thanh Sơn Viễn..