Edit by Trâm
Triệu Bảo Thương dựa lưng vào gốc cây đại thụ, cau mày ngồi hóng mát, cả người thoạt nhìn hơi sa sút.
Ngôn Trăn nghĩ tới người này là trưởng công chúa chuyển thế, liền không nhịn được hoảng hốt.
Cô kinh sợ đi qua đi lại, ngồi xổm xuống.
Nhìn thấy hốc mắt Triệu Bảo Thương đỏ lên, tức khắc như gặp phải đại địch: “!!?!?!???!!!!!???????????”
Triệu Bảo Thương nhíu mày: “Cô kinh ngạc cái gì?”
Ngôn Trăn bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, nhìn Triệu Bảo Thương.
Thật cẩn thận hỏi: “Cô bị người khi dễ sao?”
Triệu Bảo Thương bên tai chợt đỏ: “Cô nói cái gì?”
Ngôn Trăn tự hỏi một lát, rồi an ủi: “Không cần quá để ý lời nói của người khác, sống cuộc sống của mình là được.”
Triệu Bảo Thương quay mặt đi, không muốn nói chuyện.
Nàng đương nhiên không có để ý quá lời người khác nói.
Chính là thời điểm khi xem những bình luận trên Weibo, làm nàng không mấy vui vẻ.
Khi đang xem đến, Từ Phượng Mai vừa vặn ở bên cạnh, nàng liền cùng Từ Phượng Mai nói tâm trạng mình không vui.
Không nghĩ tới Từ Phượng Mai lại nói “Em cần trưởng thành”, một bên bắt đầu cùng nàng thảo luận tham gia một chương trình thực tế.
Triệu Bảo Thương chợt cảm thấy vô cùng phiền chán, Từ Phượng Mai lúc trước cứu nàng một mạng.
Nàng từ nhỏ nghe chuyện tiên hạc dốc lòng báo ơn mà lớn lên, tự nhiên cảm thấy mình nên báo đáp Từ Phượng Mai.
Nhưng Từ Phượng Mai được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đầu tiên là làm nàng tiến vào giới giải trí, sau đó trói buộc, lăng xê.
Triệu Bảo Thương không muốn so đo, nhưng mỗi lần nhớ tới, lại cảm thấy hết thảy mộng tưởng điều tan biến, Từ Phượng Mai lúc trước cứu nàng cùng Từ Phượng Mai hiện tại thật sự là một người sao?
Nàng nhịn không được khóc trộm,không nghĩ tới bị Ngôn Trăn nhìn thấy được.
Ngôn Trăn thấy Triệu Bảo Thương không có động tĩnh, nóng vội đến không được.
Cô lại khuyên: “Có gì mà khổ sở, cùng nô ——, cùng tôi!! Nói chuyện một chút đi!”
Triệu Bảo Thương lạnh mặt: “Cùng cô nói cái gì? Nói ra để cô cười nhạo tôi sao?”
“ Tại sao cô lại suy nghĩ như vậy?” Tim Ngôn Trăn như bị đao cắt, “Tôi đương nhiên là một lòng muốn tốt cho cô.”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh, rõ ràng không tin.
Ngôn Trăn ôm đầu gối ngồi ở một bên, lo lắng sốt ruột bồi Triệu Bảo Thương.
Năm đó là cô một tay nuôi lớn trưởng công chúa, đối với vị trưởng công chúa sau khi chuyển thế này có tính cách gì, đại khái hiểu rõ.
Triệu Bảo Thương lúc này yếu đuối không thôi, nhưng lại giả vờ mạnh mẽ, bản thân mình chính là hậu thuẫn vững chắc nhất của công chúa, cô hy vọng Triệu Bảo Thương có thể biết được điều này.
Qua một hồi, Triệu Bảo Thương chậm rãi nói: “Tôi có một ân nhân, tôi thiệt tình đối tốt với cô ấy, nhưng cô ấy chỉ muốn lợi dụng tôi.”
Ngôn Trăn hỏi: “Là vị ảnh hậu mới đến đây mấy ngày hôm trước sao?”
Triệu Bảo Thương tối sầm mặt: “Cô làm sao mà biết được?”
Đây là bí mật của nàng.
Ngôn Trăn nói: “ Tôi tính ra được.”
“Cô thật sự có thể tính ra sao?” Triệu Bảo Thương hỏi.
Ngôn Trăn gật đầu.
Triệu Bảo Thương chần chờ một chút: “Vậy cô giúp tôi tính một chút, Từ Phượng Mai rốt cuộc có thích tôi hay không.”
Ngôn Trăn khi nghe được cái tên Từ Phượng Mai có chút kinh ngạc,
Có thể cùng Từ Phượng Mai có quan hệ thì còn có thể là ai?
Ngôn Trăn hỏi: “ Cô chính là Triệu Bảo Thương?”
Triệu Bảo Thương gật đầu.
Ngôn Trăn ban đầu còn nghĩ rằng mình bất quá chỉ cứu được một tiểu nhân vật.
Vạn nhất cũng không nghĩ tới, đây chính là người mà lúc nào cũng đều bị người ta nghị luận Triệu Bảo Thương.
Mấy ngày nay khi cô đi giao cơm hộp, trên thực tế rất đồng tình với Triệu Bảo Thương này, vị trí ảnh hậu vô hạn tiền đồ, ở trong mắt người khác, bất quá là một tiểu cô nương chỉ biết hồ nháo, hơn nữa trên người vĩnh viễn dán một câu “mê muội Từ Phượng Mai” này, bản thân cô ấy lười để ý đến, những người khác lại ngầm chê cười.
Người này là trưởng công chúa chuyển thế a, sao có thể bị người khác đối đãi như vậy.
Ngôn Trăn trong lòng chua xót.
Cô kiềm chế bi thống, nói với Triệu Bảo Thương: “Từ Phượng Mai không thích cô.”
“Cô thật sự tính ra sao?” Triệu Bảo Thương nhíu mày.
“Tôi sẽ không lừa gạt cô.” Ngôn Trăn nói, “Nếu thật sự thích cô, cô ấy khẳng định sẽ đuổi theo đến đây để tìm cô.”
Triệu Bảo Thương cúi đầu suy nghĩ, quả thật là đạo lý này.
Nhưng nàng vẫn không nghĩ từ bỏ.
Kiên trì, chính là sự quật cường cuối cùng của nàng.
Triệu Bảo Thương sau khi quyết định, một lần nữa khôi phục biểu cảm lạnh lùng, đứng lên.
Lúc này hốc mắt nàng đã không còn đỏ, đứng dưới gốc cây, giống như một mỹ nhân đã được gọt giũa bằng bạch ngọc.
Ngôn Trăn lại nghĩ tới buổi thịnh yến trong cung Đại Phong quốc năm đó, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm cùng ái mộ.
Triệu Bảo Thương bắt gặp được ánh mắt này, trong lòng có chút hụt hẫng.
Nàng nói: “Cô đừng nhìn tôi như vậy.”
Ngôn Trăn đối với trưởng công chúa từ trước đến nay đều là đáp ứng vô điều kiện, cô gật đầu: “Được.”
Sau khi hai người yên tĩnh ngồi một lát, Triệu Bảo Thương buồn ngủ, nói phải đi về.
Nàng bước đi, vòng quanh ở bãi đất, năm phút sau lại về tới chỗ cũ.
—— vị mỹ nhân sáng như trăng này hiển nhiên không thể tìm được đường ra.
Ngôn Trăn ngẩng đầu hỏi: “Cô bị lạc đường sao?”
Triệu Bảo Thương mờ mịt nhìn Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn đã nhìn thấu,trước dò hỏi: “Cô ở đâu?”
“Cô muốn làm gì!” Triệu Bảo Thương trừng lớn mắt, sau đó nói: “Một cái khách sạn màu xanh da trời.”
Ngôn Trăn đối với nơi này rất quen thuộc, đi trước dẫn đường, đưa Triệu Bảo Thương về tới khách sạn sau đó mới rời đi.
Tiểu trợ lý của Triệu Bảo Thương đã sắp khóc.
Đứng ở trước cửa xoay vòng, nhìn thấy Triệu Bảo Thương liền kích động giống như gặp được mẹ.
“Triệu lão sư, cô đã trở lại!!!” Tiểu trợ lý nước mắt lưng tròng, “ Cái người đem cô mang về đây là ai a?, đúng thật là người tốt!”
Triệu Bảo Thương ừ một tiếng, nghĩ đến ánh mắt Ngôn Trăn vừa mới nhìn nàng, tùy ý nói: “Chỉ là một tiểu cô nương ở trong thôn mà thôi.”
- -
Ngôn Trăn cầm kịch bản Lục Mính đưa nhìn hai ngày, đem lời kịch thuộc hết.
Qua mấy ngày sau, Lục Mính đến mang cô đi đoàn phim để bắt đầu quay.
“ Cảnh đầu tiên cô phải diễn chính là bị lạc mất con gái, khóc đến tê tâm liệt phế, hiểu chưa?” Vương Đạo nói với Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn quay đầu nhìn chằm chằm Lục Mính, dùng mắt hỏi:【 nói là sẽ diễn mặt than đâu? 】
Lục Mính ngơ ngác, không dám nhìn thẳng Ngôn Trăn.
Vương Đạo chụp đầu Lục Mính: “Các cô thần bí làm gì?”
Ngôn Trăn giải thích: “Khóc tê tâm phế liệt rất khó khăn.”
“Vậy cô có thể khóc tới trình độ nào thì tới trình độ đó đi.” Vương Đạo cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Rốt cuộc chỉ là một diễn viên nhỏ, có lẽ ánh mắt trước kia cũng đã là cực hạn.
Vương Đạo thầm than một tiếng, rốt cuộc cũng không phải chuyên nghiệp……
Hắn mở camera, nhìn Ngôn Trăn trong màn ảnh.
Ngôn Trăn đang ngồi ở trên ghế ấp ủ cảm xúc, ấp ủ xong, trên mặt đã là một bộ dạng khổ sở đến khoa trương, Cô thất tha thất thểu từ trên ghế khởi động.
Nhìn thấy người khác liền hỏi: “Con của tôi đâu, con của tôi đâu?!”
Có người đến khuyên cô, bị cô lấy tay đẩy ra.
Cô một đường dò hỏi, càng thêm tuyệt vọng.
Biểu cảm trên mặt từ khóc thét trở nên lạnh băng, chỉ trừ ánh mắt, trong đôi mắt kia, là thống khổ, là sự áy náy bất lực của bản thân.
Một chiếc lá khô rụng xuống, rơi lên mặt, thoạt nhìn rất đau thương, cô lại không hề phản ứng.
Vương Đạo ngây người, nửa thanh yên cũng rớt đến đũng quần.
Người này mẹ nó vừa mới nói “ Khóc tê tâm phế liệt rất khó sao?”
Đồng chí à, giả vờ thì cũng không phải như vậy đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Trăn: Khóc đến tê tâm phế liệt có chút khó, nhưng mà nữ nhân của trưởng công chúa tuyệt đối không nhận thua.
Vương Đạo: Mới đến đây, xin đừng cho mình diễn thêm.
Triệu Bảo Thương: Ta sủng, có ý kiến gì?
Vương Đạo:…… Chúng ta có diễn viên chuyên nghiệp vì vậy ngươi hãy diễn thêm!.