Hôm sau, Ngô Du Du mặc một chiếc áo khoác phao trắng ngồi trong một tiệm đồ ăn nhanh ở trung tâm thành phố.
Mai Hâm chép miệng nhìn Ngô Du Du ngồi cạnh mình rồi lại đảo mắt nhìn Lục Hạo Thiên mặc áo bành tô hai hàng khuy màu be sáng phía đối diện.
“Thế méo nào sao không ai mặc quân phục! Hức hức! Hại tớ cứ mong mãi! Điện thoại nạp đầy pin để chuẩn bị chụp ảnh!” Nói xong Mai Hâm giơ chiếc điện thoại đời mới lên khuơ.
Lục Hạo Thiên đặt cốc coca trong tay xuống, nói rất nghiêm túc: “Căn cứ điều số một trăm linh tư “Điều lệnh nội vụ Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc” có quy định rõ: cán bộ, chiến sĩ ra ngoài không vì thực hiện nhiệm vụ phải mặc trang phục thường ngày; các cán bộ, chiến sĩ thuộc các cơ quan, bệnh viện, viện nghiên cứu khoa học, đơn vị thể dục, văn hóa nghệ thuật sau khi hết giờ làm thì mặc trang phục thường ngày.”
Mai Hâm: …
Ngô Du Du: …
Mai Hâm vỗ vai cậu ta: “Trời ơi, Lục Tiểu Pháo à, sao cậu giỏi nhớ thế, đúng là con ngoan trò giỏi.”
Lục Hạo Thiên liếc nhìn Mai Hâm một cái rồi mặc kệ không đáp.
Mai Hâm gãi mũi làu bàu “Thật chẳng đáng yêu gì” rồi lại hỏi tiếp, “Đời sống trong quân thích không? Có vất vả không? Có phải là rất thú vị không?!”
Rất thú vị? Ngô Du Du thở dài: “Không có đâu.”
“Không thích à?” Mai Hâm hỏi lại.
Lục Hạo Thiên ngẫm nghĩ rồi tổng kết lại là: “Rời giường, luyện tập, lên lớp, tan học, điểm danh, ngủ.”
Mai Hâm: “… Đờ mờ mẹ kiếp sống thế còn không bằng hồi học ở M nữa.”
“Đúng vậy.” Ngô Du Du nằm sấp trên bàn, không phải đối.
“Hồi cấp ba ít ra còn có thời gian nghỉ ngơi, ăn uống thoải mái. Bọn tớ thì mơ đi, lên lớp còn phải xếp hàng vào phòng học, tan học lại xếp hàng trở ra, chẳng có lúc nào không bước đều bước. Mỗi ngày điểm danh năm lần, cho dù có đang ở đâu cũng phải chạy ngay đến điểm tập trung để điểm quân số.”
Có vẻ như không tiêu hóa được hiện thực này, Mai Hâm lẩm bẩm bảo: “Vốn tưởng là có soái ca cơ bắp ở khắp mọi nơi, nội tiết tố nam thiêu đốt cuộc sống cơ chứ…”
“Nghĩ nhiều rồi.” Ngô Du Du và Lục Hạo Thiên cùng đồng thanh.
Tán gẫu một hồi, Mai Hâm bỗng nhiên hứng khởi nói với Ngô Du Du: “Cậu biết chưa! Lớp trưởng với A Phương công khai rồi!”
“Thật chứ?” Ngô Du Du khá là bất ngờ, cứ tưởng bạn lớp trưởng tính hay xấu hổ sẽ dùng dằng đến tận Tết năm nay chứ.
“Đúng vậy!” Mai Hâm vui vẻ lục điện thoại ra tìm cho Ngô Du Du xem, “Tớ chụp màn hình lại rồi này! Cậu xem kìa, lớp trưởng đắc ý trong group ghê chưa!”
Hai đứa tán dóc quanh đề tài mới này khá lâu, Lục Hạo Thiên thỉnh thoảng chêm vào một câu. Dần dần ba người tìm lại được cảm giác ngày xưa còn học với nhau, càng tán gẫu càng vui vẻ.
“Đúng rồi, sắp Giáng sinh rồi, Thẩm đại thần có về nước không nhỉ?” Mai Hâm hỏi bâng quơ.
Ngô Du Du nghịch cái ống hút đáp: “Tớ không biết.”
“Cậu không biết hả? Không phải cậu với cậu ấy thân nhau lắm sao?” Mai Hâm thò tay cướp một miếng gà ngay trước mặt Lục Hạo Thiên.
“Tớ với cậu ấy…” mà thân à? Mấy chữ sau Ngô Du Du không nói ra miệng mà chuyển đề tài, “Sao? Cậu có chuyện gì à?”
“Có!” Mai Hâm gặm một miếng thịt gà, hăng hái giơ tay, “Sắp đến Black Friday rồi đó! Tớ muốn mua chút mỹ phẩm chăm sóc da! Cậu nhắn đại thần mua giúp tớ đi!”
Ngô Du Du tròn mắt: “Sao cậu không tự đi mà nhở ấy”
“Thực không dám giấu giếm,” Mai Hâm nuốt hết thức ăn xuống rồi túm tay áo Ngô Du Du nói với vẻ cực kỳ khó xử, “Tớ không dám nói chuyện với cậu ta…”
“Vì sao?” Ngô Du Du thắc mắc
“Vì cậu ta giống đại thần đó!” Mai Hâm nói với vẻ đương nhiên, “Cứ cảm thấy cậu ta không thèm nghe tớ nói ấy.”
Ngô Du Du: …
Dưới sự giật dây của Mai Hâm, Ngô Du Du lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Đàm.
Vô Ưu: Onl không
Nhắn xong Ngô Du Du mới nhớ ra giờ ở nước Mỹ đang là một giờ đêm. Chỉ sợ cậu ấy đã ngủ rồi.
Đương lúc Ngô Du Du đang băn khoăn không biết có làm phiền người ta không thì điện thoại rung.
Thẩm: Có, gì thế
Ngô Du Du nhìn nhìn Mai Hâm rồi đành phải trả lời
Vô Ưu: Mai Hâm bảo tớ nhờ cậu mua ít đồ dịp Black Friday, tiện chứ?
Thẩm: Giáng sinh năm nay tôi không về.
“Ồ… Đại thần không về nước à…” Mai Hâm đọc đến đó thì thất vọng, quay về chỗ ngồi.
Thẩm: Tôi nhờ bạn cùng phòng mang về cho, muốn mua gì?
Sau khi Ngô Du Du thuật lại, Mai Hâm lập tức được phục sinh ngay tại trận, tuôn luôn một tràng dài, cuối cùng Ngô Du Du thực sự không thể nhớ nổi vì vốn không tìm hiểu gì về đồ chăm sóc da, tất nhiên không biết nó viết thế nào.
Mai Hâm sốt ruột cướp điện thoại từ tay Ngô Du Du, gõ lia lịa.
Vô Ưu: Đại thần! Tớ là Mai Bảo Bảo đây!
Vô Ưu: Đại thần! Tớ muốn mua kem dưỡng chống lão hóa mắt của hãng E, mua cả tinh dầu dưỡng trắng của hãng D và còn mua cả…
Ngô Du Du thấy Mai Hâm gõ lia lịa một dãy dài dằng dặc, Thẩm Đàm bên kia mãi không thấy phản hồi gì.
Lúc hai đứa đều tưởng có khi Thẩm Đàm ngủ mất rồi thì cậu ấy bỗng nhiên rep lại.
Thẩm: Nhiều quá, chọn 5 thứ
Vô Ưu: …!!!
Mai Hâm ngẫm nghĩ một hồi, cũng biết là nhờ mua quá nhiều xách về sẽ bị quá cân, quả thực hơi quá đáng nên đành chép miệng chọn ra năm món mình thích nhất.
Sau khi trả lại điện thoại cho Ngô Du Du, Mai Hâm lại còn tiếc nuối thở dài: “Trời ạ… Sao lúc cậu đi du lịch, tớ không nghĩ ra mà nhờ nhỉ, hức hức hức, mua ở cửa hàng miễn thuế tại sân bay càng tiện hơn.”
“Ừ, giờ cậu mới nghĩ ra thì muộn rồi.” Ngô Du Du vừa soạn tin nhắn vừa nói.
Vô Ưu: Tớ là Ngô Du Du, làm phiền cậu rồi.
Thẩm: Không sao
Thẩm: Cậu có muốn mua gì không
Ngô Du Du suy nghĩ một chút rồi trả lời
Vô Ưu: Không, tớ không cần mấy đồ đó, cám ơn cậu
Thẩm: Ừ
Vô Ưu: Cậu ở đó chắc phải rạng sáng rồi nhỉ, nghỉ ngơi sớm đi nhé
Thẩm: Ừ
Ngô Du Du thấp thỏm nói chuyện với mọi người, mắt cứ dán mãi vào di động nhưng mà nó không còn rung báo tin nhắn mới nữa.
Ngô Du Du ủ rũ cất lại điện thoại vào túi, tâm trạng có phần sa sút.
Bang J nước M, Thẩm Đàm bỏ điện thoại xuống, cầm tách cà phê lên uống một hớp, thấy hơi lạnh, đứng lên đi hâm nóng.
Ra đến gian ngoài thì vừa đúng lúc Tưởng Sinh đi party về. Cậu ta nhìn cà phê trên tay Thẩm Đàm rồi lại nhìn đèn bàn học trong phòng vẫn còn sáng, thấy không còn biết nói gì nữa: “Đại thánh học, ngày nào ông cũng học bài khuya thế, cơ thể chịu sao nổi.”
Thẩm Đàm đủng đỉnh đi hâm nóng đồ uống: “Đại công tử, ngày nào ông cũng đi chơi khuya thế sao vẫn chịu nổi.”
Tưởng Sinh lập tức nghẹn lời. Cậu ta đóng cửa nhà lại, bước vào nhìn thằng bạn cùng phòng đẹp trai quầng mắt thâm đen, than thở mấy câu, bực cả mình.
“Ông phải đi tụ hội với tôi một chút chứ, ông không biết từ lần trước, ở trên trường lần nào ông làm quiz cũng được điểm tối đa được thầy giáo khen trước mặt mọi người, có biết bao nhiêu là em gái xin tôi giới thiệu để làm quen với ông đâu.” Nói xong cậu ta còn nháy mắt mấy cái, “Có mấy em cũng ngon lắm đó!”
Thẩm Đàm thử độ ấm của cà phê, liếc cậu ta một cái: “Cậu tự giữ lấy đi.”
“Biết rồi nhé,” Tưởng Sinh đi về phía phòng, “Ông khổ hạnh như nhà sư thế này không phải là vì bạn nữ ở trong ví da đấy chứ?”
Thẩm Đàm không chối, đi về phòng mình lấy một tờ giấy ra đưa cho cậu ta: “Giáng sinh ông về nước, cầm giúp tôi ít đồ về.”
Tưởng Sinh đọc tờ giấy, lé mắt bật cười: “Ồ, đều là đồ của con gái kìa, có phải là mang cho em gái trong ví da không? Tôi thì có lợi gì!”
Thẩm Đàm nhìn cậu ta, ngẫm nghĩ giây lát rồi bảo: “Luận văn cuối kỳ tôi sửa giúp ông.”