Lớp 1 có một ông thầy từ ngoài trường vào dạy, tuy rất tuấn tú phong độ nhưng ngày nào cũng bắt làm kiểm tra, còn tính điểm tích lũy để phân hạng!
Cái tin nho nhỏ này cả trường đều đã biết.
Các bạn học cùng khóa đều chế giễu, lớp chọn toàn là bọn trâu bò, đi học như đi chọi trâu đánh trận.
Đúng lúc cả đám đang hóng xem trò vui thì các chủ nhiệm lớp thường nhận được thông báo, sau mỗi lần thi giữa kỳ và cuối kỳ lớp chọn đều có thể có người bị loại ra, ngược lại các bạn học giỏi ở các lớp thường có thể được thi vào lớp chọn!
Cái tin này ngang một khối đá tảng ném vào mặt nước dậy nên muôn ngàn lớp sóng, những người lúc trước từng thi chọn lớp mà không vào được nay bắt đầu mài đao soàn soạt.
Còn ở lớp chọn, sau khi lớp trưởng Lương Tề Sơn thông báo tin này xong, ai nấy đều dựng tóc gáy.
“Đệt! Lại còn có thể bị thải ra? Sao trước đây chưa từng nghe nói?” Bạn học A thốt lên.
“Chưa từng thấy chuyện chuyển lớp giữa kỳ bao giờ! Lỡ khác lớp không cùng tiến độ học thì biết làm sao!” Bạn học B gào lên, “Có phải nhà trường xem TV nhiều quá rồi không, bệnh thật!”
Ngô Du Du nghe tin này từ lúc đang ở ký túc xá, cũng chẳng thấy tốt hơn ai.
Nhất là Mai Hâm. Mai Hâm thuộc nhóm mười mấy người xếp cuối, tin tức này chấn động với Mai Hâm ngang ngửa một vụ nổ bom!
“Trời ạ, cha tớ đang bảo tháng này thi xong thì sẽ đi ăn mừng, nếu mà bị loại thì không khéo sẽ bị cho ăn đòn mất!” Mai Hâm lo lắng bứt tóc, “Toi đời rồi.”
Đúng lúc cả khóa đang xôn xao bàn tán thì cuối phòng học có một giọng học sinh nam nói lớn:
“Làm vậy là để tăng tỷ lệ trúng tuyển chứ còn gì nữa!”
Cả lớp lập tức im ắng.
Ngô Du Du biết cậu bạn ngồi cuối lớp đó, cậu ta là Giả Thiên Lâm, quán quân lập trình tin học các trường trung học cả nước, bình thường khá nghịch ngợm, đầu óc rất thông minh.
Cậu ta nói vậy có hơi trắng trợn nhưng thực ra mọi người đều biết lớp chọn của trường M là một thứ được nhà trường dùng để gây dựng tiếng tăm, năm nào cũng lấy đó để quảng cáo cho trường.
“Tỷ lệ trúng tuyển của trường chúng tôi lên tới 79%, trong đó tỷ lệ đậu của lớp chọn đạt 100%, trúng tuyển vào trường Q hàng đầu cả nước có X người, đỗ trường B có Y người…”
Bởi vậy nên mọi người mới đua nhau vào lớp chọn. Bao năm qua các thầy cô cũng bỏ ra rất nhiều công sức cho lớp chọn cũng một phần vì bảo vệ thứ danh tiếng này.
Chẳng qua lần đầu mới thấy có người nói trắng ra như vậy.
“Vì tỷ lệ đậu đạt mà thải loại học sinh, làm vậy mà cũng là thầy ư? Thành tích không tốt liền đuổi luôn à?” Giả Thiên Lâm và cả đám ngồi cuối lớp vẫn còn tiếp tục nói.
Ngô Du Du ngồi bên trên thực ra không thích kiểu người như vậy, nếu không thích thì đến thẳng văn phòng gặp thẳng thầy cô mà nói, còn đã không có cái gan đó thì ngậm miệng lại cho rồi.
Nói chơi với đám bạn học không có quyền quyết định đúng là thừa hơi.
Thầy Mai Hiểm Phong đang định lên dặn dò cả lớp về kỳ thi cuối tháng, không ngờ mới đến cửa lớp lại nghe thấy cậu học trò ta nói vậy, không khỏi buồn cười, thầy giáo theo đuổi tỷ lệ đậu đại học thì có vấn đề gì chứ?
Thầy bước vào lớp, tiếng nói chuyện rì rầm trong lớp lập tức tắt hết.
Thầy nhìn cả lớp một lượt, dừng lại đúng chỗ cậu học sinh đang ngồi bắt chéo chân cuối lớp.
“Vừa rồi em nói gì?” Giọng thầy khàn, tốc độ nói không nhanh, không thể hiện cảm xúc nhưng vẫn khiến người ta vô thức kính sợ.
Giả Thiên Lâm có vẻ bất ngờ nhưng nỗi sợ hãi chỉ thoáng qua trong chớp mắt, cậu ta lập tức đứng lên, giọng nói sang sảng.
“Em thấy đã học chung một lớp thì đều là học sinh của thầy, thầy không nên vì chạy theo thành tích mà đuổi người ta!”
“Ừ, em nói có lý lắm.”
Thầy Mai Hiểm Phong thấy cậu học trò có can đảm đứng lên nói nên khá là vừa lòng.
Thầy bước lên bục giảng, nhìn xuống đám học trò đang căng thẳng ngồi dưới, chống hai tay lên bàn rồi thầy cười:
“Đầu tiên, thầy phải nói rõ, thầy giáo cũng là con người, tỷ lệ đậu đại học sẽ ảnh hưởng đến tiền lương tiền thưởng của bọn thầy, ảnh hưởng đến việc đánh giá xếp loại giáo viên hằng năm, tại sao thầy lại không được quan tâm tỷ lệ trúng tuyển?”
Cả lớp đồng loạt ồ lên, thầy sao lại nói trắng ra thế…
“So, đừng lôi đạo đức ra đây, thầy quan tâm tỷ lệ đậu đạt là không sai.”
*So: thầy bồi tiếng Anh nhé các bợn ~
Thầy nhún vai, ánh mắt nghiêm nghị hơn: “Hai là, làm một học sinh thì phải biết tự phấn đấu mới phải nhỉ? Tại sao các em lại phải ỷ vào việc thầy cứu các em mà không tự chủ động cứu lấy mình trước đi?”
Giả Thiên Lâm đuối lý nhưng vẫn nói cố: “Nếu đã phấn đấu rồi mà thành tích vẫn không đủ thì sao ạ? Chỉ vì vẫn đề tố chất mà bị đuổi sao ạ?”
“Lớp chúng ta là lớp chọn chứ không phải lớp tình thương đâu!” Thầy Mai Hiểm Phong lập tức phản pháo. “Nếu không đủ giỏi thì xin mời nhường vị trí đó lại, để những bạn lớp thường nhưng đủ giỏi giang được vào!”
Lần này Giả Thiên Lâm hoàn toàn không nói thêm được gì nữa, mặt mày trông rất khó coi.
Các bạn khác trong lớp như cũng được thầy nói cho tỉnh ngộ, ngơ ngác nhìn ông thầy mới có vẻ ngoài luộm thuộm trên bảng.
Thầy Mai Hiểm Phong thấy mọi người không ai còn ý kiến gì nữa thì lập tức chuyển đề tài, trở lại mục đích lên lớp ban đầu.
“Hôm nay thầy lên đây là để hướng dẫn mọi người một chút về cuộc thi cuối tháng, sẽ áp dụng quy chế tích điểm, nếu hai lần thi tháng sắp tới điểm đều xếp cuối mà đến thi giữa kỳ vẫn không khá lên thì sẽ bị thay bằng một bạn học xuất sắc từ lớp thường sang.”
Thầy ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thi giữa kỳ vào tháng 11, tổng cộng sẽ có ba lần thi để quyết định vận mệnh của các em, áp dụng chế độ tích điểm đã là hết sức ưu ái, đảm bảo công bằng cho các em, phải biết rằng người ta thi đại học chỉ thi một lần duy nhất thôi! Nếu muốn điểm cao thì phải đảm bảo mình vào trường thi với trăm phần trăm khả năng.”
Thầy liếc nhìn mấy cậu học trò đang mất tập trung: “Thi hỏng, làm bài không tốt đều phản ánh năng lực hết! Đừng vịn cớ sai sót nọ kia, sao không thấy anh chị nào làm sai bài toán lớp một đi?”
Lời thầy Mai Hiểm Phong nói hôm đó nhanh chóng được lan truyền khắp cả khóa Mười hai, thậm chí có bạn lớp thường còn coi thầy là thần tượng, cứ gặp thầy là lại tranh thủ hỏi bài, tìm cách để gây ấn tượng tốt với thầy.
Kết quả là mỗi lần học sinh lớp 1 đi tìm thầy đều phải chen qua cả đám học sinh đang quây kín trước bàn giáo viên.
Cuối cùng, có lần một học sinh nữ đem một đề bài rất dễ đi hỏi, thầy Mai Hiểm Phong hỏi lại: “Em tên gì?” Bạn học sinh kia đang thích chí định giới thiệu tên tuổi để lưu lại ấn tượng với thầy thì thầy lạnh lùng bảo: “Bài dễ thế này mà cũng không làm được, em đừng có mơ vào lớp chọn nữa, thầy sẽ không cho em vào.”
Trong chớp mắt, đám học trò tìm đến hỏi bài thầy lập tức bỏ chạy, trước bàn giáo viên thưa hẳn ra.
Cách làm của thầy Mai Hiểm Phong đã khiến cho cả khóa Mười hai đều căng thẳng khi đối mặt với kỳ thi tháng Chín. Đến cả kỳ nghỉ Quốc khánh sắp tới cũng không thể an ủi tâm trạng của các học sinh lớp 1.
Vào hôm thi tháng,
“Ăn nhanh lên nào.” Mai Hâm vừa vội vàng ăn cho xong cơm trưa vừa giục năm người còn lại, “Chiều nay thi Lý, tớ muốn về xem lại sách một chút!”
“Vội gì mà vội!” Quan Doanh cáu, “Cậu lúc nào cũng nước đến chân mới nhảy, không lo sớm đi, giờ có vài phút cũng cuống cuồng lên.”
“Vài phút cũng là thời gian đó!” Mai Hâm sốt ruột.
Văn Thù đã ăn xong, ngồi bên cạnh bật cười: “Lúc buổi tối bọn tớ chui vào nhà vệ sinh đọc sách thì cậu ngủ, lúc bọn tớ bàn bài thì cậu ngó lơ, cậu phải thực sự cố gắng nhiều vào.”
Từ sau khi biết quy chế thải loại của kỳ thi tháng, cả phòng ký túc của Ngô Du Du đều học theo Ngô Du Du tranh thủ một tiếng trước khi ngủ “học khuya”.
“Nói ra thì buổi tối đọc bài đúng là rất hữu ích, sáng hôm sau lại học lại một lần nữa, nhớ bài nhanh hẳn ra.” Dương Khiết cổ vũ Mai Hâm, “Mai Hâm à, cậu cũng học cùng đi.”
Mai Hâm vẫn còn do dự nên lắc đầu: “Tớ còn muốn ngủ nữa…”
Lúc này, người ăn chậm nhất là Tần Phương cũng đặt đũa xuống, hô to: “Đi nào, đi nào! Nhanh nhanh lên học!”
Bài thi Lý buổi chiều, Ngô Du Du làm xong sớm, nộp bài xong là chạy xuống căn tin ăn cơm.
Lúc rời khỏi phòng, cả hành lang im phăng phắc, đưa tay xem giờ, còn 35 phút nữa mới hết thời gian.
Ngô Du Du mới đi đến khúc quanh của cầu thang liền thấy Thẩm Đàm đang tựa vào lan can ngẩng mặt ngắm trời ngắm đất. Cậu ta mặc quần thể dục màu đen, áo phông màu trắng, đơn giản, sạch sẽ. Nắng hè chiếu ngược khiến bóng lưng thêm lồng lộng.
Chẳng trách trong trường có nhiều bạn nữ thích cậu ta đến thế, đúng là rất đẹp trai, Ngô Du Du thầm nghĩ.
Hồi trước mỗi lần thấy cậu ta, Ngô Du Du còn hơi xấu hổ, nhưng dựa vào thái độ lần được cậu ta giảng bài cho thì có vẻ như… cậu ta chẳng nhớ mình…
Thẩm Đàm nghe thấy tiếng động nên xoay lưng lại, khá bất ngờ khi nhìn thấy một bạn nữ đi từ tầng trên xuống, đề lần này hơi khó một chút, có thể bạn ấy nộp bài trước.
Hai người chào qua một tiếng rồi lần lượt đến nhà ăn.
“Bạn ơi!” Phía sau lưng có người gọi, cả Ngô Du Du và Thẩm Đàm đều đồng thời quay lại, đúng lúc ngang qua nhà thể chất, có một thầy giáo trẻ đang đứng trước dãy nhà.
“Mấy bạn có thể giúp thầy một việc không…”
2 phút sau
Ngô Du Du và Thẩm Đàm nhìn đống lộn xộn trên tầng hai nhà thể chất mà cạn lời.
Vợt cầu lông, bóng bàn vứt đầy sàn nhà, các ô tủ đựng đồ cá nhân như những quân đô mi nô nằm lăn lóc khắp nơi.
Lực phá hoại thật khủng bố làm sao…
“Chuyện là… do gió to qua, ha ha.” Thầy giáo trẻ cười ngượng ngùng.
Ngô Du Du: = =
Thẩm Đàm: …
Không tin nổi từ nào.
Cho dù thế, hai người vẫn nhanh chóng bắt tay thu dọn.
Thẩm Đàm và thầy giáo dựng một tủ cá nhân dậy, Ngô Du Du ngồi xổm thu gom vợt.
“May gặp được các em, thầy đứng đây nhìn mãi mà chẳng có ma nào đi quá, thật kỳ lạ.” Thầy giáo vừa dọn dẹp vừa tán gẫu.
“Thừa thầy, hôm nay bọn em thi tháng ạ.” Ngô Du Du bất đắc dĩ phải đáp.
“Thi tháng à?” Thầy giáo giật mình, “Chà, chẳng trách không thấy ai, biết ngay mà, thảo nào sắp đến giờ cơm rồi mà không thấy đứa con nít nào đi ăn.”
Ngô Du Du: …
Thầy mới là con nít ấy.
Thầy dọn dẹp một lúc lại ngẩng lên thắc mắc: “Không đúng, đang thi tháng sao hai đứa lại ra đây hả?”
Ngô Du Du nhìn sang Thẩm Đàm, cậu ta đã xếp xong ngăn tủ, giờ đang khom lưng nhặt bóng, mặt mày khó đăm đăm.
Thấy cậu ta lạnh lùng không định trả lời, Ngô Du Du đành phải cố gắng nói tiếp: “Vì chúng em làm xong rồi ạ.”
“Làm xong sớm hả? Giỏi thật đấy!” Thầy giáo đẩy gọng kính lên, “Ngày xưa bọn thầy thi chẳng có ai dám nộp bài sớm, các em giờ to gan thật, chậc chậc…”
Lần này thì đến Ngô Du Du cũng không muốn trả lời nữa, chăm chăm khom người nhặt vợt.
Nhặt sắp xong thì cũng đến giờ cơm, hết thời gian thi, học sinh đang vội vàng chạy đến nhà ăn.
Tiếng cười nói huyên náo dưới sân, có người đang thảo luận xem hôm nay ăn gì. Ngô Du Du thầm thở dài, giấc mơ được ăn cơm sớm đã tan thành mây khói, chốc nữa chẳng biết có cơm mà ăn hay không…
Ngô Du Du khom người hơn 15 phút đã khọm cả lưng, quay người định nhặt nốt quả bóng cạnh chân nữa là xong.
Một giọng nói lành lạnh bỗng lên tiếng: “Để tớ.”
Cậu ta đi lướt qua Ngô Du Du ngồi xuống nhặt nốt quả bóng kia, đứng lên nhẹ nhàng ném, quả bóng lượn một vòng cung bay thẳng vào giỏ.
Lúc đứng dậy, tay cậu ta sượt qua chéo áo của Ngô Du Du, khoảng cách quá gần khiến da đầu Ngô Du Du run lên.
“Xong!” Giọng nói phấn khởi của thầy giáo ngăn dòng suy nghĩ miên man của Ngô Du Du, “Đi nào, thầy mới hai đứa ăn cơm!”
“Dạ? Đi ăn ạ?” Ngô Du Du ngạc nhiên, trường nội trú khép kín, muốn ra ngoài trừ khi là học sinh ngoại trú hoặc được thầy cô bảo lãnh, nếu không thì chỉ có nước mòn mắt ngóng trông.
Có điều sự thực chứng minh Ngô Du Du tưởng bở quá nhiều, ông thầy keo kiệt chỉ mời họ đi ăn ở nhà ăn của cán bộ giáo viên…
“Dùng thẻ của thầy này, ăn thoải mái nhé! Không cần khách sáo!”
Thầy giáo này họ Lý, mới chuyển công tác đến trường này năm nay, đó là tất cả thông tin Ngô Du Du mới moi được.
“Cám ơn thầy ạ.” Ngô Du Du lễ phép nhận thẻ cơm bằng hay tay.
“Bác ơi, cho cháu trứng bác cà chua, trứng hấp cách thủy và một quả trứng ốp la ạ!” Ngô Du Du nói với bác trai sau cửa sổ.
“Nhưng cháu thích ăn trứng gà ạ.” Ngô Du Du thấy bác ấy miệng nói tay đã gắp xong đồ bèn nói tiếp: “Cám ơn bác ạ!”
Ngô Du Du có thói quen cảm ơn người khác, mình chỉ mất một câu nói còn người ta biết đâu lại được một phút vui vẻ.
“Ha ha, con bé này nói năng dễ nghe quá, bác cho thêm này!” Bác trai cười tủm tỉm gắp thêm cho Ngô Du Du một món mặn nhỏ.
Ngô Du Du vui vẻ nhận phần cho thêm, lại cảm ơn thêm lần nữa.
Thẩm Đàm nhận thẻ cơm Ngô Du Du đưa, lại có thêm một ấn tượng mới với bạn nữ chỉ cao đến vai này.
Kỳ thi tháng chẳng mấy đã qua.
Giờ tự học buổi tối, lớp trưởng vào lớp thông báo về kỳ nghỉ. Hôm nay là 30 tháng Chín, mai là bắt đầu nghỉ lễ Quốc khánh, chủ nhiệm lớp nào cũng đến giao thêm bài tập về nhà, chỉ có lớp 1 là chủ nhiệm chỉ đến hôm mới khai giảng, còn đâu đều giao cho lớp trưởng Lương Tề Sơn làm.
Lương Tề Sơn đứng trên bục giảng viết lên bảng: nghỉ quốc khánh từ 01/10 đến 05/10.
Đám bạn học bắt đầu nhao nhao, sao bảo được nghỉ tới mồng 7 cơ mà!
Tiếp đó Lương Tề Sơn còn nói thứ khiến mọi người hò hét ỏm tỏi hơn nữa.
“Từ 06/10 đến 08/10, như đã thống nhất toàn tỉnh, chúng mình sẽ đi thực hành ngoài trời ba ngày ở thành phố Y, hy vọng mọi người có những ngày nghỉ an toàn, hôm quay lại nhớ…”
Câu nói còn lại chẳng có ai để ý nghe nữa.
“Thực hành ngoài trời! Trường mình làm thật kìa!”
“Đúng vậy, tớ còn tưởng trường mình chỉ ủng hộ cho có còn sẽ không tham gia chứ!”
“Trời ạ! Đây chính là dã ngoại mùa thu đó! Tuyệt quá! Tớ phải mua thật nhiều đồ ăn vặt!”
Các bạn ký túc của Ngô Du Du cũng rất hào hứng: “Nghe nói đi thực tế sẽ được ngủ tập thể! Còn sẽ được leo núi, bắn cung, nấu ăn!” Mắt Mai Hâm nghe tin xong liền sáng lấp lánh.
Dương Khiết thì bắt đầu tính xem phải mang thuốc gì đi.
Văn Thù nghe thấy có leo núi, bắn tên, máu nóng sục sôi, mắt cũng sáng lên theo.
Lương Tề Sơn đứng trên bục giảng quát trật tự vài lần mà chẳng ai nghe.
Cuối cùng cậu ta bất đắc dĩ nói: “Nếu không ai muốn nghe vậy tớ nói tiếp chuyện khác.”
Nói rồi cậu ta lấy ra một tờ danh sách: “Đây là điểm tích lũy xếp hạng của mọi người đến giờ, thi tháng chấm xong rồi, lớp phó môn nhớ xuống văn phòng nhận bài thi.”
Lương Tề Sơn nói xong, cả lớp lập tức lặng ngắt.
Khỉ thật! Sao lại quên mất chứ!
Chuông tan học reo lên, mọi người chen chân lên bục giảng xem điểm.
Lương Tề Sơn huých Thẩm Đàm: “Ông không lên xem à?”
“Có gì hay đâu,” Thẩm Đàm lười biếng cất quyển tích phân vi phân đang đọc đi, day day trán, “Có xem hay không thì kết quả có gì khác?”
“Chậc chậc, học giỏi có khác.” Lương Tề Sơn bật cười, “Tôi thấy điểm tích lũy lần này có hai người xếp nhất, một là cậu, người kia là Ngô Du Du. Đề suy luận buổi trưa các cậu đều được cộng điểm hết, kéo điểm lên không ít đấy!”
Thẩm Đàm nghe vậy đưa mắt nhìn bạn nữ đang ngồi túm tụm tán gẫu với nhóm con gái, quay đầu lại bảo: “Bạn ấy rất thông minh.”
“Phải, phải, phải. Các cậu đều là người thông minh!” Lương Tề Sơn trêu đùa rồi đứng dậy, “Tôi đi phát bài toán đây.”
Con trai lớp 1 ngoài đều học giỏi ra thì còn một điểm chung rất nổi bật nữa, đó là đều rất cao.
Nhìn thấy cả đám túm tụm trên bục giảng, Mai Hâm nhìn lại thân hình 1 mét 6 của mình, nghĩ sao cũng không lên chen được.
“Du Du, cậu không lên xem điểm à?” Mai Hâm hỏi.
Ngô Du Du đang xem lại bài thi Lý vừa được phát, nói mà chẳng ngẩng đầu lên: “Có gì hay đâu.”
“Cậu không quan tâm à?” Mai Hâm gõ tay gọi.
Chỗ bị gõ hơi ngứa, Ngô Du Du tiếp tục xem bài: “Có xem hay không thì kết quả có gì khác?”
Lương Tề Sơn vừa hay đi đến nghe thấy, lòng thầm than, hai người này lại còn trả lời y chang nhau nữa chứ! Cậu ta phát bài thi cho mọi người.
“Ngô Du Du, bài toán của cậu.”
Ngô Du Du ngẩng đầu lên nhận: “Cám ơn lớp trưởng.”
“Không có gì.” Lương Tề Sơn nhìn qua điểm, 149/160, cũng coi như không tồi. Trong các bài thi đã phát thì đứng thứ hai, sau Thẩm Đàm đại biến thái được điểm tối đa.
Lớp tự học tối tan học, Mai Hâm giờ mới dám xem điểm của mình, xếp thứ ba từ dưới lên, thành tích này thật đáng sợ, nó có nghĩa là Mai Hâm đã lọt vào danh sách nguy hiểm có thể bị chuyển lớp sau kỳ thi giữa kỳ!
“Du Du, chúc mừng cậu lên được nhóm một.” Tần Phương xem điểm cười tủm tỉm, lại chỗ Ngô Du Du đang thu dọn sách vở để chúc mừng.
“Cám ơn.” Ngô Du Du cũng cười nói vui vẻ.
Cả phòng ký túc ngoại trừ Mai Hâm, không có ai ở top 3 đáy nữa, Tần Phương và Ngô Du Du đều tăng một nhóm hạng. Kết quả này khiến nhóm con gái tâm tình khá vui.
“Này, các cậu thật vô lương tâm,” Mai Hâm đứng sau cào tường, “Tớ bị thế mà các cậu còn ăn mừng trước mặt tớ nữa.”
“Ai bảo cậu không cố vào, nước đến chân mới nhảy.” Quan Doanh cười tủm tỉm, tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Văn Thù cũng góp lời: “Sau này cậu cùng học với bọn tớ đi, ngủ ít đi một tiếng có thể tiến bộ rất nhiều đấy.”
“Thật à…” Mai Hâm ngẩng đầu hỏi.
“Thật.” Tần Phương cũng mở miệng khuyên nhủ, “Cậu thấy bọn tớ đều tiến bộ là biết rồi đó.”
“Được rồi…” Mai Hâm gật đầu.
Hết giờ học buổi tối, bóng cây trong khuôn viên trường lắc lư dưới những ngọn đèn mờ, trời tháng Chín vẫn còn hơi nóng, ếch nhái núp trong bụi cỏ kêu òm ọp không nghỉ, đám học trò rúc rích trò chuyện trên đường về ký túc, sắp được nghỉ lễ rồi, ai nấy đều vui vẻ.
Sáu người cùng nhau về, Ngô Du Du bỗng hỏi: “Nghỉ lễ bọn mình hẹn nhau lên thư viện đi?”
“Được đấy.” Dương Khiết là người đầu tiên ủng hộ.
Tiếp đó Tần Phương và Văn Thù cũng đồng ý, Mai Hâm bị mọi người ép nên cũng đồng ý nốt.
Quan Doanh từ chối thẳng thừng: “Tớ còn có việc, không đi được.”