Giới Hạn Của Tuổi Trẻ

Chương 50: Ngoại truyện: Hôn lễ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại một tháng Ba nữa đến đưa xuân về hoa nở

Ngô Du Du ngồi xe ô tô địa hình của quân đội đi thẳng vào nội thành, xem đồng hồ, quay sang nói với Lâm Quý Phóng đang lái xe: “Anh Lâm ơi, cho em xuống đây đi, em không kịp về doanh trại nữa.”

Lâm Quý Phóng không ngại gì, dừng luôn xe ở một bến xe buýt gần đấy, sau khi Ngô Du Du xuống xe rồi thì ló đầu qua cửa sổ nói chuyện.

Mấy năm nay, anh ta đã thăng cấp từ trung úy lên trung tá, tính tình ngày càng trầm tĩnh hơn.

“Vậy anh không tiễn nữa, lần này bất ngờ gọi em đến huấn luyện cách sử dụng vũ khí mới cho các anh em, thật vất vả cho em rồi, mấy thằng nhóc kia thật chẳng để người ta bớt lo đi được.”

“Không có gì đâu ạ.” Ngô Du Du cười, “Đây là nhiệm vụ tổ chức giao phó, huống chi mọi người còn tiếp đãi em hết sức chu đáo mà!”

Lâm Quý Phóng cười lại, trong lòng thì thầm nghĩ, đó là vì em là em gái xinh đẹp, nếu là người khác đến mà xem, mấy thằng nhóc đó sẽ thế nào, nhất là chú em tên là Lục Hạo Thiên ấy, tranh cãi làm anh ta đau cả đầu.

Sau khi Lâm Quý Phóng đi được một lát, một chiếc xe Land Rover màu xám khói dừng lại trước mặt Ngô Du Du, kính xe hạ xuống, một bên mặt tuấn tú của Thẩm Đàm hiện ra.

“Lên xe đi.”

Ngô Du Du cười, mở cửa ghế phụ.

Lâu lắm Thẩm Đàm mới lại thấy Ngô Du Du mặc quân phục. Quân phục bộ đội lục quân mùa hè phẳng phiu, chân đi một đôi giầy cao gót màu đen khiến đôi chân trông thon thon thẳng tắp.

Thẩm Đàm dời mắt, nhấn nhẹ chân ga, chiếc xe bon bon chạy đi.

“Không về doanh trại cất đồ à?” Khi xe dừng chờ đèn đỏ, Thẩm Đàm hỏi.

“Không cần.” Ngô Du Du cởi áo khoác vắt trên khuỷu tay, chỉ mặc một chiếc sơ mi bộ đội màu xanh nhạt. Từ hồi vào đơn vị công trình quân đội, Ngô Du Du bắt đầu nuôi lại tóc dài, giờ mái tóc đen được vấn sau đầu, khuôn mặt trông cực kỳ dịu dàng.

“Em sợ về thì không kịp, sắp 5 giờ rồi.” Ngô Du Du lấy điện thoại ra xem thử.

Thẩm Đàm xem đèn xanh, cho xe đi tiếp: “Không sao đâu, hôm nay chỉ là buổi tụ tập nhỏ, mai mới là ngày quan trọng.”

“Không đâu, em vẫn không muốn đến muộn, lâu lắm rồi không tụ tập với nhau.” Ngô Du Du ra ngoài cửa sổ. Ra trường được dăm năm, từ sau hôm lễ kỷ niệm thành lập trường, mười hai người họ giờ mới tề tựu đông đủ được một lần.

Khi Ngô Du Du và Thẩm Đàm bước vào đại sảnh, Lương Tề Sơn và Tần Phương đã chờ sẵn ở cửa.

Lương Tề Sơn mặc áo sơmi quần tây, cậu ta và Tần Phương hiện đều làm ở viện nghiên cứu, trở thành nhà khoa học Vật lý của lớp.

“Ồ! Đây không phải là đại thần đây sao!” Cậu ta lém lỉnh chào.

“So ra vẫn thua nhà khoa học cậu đấy.” Ngô Du Du cười đáp lại.

Tần Phương tiến lên khoác một tay Ngô Du Du: “Mặc kệ anh ấy đi, qua đây nào, con gái phòng 310 bọn mình tụ hội.”

“A Phương, em cứ đi với Du Du đi, anh đi với Thẩm Đàm đấy!” Lương Tề Sơn cười hóm hỉnh kéo tay Tần Phương.

“Mai là kết hôn rồi, sao mà hôm nay vẫn còn sến súa thế chứ lại.” Tào Chính Vũ từ tầng trên xuống, đi ngang qua hai người họ, tiến lên ôm Thẩm Đàm, đấm bả vai cậu ta cười bảo: “Ông đến cuối! Lát phải phạt rượu!”

Thẩm Đàm trông cũng rất vui: “Hôm nay uống ít thôi, mai còn phải đỡ rượu cho Đại Sơn nữa.”

Tào Chính Vũ nhìn cậu ta rồi lại ngó Ngô Du Du, hai mắt sáng rực: “Ồ! Du Du mặc quân phục hả?! Không phải bộ đội không cho à?”

Ngô Du Du bất đắc dĩ bảo “Không kịp thay” rồi nhìn sang Thẩm Đàm quan tâm dặn: “Còn phải lái xe, uống ít thôi nhé.”

Hai tên đàn ông còn lại lập tức quay qua trêu:

“Nghe thấy chưa, bà xã bảo ông uống ít thôi kìa!”

“Uống nhiều là về phải quỳ bàn giặt đấy!”

Tần Phương thấy mấy gã càng nói càng luyên thuyên liền kéo Ngô Du Du đi: “Đi nào! Mặc kệ bọn họ, bọn mình vào đi.”

Chào đám Thẩm Đàm xong, Ngô Du Du bị Tần Phương kéo lên phòng bao 310, giống y số phòng ký túc ngày xưa.

Mở cửa ra, Mai Hâm vừa nhìn thấy người lập tức reo lên: “Chào mừng quý cô Tần Phương đến với pạc ty độc thân!!”

Văn Thù hùa theo chào mừng.

Mai Hâm hiện làm trong phòng nghiên cứu và phát triển công nghệ của một doanh nghiệp thuộc top 500 cả nước, coi như là có nhà có xe đàng hoàng.

Văn Thù sau khi tốt nghiệp thì vào làm cho một công ty giáo dục hai năm, giờ ra ngoài khởi nghiệp với Tào Chính Vũ.

“Chẳng mấy khi đại luật sư Quan không mặc đồ công sở thì cậu lại mặc quân phục đến.” Dương Khiết ngồi trên sofa cười bảo. Cô nàng có mái tóc đen dài vấn lên, người luôn đóng vai người mẹ trong ký túc xá, chẳng ngờ lại trở thành một “nữ cường nhân”. Vì học chuyên ngành thiết kế nội thất ở đại học nên sau khi tốt nghiệp đã tự mở phòng làm việc riêng, bây giờ văn phòng đã có chút tiếng tăm.

Ngô Du Du nhìn chiếc váy đen liền thân Quan Doanh mặc rồi lại nhìn lại bộ quân phục của mình, không nói được gì đành bảo: “Còn không phải nhớ các cậu quá, sợ đến trễ nên mới xong việc cái là qua đây luôn sao. Làm phúc phải tội.”

“Được! Được! Được! Cậu là tốt nhất!” Mai Hâm ôm Ngô Du Du lắc, “Oa oa! Lâu lắm không gặp rồi! Nhớ cậu quá đi!!”

Tần Phương ngồi bên cạnh cũng nhào qua ôm, cười hiền lành: “Mọi người lâu lắm rồi không tụ tập, thực sự nhớ cậu lắm đấy.”

“Ơ vãi! Tớ cũng muốn ôm!” Văn Thù dang rộng vòng tay, ôm cả ba người vào ngực, bốn đứa ngã lăn quay trên sô pha, ít nhiều nhờ thân thủ nhanh nhẹn của Ngô Du Du mới tránh được thảm kịch lộn cổ xuống đất.

“Mẹ kiếp! Nữ hiệp thân thủ giỏi quá!” Mai Hâm nằm trên sô pha cười.

Dương Khiết và Quan Doanh ngồi góc bên kia cầm nước ngọt cười sằng sặc.

Trái ngược với sự náo nhiệt của hội con gái bên này, lũ con trai độc thân bên kia chẳng thấy ồn ào.

Từ sau khi Thẩm Đàm bước vào, mọi người chuyển qua hàn huyên với nhau. Giả Thiên Lâm và Thẩm Đàm ngồi bình luận tình hình nền kinh tế ngày nay. Hai gã anh tài của xã hội cầm chén rượu ngồi với nhau, anh một câu tôi một câu, nói chuyện rất ăn rơ.

Lục Hạo Thiên ngồi bên nghe, thỉnh thoảng cũng chêm vào dăm câu.

Bạch Tân không có hứng thú nghe nên độc chiếm míc ngồi hát.

Tào Chính Vũ vì đang muốn khởi nghiệp nên cũng kiên nhẫn cố nghe một lát, cuối cùng thật sự không còn tâm trạng nghe tiếp nữa, liền lôi kéo chú rể Lương Tề Sơn tìm cách đổi đề tài.

“Tôi cảm thấy hiện giờ ngành nghề nào cũng có xu hướng phát triển thị trường trực tuyến, chỉ có giải trí bằng công nghệ thực tế ảo là còn không gian ngoại tuyến…”

Giả Thiên Lâm mới nói được một nửa, Tào Chính Vũ đã bổ ngang chen vào:

“Đúng! Không sai! Giải trí bằng công nghệ thực tế ảo!” Cậu ta vỗ bàn, nói át tiếng, “Nào, nào! Chúng ta giải trí cái đi.”

Nhưng Thẩm Đàm không chơi, cậu ta vẫn nói tiếp: “Phát triển công nghệ thực tế ảo là xu hướng tất yếu của tương lai. Ba năm trước, công ty K đã thu mua một công ty khởi nghiệp nhỏ chuyên nghiên cứu chế tạo thiết bị hiển thị thực tế ảo…”

Tào Chính Vũ bị mọi người bơ đẹp, vẫn chưa chịu thôi, lại chen vào tiếp: “Đúng! K! Các ông kết bạn với tài khoản của tôi đi!”

Đến nước này thì Lương Tề Sơn đành vỗ lưng cậu ta, đưa cho một chén rượu: “Đừng cố nữa, ba thằng đấy là cùng một hội, chúng ta chơi đố nhau phạt rượu đi.”

“Đờ mờ! Sao hồi cấp ba không nhận ra bọn nó có xu hướng 3P nhỉ!”

“Vẫn còn non và xanh lắm!”

Ra khỏi club giải trí, Tần Phương gọi người lái xe thuê, đưa hội con gái về nhà mình. Còn đám con trai thì đến ngủ lại một khách sạn gần nhà Lương Tề Sơn. Cả đoàn xe nối đuôi nhau rời club, đến bùng binh thì chia làm hai hướng.

Ban đêm, sáu cô gái xếp ngang nằm trên giường Tần Phương ngủ, nói từ tiểu thuyết cho tới chuyện đời, từ những chuyện ngày xưa đáng nhớ cho đến những tin tức trên tạp chí thời trang.

Giống như hồi cấp ba ngày xưa mỗi lần được nghỉ, cả ký túc xá nói chuyện thâu đêm cho đến khi mọi người đều dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sáu cô gái dậy từ sớm, trang điểm giúp cô dâu.

Lễ cưới không hề nhẹ nhàng như trong tưởng tượng. Năm phù dâu cẩn thận ghi nhớ các thủ tục, giúp chuẩn bị kẹo mừng, đón khách đến, giúp xếp chỗ cho những người quen biết ngồi với nhau.

Cuối cùng, khi hết thảy đều đã chuẩn bị xong xuôi, màn chặn cửa đón dâu đã đến.

Ngô Du Du và Dương Khiết chặn ở cửa đầu.

Hai phù dâu mặc váy voan mỏng màu xanh da trời dán cặp mắt hau háu qua lỗ mắt mèo quan sát động tĩnh bên ngoài.

Ngoài cửa, năm phù rể mặc tây trang thẳng thớm, cao ráo khôi ngô, mặt mày rạng rỡ.

“Không mở cửa! Trừ phi mọi người nói đúng loài vật cô dâu thích!” Ngô Du Du lớn tiếng yêu cầu.

“Mèo hay là chó đây! ” Dương Khiết đai giọng trêu.

Cái này hai cô nàng đã bàn kỹ trước với nhau rồi, cho dù đáp là chó hay mèo thì vẫn luôn bảo sai để đòi lì xì!

“Chó mèo đều không phải, cô dâu thích Lương Tề Sơn!” Giả Thiên Lâm nâng cao giọng đáp lại.

Đằng sau ồ lên khen hay.

Trả lời kiểu gì vậy này…

“Sai rồi! Sai rồi!” Dương Khiết bất đắc dĩ đập cánh cửa.

“Sai chỗ nào?” Thẩm Đàm cũng cười, “Cô dâu không thích Đại Sơn nhà chúng ta à?”

Dương Khiết: …

Dương Khiết quay lại nhìn nhìn Ngô Du Du, ánh mắt như ý bảo “Mau quản ông xã nhà cậu đi”.

Ngô Du Du giơ tay đầu hàng, so tài khua môi múa mép thì Thẩm Đàm tấm ngẩm tầm ngầm mới là người lợi hại nhất, cái này từ hồi trung học ai cũng biết rồi.

“Mặc kệ! A hay B, chọn một đi!” Cuối cùng, hai cô gái buộc phải phát huy bản lĩnh cố tình gây sự.

Sau khi nhận được lì xì, hai người mở cửa ra, cả hội bên ngoài liền chen nhau vào.

Ngô Du Du hôm nay mặc váy phù dâu bằng voan cúp ngực màu xanh da trời, hai bả vai lại có một dải lụa mỏng quây quanh vai, tôn lên vẻ đẹp mỏng manh của đôi vai, khoe được cả cặp xương quai xanh ưa nhìn.

Thẩm Đàm nhìn về phía Ngô Du Du, không giấu được vẻ kinh diễm trong mắt. Cậu ta nhìn người yêu một cái, môi cười cong lên rồi đi theo chú rể thẳng tiến đến trước cửa phòng cô dâu.

“A Phương mở cửa đi! Anh tới rồi!” Lương Tề Sơn đập cửa, miệng cười rộng ngoác đến tận mạng tai.

“Không mở cửa! Trừ phi nhét lì xì đây!” Mai Hâm đã học được bài học, không ra câu hỏi nữa, đánh thẳng vào trọng điểm luôn!

“Mẹ kiếp, con gái bây giờ đều thẳng thắn vậy hả?!” Tào Chính Vũ trợn mắt ngạc nhiên.

“Nhét, nhét, nhét!” Lương Tề Sơn gật đầu lia lịa, nhét lì xì mà qua được là được rồi.

Cả hội nhét liền một lèo chục bao lì xì nhưng cửa chẳng có chút vẻ gì định mở ra cả.

“Hơi quá đáng rồi nhé,” Tào Chính Vũ cười, “Vậy mà còn chưa mở, chú rể sắp khóc rồi!”

“Cứ việc khóc đi!” Tiếng Văn Thù bên trong vọng ra, “Chút lì xì đó đã muốn đuổi bọn tôi đi à! Cứ không mở đấy!”

“Không lừa mọi người đâu! Hết thật rồi!” Tào Chính Vũ than như thật.

Lần này, bên trong vọng ra giọng nói sắc sảo của Quan Doanh: “Tớ thấy rồi đấy, trong tay cậu vẫn còn ba cái kia kìa, trong tay chú rể còn hai cái, nhét cả vào đây đi.”

“Đờ mờ! Mắt nhìn xuyên tường rồi!” Lương Tề Sơn ngạc nhiên.

Lục Hạo Thiên ngẫm nghĩ, quay đầu lại nhìn hai phù dâu ngoài cửa.

Dương Khiết đang lên weibo bắn tin cho đồng bọn trong phòng, cười tủm tỉm vẫy tay với cậu ta.

Cuối cùng, Lương Tề Sơn nhét toàn bộ bao lì xì có trong tay vào. Lại nghe bên trong đưa ra một yêu cầu còn quá đáng hơn.

Mai Hâm cười to bảo: “Nào, nào, nào! Chọn hai trong năm đồng chí phù rể ra ôm hôn nhau cái đi!”

Yêu cầu này khiến năm anh chàng đẹp trai lập tức cạn lời.

“Bạn Mai nghịch phen này hơi quá đáng rồi nhé! Nụ hôn đầu của gia vẫn còn đấy!” Tào Chính Vũ bịt miệng, nói đầy khoa trương.

“Mặc kệ! Mặc kệ! Hai người cùng gặm một trái táo cũng được tính!” Văn Thù bổ sung thêm.

Lúc này, Ngô Du Du cười tủm tỉm bưng lên một cái khay, trong khay đặt một quả táo đỏ.

Giả Thiên Lâm ngắm nghía quả táo to bằng đốt ngón tay, đập vai Tào Chính Vũ: “Tôi thấy trò này tương đối thích hợp để ông chơi đấy.”

“Ơ đệt! Ông trêu tôi đấy à!” Tào Chính Vũ không khách khí đập trả lại.

Lục Hạo Thiên hiếm khi nổi hứng trêu chọc: “Lên đi, đừng khách sáo.”

“Không! Không! Tôi rất khách sáo đấy.” Tào Chính Vũ kiên quyết không chơi.

Thình lình, cậu ta đảo mắt, nhìn về phía Ngô Du Du đang bưng cái khay: “Chà! Nhường Thẩm Đàm và Ngô Du Du ngậm táo đi! Phù rể và phù dâu cũng tính phải không!”

Lương Tề Sơn đúng lúc đang rầu rĩ xem nên bán đứng người anh em nào, nghe vậy, mắt sáng lên: “Ý kiến hay!”

Thẩm Đàm tựa lưng vào tường nhìn họ như cười như không, không lên tiếng, cũng không phản đối.

Thế là Ngô Du Du bị trêu đỏ cả mặt. Dương Khiết tiến lên ôm bạn vào lòng: “Này, này! Không chơi trò lưu manh đùa giỡn đâu nhé!”

Vừa nói xong, gã lưu manh lão làng Tào Chính Vũ càng phấn khích hơn, tiến lên giữ vai Ngô Du Du, đẩy tới trước mặt Thẩm Đàm, ngoảnh mặt nói thật to với cánh cửa đang đóng: “Các cô nương bên trong còn không mở cửa, bọn này sẽ động tay động chân với con tin đấy nhé!”

Ngô Du Du bị đẩy vào trong lòng Thẩm Đàm. Thẩm Đàm đưa tay đỡ, một tay choàng qua bờ vai, ngón tay gắp quả táo đỏ trên khay lên cầm ngắm nghía.

Dáng vẻ làm bộ làm tịch hết sức khiến Ngô Du Du bỗng sợ thật.

Hai người chưa từng thân mật trước đông người như vậy.

Có điều Thẩm Đàm biết thừa Ngô Du Du thẹn nên cũng chỉ làm dáng vậy thôi.

Lúc này, cửa phong cô dâu cuối cùng cũng mở, Mai Hâm ló đầu ra, giả bộ tức giận: “Bắt chẹt người! Xấu xa quá!”

“Phải, phải, phải, cho cậu một bao lì xì này, xin bớt giận!” Nói xong, Lương Tề Sơn mò trong túi ra một bao lì xì đỏ.

Văn Thù ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Sao vẫn còn!”

“Ha ha ha! Thỏ khôn có ba hang! Đã nghe bao giờ chưa!” Tào Chính Vũ vừa nói vừa nhanh tay đẩy cửa, cả đám con trai ồ ạt xông vào.

Hội phù rể còn bị bắt chơi rất nhiều trò vận động, hít đất, nằm xuống đứng lên rồi mới cho phép đi tìm giầy cưới.

Cuối cùng, lúc chú rể bế được cô dâu xúng xính váy cưới ra khỏi phòng, hội phù rể đã mướt mồ hồi, ai nấy đều cởi hết áo vét ra, thở phào nhẹ nhõm.

Giúp người anh em cưới vợ thật không phải chuyện dễ.

Tần Phương được anh họ cõng ra cổng xuất giá.

Xe cưới chạy thẳng đến hội trường hôn lễ. Sau khi cô dâu thay xong trang phục, mọi người liền ra cửa tiếp khách.

Thầy Mai Hiểm Phong làm người chứng hôn mặc một bộ tây trang may vừa khéo, bước vào đại sảnh khách sạn liền thấy ngay đôi cô dâu chú rể đứng chính giữa, mười phù dâu phù rể đứng hai bên. Mười hai người xếp hàng ngang đẹp như đóng phim.

“Chà, tổ chức hoành tráng ghê.” Thầy cười bảo.

“Thầy Mai!”

“Em chào thầy ạ!”

Mọi người ồ ạt lại gần chào hỏi, thầy Mai Hiểm Phong đứng giữa, mười hai người chia làm hai bên đứng chụp ảnh chung.

Hội con gái phải đi giầy cao gót đứng cả buổi sáng. Sau khi đón khách vào xong liền ngã sấp ngã ngửa trong phòng trang điểm.

“Trời ơi, sưng rồi!” Mai Hâm cởi giầy ra rên rì, nhìn ngón chân áp út sưng lên.

“Tớ có đem urgo đấy.” Dương Khiết lục túi phát cho mọi người.

“Chậc chậc, má Dương đúng là má Dương mà!” Mai Hâm cảm kích cầm lấy, vừa dán vừa huých người Ngô Du Du đang sửa sang lại váy áo, “Du Du à, cậu luyện tập màn biểu diễn đàn cổ tranh chốc nữa đến đâu rồi?”

Nhắc tới vụ này, Ngô Du Du liền thấy mệt cả người: “Ở trong doanh trại suốt, biết tập vào lúc nào chứ. Bữa trước đã bảo là học từ lâu lắm rồi mà, còn phải đệm nhạc, lát nữa dọa mọi người sợ chạy hết mất.”

“Ôi! Sao có thể chứ! Cậu là nữ chiến sĩ lục quân không gì không làm được kia mà!” Mai Hâm cười xấu xa, chớp chớp mắt tinh nghịch.

“Ha ha!” Ngô Du Du ngẩng mặt nhìn trời trợn mắt.

Buổi tiệc đi được một nửa chặng đường, Ngô Du Du bắt đầu ra sau sân khấu chuẩn bị, đeo móng giả, thử dây đàn. Quả thực đã lâu lắm không sờ vào đàn, giờ nước đến cổ mới nhảy, thật khổ quá mà, đành phải tùy cơ ứng biến vậy.

Lúc này, nhóm phù rể biết mình sắp phải lên sân khấu bèn cực lực phản đối.

“Không phải ban đầu nói chỉ cần Bạch Tân lên thôi sao?!” Tào Chính Vũ chỉ tay hướng sang chỗ Bạch Tân đang đứng thay đồ.

“Đúng vậy,” MC giải thích, “Mới sửa lại tiết mục, Bạch tân muốn hát một bài khác, bài này đành nhường hội phù rể các cậu đồng ca vậy. Bài “Hoa hảo nguyệt viên” này vô cùng đơn giản luôn.”

Lương Tề Sơn cũng cười bảo: “Không phải hôm qua đi hát, đã cho mấy ông hát thử cả rồi sao.”

“Thì ra là một âm mưu!” Tào Chính Vũ cạn lời nhưng vẫn đồng ý, “Tôi không thành vấn đề, ông hỏi ba anh chàng đại lạnh lùng kia xem sao đi.”

“Không đi.” Lục Hạo Thiên từ chối thẳng thừng.

Giả Thiên Lâm chỉnh lại cái cà vạt: “Không thuộc.”

Thẩm Đàm cởi áo vét ra, chỉnh lại khuy tay áo: “Không nhớ lời.”

“Đừng mà! Có máy nhắc lời! Tào Chính Vũ hát chính! Các ông hát bè thôi! Hôm qua tôi đã cho các ông hát từng người nhiều lần lắm rồi cơ mà! Các vị anh tài ơi!”

Thấy bọn họ vẫn không động cựa, Lương Tề Sơn buột phải tung đòn sát thủ: “Ngô Du Du đánh đàn đệm nhạc nhé!”

Lập tức hội phủ rể dừng động tác, Thẩm Đàm ngẩng đầu lên nhìn, Du Du chưa từng đề cập tới chuyện này.

Lương Tề Sơn thấy đã nhử được, lại gần vỗ ngực Thẩm Đàm: “Người anh em! Phu nhân nhà ông luyện tập vất vả lắm, ông chớ làm người ta thất vọng nhé!”

Cuối cùng, tới lúc Ngô Du Du ôm đàn cổ tranh lên sân khấu ngồi, Thẩm Đàm, Tào Chính Vũ và hai phù rể nữa đã lên sân khấu chờ.

Ngô Du Du không ngờ là bốn người hát, tưởng chỉ có Bạch Tân. Điều này khiến Ngô Du Du càng lo lắng hơn. Giọng Bạch Tân hay, không cần đệm nhạc tốt cũng cân cả bài được, còn bốn người này…

Quả nhiên, vừa cất giọng, Tào Chính Vũ đã ném thẳng mọi người thăng thiên.

Lục Hạo Thiên hát đều đều chỉ đúng mỗi lời, còn giọng Tào Chính Vũ thì lệch tông, Giả Thiên Lâm và Thẩm Đàm sau khi hát được câu đầu thì liền đứng cầm míc nói chuyện riêng không hát tiếp nữa, đóng vai bình hoa trang trí.

Ngô Du Du choáng sốc, tay vội biến tấu cố đuổi kịp tốc độ hát càng lúc càng nhanh có xu hướng phát triển thành rap của Tào Chính Vũ.

Cuối cùng, bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay lẹt đẹt và tiếng cười khúc khích của mọi người.

Từ đấy, không còn ai thấy ba chàng trai đại lạnh lùng này hát nữa, kể cả trong tiệc mừng công của công ty, cũng không hề.

Cuối cùng, bữa tiệc hạ màn bằng bài “Chúng ta kết hôn đi” do Bạch Tân thể hiện.

Áo cưới trắng tinh khôi

Tay đang cầm bó hoa tươi

Đẹp như một câu chuyện cổ tích

Nhớ tới mùa hạ năm ấy

Anh vì em mà lo lắng

Ở chung một chỗ liền vờ ngớ ngẩn

Thần tình yêu nhẹ nhàng bay qua dưới ánh trăng

Pandora cô ấy nghe được câu trả lời

Tiếng chuông lễ đường đang gõ mật mã hạnh phúc

Oh My Love chúng ta kết hôn đi



Bầu không khí ngọt ngào và cảm động bao trùm lễ cưới, nhất là cảnh cha Tần Phương nắm bàn tay đeo găng trắng muốt của con gái nhẹ nhàng đặt vào tay Lương Tề Sơn. Khoảnh khắc ấy, Ngô Du Du không kiềm nổi hốc mắt đỏ hoe.

Mấy lời thầy Mai Hiểm Phong nói theo chuẩn theo công thức của lễ cưới cũng đủ khiến đám học trò lớp nhất ngồi dưới trầm trồ khen ngợi.

Kết thúc buổi tiệc, Thẩm Đàm và Ngô Du Du lại cùng mọi người đi náo động phòng, ăn bữa tiệc tối.

Cuối cùng, hai người cùng nhau tản bộ về nhà.

Ngô Du Du cầm áo vét của Thẩm Đàm vắt trên tây. Hai người đều uống một chút rượu. Làn gió cuối xuân thổi qua mát rượi khiến người ta tỉnh táo lại ít nhiều.

“Ngày xưa phòng ký túc bọn em tâm sự đêm khuya với nhau, từng đặt cược, đoán xem ai sẽ kết hôn trước, không ngờ A Phương lại là người đầu tiên.” Ngô Du Du cười, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng.

“Vậy à?” Thẩm Đàm lần đầu tiên được nghe kể, “Vậy em đoán là ai?”

“Em hả? Đương nhiên đoán là má Dương rồi, không chỉ em, cả phòng ký túc bọn em ngoài Mai Hâm, đều đoán là cậu ấy đấy.”

“Tiền cược là gì?” Thẩm Đàm đút hai tay trong túi, chầm chậm ngẩng đầu nhìn quanh tứ phía. Thành phố W được tiếng là thành phố cổ tích, cảnh đêm ven sông cổ kính, hai người vừa khéo đi đến lan can đá bên cầu bên dòng sông.

Chừng như đêm đã khuya, nơi danh thắng ban ngày náo nhiệt, giờ đây bốn bề yên tĩnh, hai bên bờ còn treo những chiếc đèn lồng đỏ giả cổ, mặt nước hồ loang loáng ánh sáng phản quang.

“Hoa cô dâu ạ.” Ngô Du Du nhẹ nhàng khoác tay Thẩm Đàm, “Ôi, xem ra sau này tụi nó ném hoa, phải chủ động chiến đấu thôi, hôm nay thế mà chẳng đứa nào cướp được cả.”

Con gái đều thích bắt được hoa, Thẩm Đàm cau mày, dịu dàng hỏi: “Tại sao lại thích cướp hoa cô dâu thế?”

“Vì ai cướp được hoa cô dâu sẽ là người cưới tiếp theo, cách hỷ sự không còn xa nữa rồi.” Ngô Du Du bật thốt, sau đấy mới thấy ngượng, sao cảm giác cứ như mình đang hận chưa gả được chồng vậy.

Lúc này, hai người dừng bước chân. Ngô Du Du cúi đầu nhìn đôi giầu, nói lấp liếm: “Thực ra… thích cướp hoa cô dâu chỉ là một truyền thống thôi, không phải có ý… ờm ờ…”

“Không cần cướp đâu.” Thẩm Đàm xoay người lại, cúi đầu, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Ngô Du Du, nói dịu dàng.

“Dạ?” Ngô Du Du ngẩng đầu, tảng đá giả cổ trên đường được ánh đèn lồng đỏ rọi sáng, người đàn ông mình yêu thương đang ở ngay trước mặt, cầm tay, từ từ quỳ một gối xuống.

Chẳng biết trong tay anh từ lúc nào đã cầm một chiếc nhẫn.

“Du Du, gả cho anh đi.”

Bàn tay đang cầm chiếc áo vét dần buông thõng, Ngô Du Du thấy đầu óc mình trống rỗng, bất ngờ quá!

Niềm hạnh phúc khổng lồ này bỗng dưng nhào tới, tầm nhìn của Ngô Du Du nhòe đi.

“Vâng.” Ngô Du Du nghe thấy mình khẽ nói.

Người đàn ông trước mặt vốn ánh mắt còn lộ vẻ thấp thỏm bất an, sau khi nghe câu trả lời, khuôn mặt liền trở nên rạng rỡ. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Ngô Du Du thấy Thẩm Đàm cười… ngốc như vậy.

Anh lồng nhẫn vào ngón tay Ngô Du Du, đứng dậy, nhẹ nhàng ôm bạn gái vào lòng.

“Tôi sẽ chăm sóc em, suốt cuộc đời này.” Anh kề bên tai Ngô Du Du thủ thỉ.

“Vâng.” Ngô Du Du ngẩng đầu lên, hôn anh.

Sau chớp mắt đứng hình ngạc nhiên, Thẩm Đàm nhanh chóng chiếm lại thế chủ động, đôi tay dần siết chặt hơn, hôn ngày càng sâu.

Nắm tay cả đời, bên nhau đến già, suốt cuộc đời này.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Ha ha ha ha, thấy bình luận rất nhiều!! Thích các bạn quá! Cảm ơn biên tập Tấn Giang đã cho ta gặp được những độc giả siêu cấp đáng yêu! Ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Vẫn chưa có ngoại truyện tiếp theo, đợi chừng nào bỗng nhiên ta nghĩ ra thì sẽ bổ sung thêm mấy trang sau.

Nghỉ ngơi một thời gian, chuẩn bị viết truyện mới. Về cuộc sống quân ngũ, ta định để dành viết trong truyện mới. Coi như là hoàn thành giấc mơ làm lính của ta.

Phòng ký túc 310 là số phòng ký túc xá hồi học cấp ba của ta đó, hồi tốt nghiệp đã hứa một ngày nào đó sẽ viết lại câu chuyện của chúng ta, thế nên mới có quyển truyện này.

Đương nhiên! Nhiều soái ca như thế tuyệt đối chắc chắn là do ta vẽ thêm cho đẹp rồi! Ha ha ha ha!

Viết tiểu thuyết thật vui vẻ!!! Không ngừng mơ mộng a a a a!

Cùng chờ đợi những chương truyện tiếp theo nhé!

Chân gà cúi đầu!

Chú thích:

*Bàn giặt 搓衣板 ngày xưa dùng để giặt quần áo. Quỳ lên nó thì tha hồ đau =.=”

cuoyiban

*Top 500 doanh nghiệp: Cái này do tạp chí xếp hạng theo từng năm. Detail 2017.

*Nữ cường nhân: “Nữ cường nhân” là cụm từ để chỉ những người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ và giỏi giang. Trên màn ảnh nhỏ Hoa ngữ, từng có không ít diễn viên hóa thân thành những nhân vật như thế. Họ là những cô gái tài sắc vẹn toàn nhưng số phận gặp nhiều trắc trở. Tuy nhiên, những người đẹp này vẫn kiên cường vượt qua mọi khó khăn, đau khổ. (Theo Zing.vn)

*Giải trí bằng công nghệ thực tế ảo: công nghệ này được kỳ vọng sẽ đem lại cảm giác chân thực cho người chơi bằng tiến bộ khoa học, không chỉ nhìn, nghe thấy mà còn có thể cảm nhận được cái mình đang trải nghiệm. Nếu công ty K trong truyện là Facebook thì rất có thể nó đang nhắc đến thương vụ thu mua Oculus Rift của hãng này.

37e9aa70aa7e440d97134e8b1c9c8250_th

*Phòng bao club giải trí (minh họa cho độ xa xỉ hơn phòng kara)

14841358402082232360

*trò chơi đố nhau phạt rượu (划拳): khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc và đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt rượu, cả hai đều sai thì hòa. (Theo từ điển Lạc Việt).

*táo đỏ: đây chính là quả táo Tàu thường có trong các thang thuốc bắc nhưng để 1 người Trung gọi nó là táo Tàu thì không tự nhiên nên mình giữ nguyên tên và chú thích.

d1160924ab18972b310bc45aeccd7b899e510a69

*Bài “Hoa hảo nguyệt viên” tên tiếng Trung là 花好月圆. Vì có nhiều bản cover và vietsub nên mọi người tự search để nghe theo sở thích nhé.

*Bài “Chúng ta kết hôn đi” lời được lấy từ bản vietsub của Tiểu Min.

*Đàn cổ tranh (古筝 – phân biệt với cổ cầm) là đàn tranh của Trung Quốc. Mọi người tìm hiểu thêm ở Tất tần tật về Guzheng 古筝 Cổ Tranh Trung Quốc

19300001357258133050676957963

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.