Giới Hạn Roche

Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi chia tay ở dưới ký túc xá của Ứng Doãn Thừa, cả hai người đều rất bình tĩnh. Dù trên đường từ sân bay về Lý Quyết đã xác nhận với Ứng Doãn Thừa rằng cậu sẽ bay vào mười giờ hai mươi phút sáng ngày mốt.

Trên chuyến bay về Lý Quyết không còn bận công việc nữa, mỗi người tự xem một bộ phim, cùng ăn chung một hộp kem Haagen-Dazs. Bay đúng vào lúc mặt trời lặn, Ứng Doãn Thừa nhìn chằm chằm cửa sổ, rồi rủ Lý Quyết cùng ngắm cảnh hoàng hôn trên bầu trời cao.

Nếu Lý Quyết rướn người về phía trước một chút nữa thôi là cằm anh có thể tựa vào bả vai Ứng Doãn Thừa.

Nhìn cửa sổ lâu sẽ khiến người ta có ảo giác máy bay bay rất chậm, nhưng trong ba phút hai người ngắm hoàng hôn thì biển mây bồng bềnh cùng với những đám mây đen đã che lấp tầm nhìn, trong ba phút đó ánh sáng của bầu trời vẫn liên tục ngả màu.

Khi kéo tấm ngăn cửa sổ lên, Lý Quyết hỏi Ứng Doãn Thừa:

– Em đã từng nhìn thấy bóng ma Brocken (*) chưa?”

(*) bóng ma Brocken: là hiện tượng bóng của người quan sát bị phóng to đến kích thước khổng lồ và đổ bóng lên một đám mây có mật độ phù hợp ở hướng đối diện với Mặt Trời.

solar_glory_and_spectre_of_the_brocken_from_ggb_on_07-05-2011

Đây không phải là một hiện tượng thường thấy, Ứng Doãn Thừa thành thật lắc đầu.

– Cũng ngẫu nhiên thôi, giống như nhìn thấy bóng ngược của máy bay hiện trên cầu vồng khi chúng ta đang bay trong nắng vậy, anh chỉ nhìn thấy một lần, cũng chẳng hoành tráng mấy, chỉ thấy kỳ diệu mà thôi.

Thật ra Ứng Doãn Thừa chẳng hứng thú lắm. Hồi ở Anh, cậu cũng đi du lịch thám hiểm bốn phương với bạn bè, nơi nào có thể nhìn thấy ánh sáng lạ, nơi nào có thể nhìn thấy mặt trời mọc khe núi tuyệt đẹp nhất, đa số cậu đều từng trải rồi, nhưng dù có chụp ảnh với tư thế nguy hiểm bên vách núi cũng không kích thích bằng được nắm tay Lý Quyết ở nơi cao ba mươi nghìn feet này, dù chỉ trong một khoảnh khắc máy bay rung giật.

Lúc chia tay, Lý Quyết vẫn nói câu đó:

– Nghỉ ngơi sớm đi, sáng ngày mốt anh tới tiễn em.

Ứng Doãn Thừa trải hành lý vừa đem về ra, thẫn thờ nhìn hai cái vali ba mươi phân khác nằm trong phòng khác. Mục Vân thu dọn hành lý giúp cậu, dặn dò sau khi đến Tây Bắc phải chú ý sức khỏe đã là chuyện của hai tháng trước rồi, bây giờ cậu lại phải thu dọn hành lý để quay về.

Hóa ra chỉ có hai tháng thôi mà Lý Quyết đã làm đảo lộn tất cả chiều thời gian, Ứng Doãn Thừa nhớ tới Hồng Kông, cảm giác như một giấc chiêm bao vậy.

Buổi tối mọi người từ bốn phương tám hướng đều gọi điện thoại cho Ứng Doãn Thừa. Ngay khi nhận cuộc gọi video là Mục Vân đã than thở cậu gầy đi rồi, kêu gào đòi cô giúp việc bắt đầu chuẩn bị hầm canh; Vinh Cảnh nghe nói cuối cùng cậu cũng chịu về nhà thì đặt lịch hẹn trước, định rủ đám bạn cũ làm tiệc chào mừng cậu về; Giang Tư Ánh thấy tin nhắn rủ rê tụ họp của Vinh Cảnh gửi trên nhóm WeChat thì lập tức hỏi cậu có mua quà lưu niệm ở Tây Bắc cho cô không.

Nhận liên tiếp mấy cuộc điện thoại, Ứng Doãn Thừa đã thấm mệt rồi. Khi Giang Tư Ánh bảo cậu ngủ sớm đi thì bỗng nhiên cậu kể:

– Anh đã phải lòng một người rồi.

Chuyện này nói cho bạn gái cũ nghe thật ra không được hay cho lắm. Nhưng mà không thể kể cho Mục Vân nghe được, lại sợ Vinh Cảnh nghe xong thì trố mắt ngoác mồm. Suy đi tính lại thì chỉ có Giang Tư Ánh là thính giả thích hợp nhất.

Giang Tư Ánh lập tức reo lên:

– Biết ngay mà, lúc trước anh nói mấy câu kì lạ với em là em đã thấy có gì không ổn rồi, sao rồi, người anh thích cũng thích anh chứ?

– Chắc cũng thích.

Ứng Doãn Thừa biết đáp án, tuy Lý Quyết chưa từng nói.

– Trời ơi, vậy không gọi là “phải lòng” đâu, mà là cặp bồ rồi đó, sao, hôn chưa?

Ứng Doãn Thừa phát hiện mình không nghĩ ra câu trả lời.

Cậu với Lý Quyết đã hôn chưa? Đó có tính là hôn không?

Trong tưởng tượng của Ứng Doãn Thừa, nụ hôn đó và những chuyện sau khi hôn đều đã xảy ra rồi, nhưng thực tế thì hai người vẫn cứ dậm chân tại chỗ. Hệt như đang chơi bắn thun vậy, lần nào Ứng Doãn Thừa cũng cố kéo sợi thun căng hết mức, còn Lý Quyết thì cứ hời hợt, chỉ cần anh buông tay ra một cái thì tất cả đều sẽ trở về nguyên trạng. Tưởng tượng và hiện thực lẫn vào nhau, hình bóng Lý Quyết lúc xa lúc gần khiến Ứng Doãn Thừa không phân biệt được đâu là hư đâu là thực nữa.

Hôn thì cũng tính là có đi, nhưng người hôn đáng lẽ không nên ung dung nhận lời tiễn người còn lại ra sân bay chứ.

Cậu không nói gì nên Giang Tư Ánh bèn tự biên tự diễn:

– Nhưng không phải anh sắp về nhà rồi sao, còn bay sang Mỹ nữa? Cổ là người bản địa hay là chỉ làm việc ở đó thôi? Anh học tiến sĩ là phải mất nhiều năm lắm đó, không ở chung một nơi thì phải làm sao đây? Cổ học ngành gì? Có khả năng sang Mỹ học hay làm việc không? Trời ơi trời ơi Ứng Cam Nhỏ ơi, không lẽ anh định ở lại Tây Bắc luôn đấy chứ, thế chắc chắn là dì Mục không đồng ý đâu, đợi em xíu, gửi ảnh cho em coi trước đi, nếu không đẹp thì em khuyên anh từ bỏ cho rồi.

Giang Tư Ánh hỏi lắm thế không biết, nhưng thậm chí Lý Quyết còn không cho Ứng Doãn Thừa một cơ hội để hỏi “phải làm sao”, Lý Quyết chỉ điềm nhiên nói với cậu, sang Mỹ phải học hành tử tế. Chả khác nào Lý Quyết viết một bài vật lý cực khó trên bảng đen, Ứng Doãn Thừa ngồi bên dưới vắt óc suy nghĩ cuối cùng cũng biết cách làm, cậu giơ tay muốn lên bảng giải bài thì Lý Quyết lại nhẹ nhàng bôi hết đi rồi khuyên cậu đổi sang bài khác.

Hôm sau Ứng Doãn Thừa đến viện nghiên cứu làm thủ tục, có mấy đồng nghiệp tới tạm biệt cậu, đùa với cậu rằng:

– Tiểu Ứng à, đừng đi học nữa, trình độ của em bây giờ đủ đền đáp công ơn tổ quốc rồi, bảo anh Từ làm thủ tục chuyển em thành nghiên cứu viên chính thức luôn đi.

Từ Tấn Dương vốn định đề nghị mở tiệc chia tay cho cậu, nhưng dự án Chín Tầng Mây lại vào thời gian tập hợp trước hạn, viện nghiên cứu đi hết hơn nửa. Hai ngày nay cánh truyền thông kéo tới ngày càng đông, mắn lắm Từ Tấn Dương mới nhính được chút thời gian ký văn kiện cho Ứng Doãn Thừa, hắn ngại ngùng nói:

– Lúc trước anh có nói với đồng nghiệp tổ hậu cần tối nay sẽ tổ chức tiệc chia tay cho em, ai mà ngờ “quân lệnh” ban xuống làm đảo lộn hết toàn bộ kế hoạch của anh. Đáng lẽ chí ít cũng gọi Lý Quyết ăn bữa cơm với em, bây giờ chỉ đành đợi gặp cậu ta trên tivi thôi. Tiểu Ứng à, anh thật sự không ngờ công chuyện lại gấp gáp như thế, sáng mai anh nhất định sẽ đích thân tiễn em ra sân bay.

Trước giờ Từ Tấn Dương là một người rất giỏi tự biên tự diễn, hôm nay Ứng Doãn Thừa cũng không có tâm trạng để mà phụ họa.

Lý Quyết đã tới trạm phóng trước thời hạn rồi, như vậy lần tạm biệt mỏi mệt và vội vàng sau chuyến hành trình dài từ Hồng Kông về đúng là tạm biệt thật rồi.

Lý Quyết nói không giữ lời, cuối cùng người đưa Ứng Doãn Thừa ra sân bay là Từ Tấn Dương.

Từ Tấn Dương lái xe rất cẩn thận, luôn là người bị xe khác vượt mặt trên đường cao tốc, thấy sắc mặt Ứng Doãn Thừa còn lạnh lùng hơn ngày thường, hắn hỏi:

– Thấy anh lái chậm quá phải không? Bọn anh đặt an toàn lên hàng đầu, chậm mà chắc.

Ứng Doãn Thừa chỉ thiếu điều lái bốn mươi dặm một giờ trên đường cao tốc, cậu chẳng mấy lưu luyến nơi này, chỉ cảm thấy mọi chuyện không nên kết thúc như thế, mới giữa đường đã rút lui, thật sự quá lãng phí tấm “vé vào cửa” này.

Từ Tấn Dương cứ mải mê tạo chủ đề trò chuyện, từ món súp nghêu ở bến Ngư Phủ (*) cho đến luận văn về mảnh vỡ không gian kinh điển của Kessler. (**)

(*) bến Ngư Phủ: tiếng Anh là Fisherman’s Wharf, một địa điểm du lịch ở San Franciso, nổi tiếng với món súp nghêu (clam chowder)

(**) Donald J. Kessler: nhà vật lý thiên văn người Mỹ và là nhà khoa học của NASA; mảnh vỡ không gian hay còn gọi là mảnh vỡ quỹ đạo hoặc rác không gian là một loạt các vật thể như vết sơn hoặc các bộ phận của vệ tinh, của tên lửa không còn chức năng hoạt động, mật độ mảnh vỡ trên quỹ đạo trái đất ngày càng tăng sẽ gây nguy hiểm đối với tàu vũ trụ và vệ tinh đang hoạt động

Khi sắp đến sân bay, Từ Tấn Dương cảm thán:

– Tuổi trẻ sướng quá, tương lai của mấy đứa như các em ngày càng rộng mở. Em xem đó, em tới đây làm mọi người đều có thêm động lực, đúng là hậu sinh khả úy, đến cả Lý Quyết không sợ trời không sợ đất còn tới hỏi anh có cơ hội nào sang Mỹ tu nghiệp hay không. Lúc trước anh nói với cậu ta không biết bao nhiêu lần, cậu ta thiếu lý lịch học thuật nước ngoài sau này muốn phát triển sẽ gặp nhiều trở ngại, cậu ta chả thèm để tâm. Hồi xưa thằng nhóc đó xảy ra vài chuyện, nên ít nhiều cũng có ám ảnh với chuyện sang Mỹ. Nhưng mà từ khi em tới đây, nó cũng ý thức được là mình cần phải cầu tiến.

Đầu óc Ứng Doãn Thừa trắng xóa trong tích tắc.

Lý Quyết chưa hề nói gì với cậu cả.

Cùng nhau ngồi xe buýt, cùng nhau ăn kem long nhãn, ngay sau đó đã dặn dò cậu sang Mỹ phải học hành chăm chỉ. Trên máy bay gặp dòng không khí nhiễu động thì giả vờ vô ý nắm lấy tay cậu, lúc đáp xuống lại xác nhận thời gian bay với cậu. Rõ ràng cả hai người đều đang biểu diễn, nhưng một mình Lý Quyết đã bình thản điềm nhiên viết xong dấu lặng (trong âm nhạc) rồi. Ứng Doãn Thừa muốn nổi nóng không đồng ý nhưng lại chẳng còn cách nào. Lý Quyết giơ lên thật cao rồi nhẹ nhàng thả xuống, như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, còn dùng giọng điệu vô tư nói sẽ tiễn cậu ra sân bay nữa.

Cậu còn cách gì nữa đây? Chỉ đành làm một người lớn hiểu chuyện, thu dọn hành lý nói tạm biệt với Lý Quyết thôi. Dù anh không tới tiễn thì cậu vẫn phải cất cánh đúng giờ.

Từ Tấn Dương tiễn cậu tới tận khi cậu kiểm tra an ninh xong. Cậu tìm một chỗ ngồi trong phòng chờ, nhân viên mặt đất quét chứng minh thư của cậu xong thì lập tức tỏ thái độ khiêm nhường lễ phép, Mục Vân gửi tin nhắn sẽ tới đón cậu, Vinh Cảnh cũng hỏi cậu là có cần lái xe tới đón không, Ứng Doãn Thừa thấy phiền nên khóa máy luôn. Cậu thử nghiêm túc nghĩ về chuyện Lý Quyết định đi Mỹ nhưng mà cứ phân tâm mãi, cậu cứ nhớ tới những chi tiết “bên lề” hồi bọn họ còn hay đi chung với nhau, rồi nhớ tới cái cốc Hello Kitty màu hồng, cậu không bỏ nó vào hành lý, bây giờ đã thấy hối hận rồi. Mãi đến khi loa thông báo vang lên, Ứng Doãn Thừa vẫn ngồi thừ không chịu nhúc nhích. Dòng người xếp hàng ở cửa ra máy bay ngày càng ngắn, các hành khách tới muộn cũng đang chạy vội trong sảnh chờ.

Còn ở chỗ Ứng Doãn Thừa thì thời gian như ngưng đọng, cậu âm thầm đưa ra quyết định, nếu để lỡ chuyến bay này thì cậu sẽ ở lại.

Nhưng mà số cậu may mắn quá, may mắn đến nỗi mọi người trên máy bay đều muốn đợi cậu. Cửa ra đã đóng nhưng máy bay vẫn mãi không chịu cất cánh, mười lăm phút sau tiếp viên và nhân viên mặt đất cùng đi tới.

– Anh Ứng, chuyến bay của anh sắp cất cánh rồi, xin hỏi trước khi ra máy bay anh còn cần tụi em giúp gì không ạ?

Như sực tỉnh khỏi giấc mơ vậy, Ứng Doãn Thừa đứng dậy, lịch sự nói xin lỗi, cười bảo họ:

– Xin lỗi nhé, tôi quên mất thời gian, đi thôi.

Ứng Doãn Thừa cười rất đẹp, cô tiếp viên lại nhìn thấy ghi chú khách VIP trên vé của cậu thì nhủ bụng, một người ưu tú thế này lại còn rất lịch sự, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực nảy sinh lúc nãy vì sự đãng trí của vị khách này lập tức biến mất. Khi đi sóng vai cùng Ứng Doãn Thừa ra cửa thì thậm chí cô còn đỏ mặt vì ngại ngùng.

Đợi cậu ngồi xuống, tiếp viên cúi người bảo anh:

– Anh Ứng, em là tiếp viên trưởng của chuyến bay này, chuyến bay kéo dài hai giờ năm mươi phút, nếu có bất kì yêu cầu gì anh cứ nói với chúng em. Làm phiền anh thắt chặt dây an toàn, máy bay chúng ta đang xếp hàng đợi cất cánh.

Khi chuyến bay của cậu cất cánh thì Lý Quyết đang tham dự đại hội tổng động viên của dự án Chín Tầng Mây.

Thời gian họp được dời lên ba ngày trước kế hoạch, cũng chẳng có gì ngoài việc muốn mọi người phải tập trung, cẩn thận, đảm bảo không xảy ra sai sót gì. Càng về sau thì càng cần tất cả mọi người phải chuyên tâm, áp lực vô cùng lớn. Thậm chí có nghiên cứu viên cứ bốn mươi phút là lại hút một điếu.

Trước giờ Lý Quyết luôn là người có tâm thế ổn định nhất, lúc trước mọi người hay đùa rằng với tố chất tâm lý này đáng lẽ anh phải làm phi hành gia mới đúng.

Tối đó, anh cũng rút một điếu từ gói thuốc trên bàn, gia nhập vào nhóm đồng nghiệp hút thuốc dưới lầu, đồng nghiệp nhạy bén nhướng mày hỏi anh:

– Có tâm sự à?

Thông thường hỏi tâm sự của Lý Quyết thì đều là phí công vô ích, khi Lý Quyết làm thinh đến độ đồng nghiệp muốn chuyển chủ đề khác thì Lý Quyết lại hỏi một câu:

– Cậu với bạn gái sẽ kết hôn vào cuối năm nay à?

Nói tới chủ đề này, người đồng nghiệp kia bất giác nở nụ cười:

– Chọn nhà hàng muộn quá, chỉ còn một ngày cuối tháng Mười thôi, không đợi được tới cuối năm, xong đợt phóng này là tôi xin nghỉ để kết hôn luôn.

– Không phải cổ ở nước ngoài ư? Kết hôn rồi thì phải làm sao?

– Trong nước ngoài nước có khác gì đâu, dù sao chúng ta cũng phải ru rú ở cái sa mạc này mà. Tôi đã tính rồi, cứ kết hôn trước đã, cho mọi người yên tâm, sau đó nếu cô ấy không muốn về nước thì tôi bay sang kia, kiếm trường nào đi dạy chắc cũng không khó lắm. Từ khi tôi đến đây hai chúng tôi có được hẹn hò tử tế ngày nào đâu, mấy năm tươi đẹp nhất của con gái nhà người ta đều lãng phí hết rồi, mỗi lần cổ đến thăm tôi đều thấy dằn vặt, chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, đây là thứ tôi nợ cô ấy.

– Rời khỏi đây cậu không hối hận à?

– Chắc là có, nhưng mà cũng chẳng có cách nào tốt hơn. Cậu đừng có cười tôi, con người tôi hèn lắm, không có cái suy nghĩ gì mà “Thân cao bảy tấc, đã hứa với tổ quốc, chỉ đành phụ lòng nàng” (*) đâu, vả lại đến giờ tôi vẫn còn nhớ hồi đi học giáo viên từng nói “khoa học không biên giới”. Thực tế thì làm dự án ở đây đương nhiên là thuộc quyền sở hữu của nước nhà, nhưng nếu đi làm lý luận gì đó thì chẳng phải cũng là cống hiến cho nền văn minh nhân loại à. Cứ coi như tôi ích kỉ đi, nhưng tôi thật sự không muốn có lỗi với vợ nữa đâu.

Lý Quyết không bình luận gì, anh đổi sang câu hỏi khác:

– Cái dự án tiến sĩ lúc trước cậu tham gia trong viện đến đâu rồi? Cậu đến bờ Đông phải không?

Người đồng nghiệp giới thiệu chi tiết về dự án trao đổi anh ta tham gia vào năm ngoái, tự dưng chuyển chủ đề nhanh quá anh ta cứ cảm thấy sai sai đâu đó, lập tức hỏi Lý Quyết:

– Một đống câu hỏi thế này là gì đây? Phải lòng cô nàng ngoại quốc nào rồi hả?

Lý Quyết dập tắt điếu thuốc, bình thường anh cũng chỉ hút nửa điếu rồi thôi, anh chỉ cười lắc đầu không nói gì.

Đồng nghiệp nhìn thấy hành động của anh thầm mắng một câu “Lãng phí”, đợi Lý Quyết đi rồi lại cảm thấy lạ kỳ, cái tên này rõ ràng được hưởng một gương mặt “ngồi mát ăn bát vàng” mà sao nụ cười vừa nãy trông buồn bã thế nhỉ.

Mười một giờ phòng hoạt động đóng cửa, Lý Quyết đứng trước bốt điện thoại công cộng duy nhất ở đây, cuối cùng vẫn không chịu nhấn dãy số đang xoay mòng mòng trong đầu.

Chắc đã hạ cánh rồi, chắc Ứng Doãn Thừa đã đáp xuống sân bay một cách an toàn và suôn sẻ.

Bảy ngày kế tiếp Lý Quyết sẽ không còn thời gian để thẫn thờ nữa. Mỗi một giây, dây thần kinh đều phải siết căng, thiết bị thu phát sóng vệ tinh ở hiện trường đã được dựng lên, tin thời sự bản địa thậm chí còn bắt đầu đếm ngược theo giờ, tuy bọn họ không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài nhưng ai ai cũng đang trong trạng thái sẵn sàng.

Vào một ngày thời tiết cực kỳ tốt trong tháng Chín, vệ tinh theo dõi và chuyển tiếp dữ liệu của dự án Chín Tầng Mây đã hoàn thành quá trình kiểm soát quỹ đạo (*).

(*) quá trình kiểm soát quỹ đạo: khi tên lửa đưa vệ tinh vào vũ trụ sẽ xảy ra vài chênh lệch quỹ đạo, quá trình này giúp đẩy vệ tinh đi vào quỹ đạo chính xác

Một sự kiện trọng đại mà biết bao nhiêu người chuẩn bị từ sáng tới đêm, bao nhiêu lần Lý Quyết phải nín thở, một vật thể lạ đã được phóng vào vũ trụ, đài truyền hình đưa tin liên tục mười hai phút, viết lên báo chỉ nửa trang giấy là kể xong hết rồi. (*)

(*) sợ các bạn đọc tiếp không hiểu, tới đây là dự án Chín Tầng Mây đã hoàn thành xong rồi đó

Gần một tuần sau Lý Quyết mới hoàn thành những công việc cuối cùng của dự án để quay về viện nghiên cứu. Cấp trên duyệt cho anh hai ngày nghỉ nhưng anh không nghỉ, vì anh không biết mình có thể làm gì. Khi ra khỏi trạm phóng, sợi dây cung trong đầu vừa được buông lỏng, nhưng cõi lòng lại thấy trống rỗng làm sao, cảm giác như mọi thứ đều rất mơ hồ. Lý Quyết biết đây không chỉ là sự hụt hẫng vì dự án kết thúc.

Mà là vì anh đang nhớ đến một người cách mình nghìn cây số, nhớ một cách vẩn vơ, một cách vô ích.

Ngày đầu tiên quay về quỹ đạo công việc thường ngày, anh là người rời khỏi viện nghiên cứu trễ nhất, khi một đồng nghiệp khác tăng ca chuẩn bị về nhà còn cảm thán Lý Quyết đúng là gương mẫu.

Lý Quyết không dám thừa nhận, thật ra hôm nay anh cũng chẳng chú tâm vào công việc lắm, nói đúng hơn là anh chỉ đang lợi dụng công việc để gạt bỏ những suy nghĩ bên lề mà thôi.

Khi Lý Quyết rời khỏi văn phòng thì đã qua mười hai giờ, sau khi dự án Chín Tầng Mây kết thúc, viện nghiên cứu tìm hẳn một phòng thí nghiệm thật lớn, màn hình tinh thể lỏng phát sóng vị trí thực của vệ tinh suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Những hình ảnh được phát thỉnh thoảng bị chậm, độ rõ nét cũng không cao, quả vệ tinh (*) phụ trách quan sát chụp ảnh đã phóng cũng lâu rồi, thậm chí còn sắp được “xuất ngũ”.

(*) mình đọc mấy trang báo liên quan đến hàng không vũ trụ thì người viết thường gọi vệ tinh là quả

Lý Quyết đứng giữa phòng thí nghiệm, yên lặng nhìn quả vệ tinh trôi nổi giữa vũ trụ đang chuyển động theo quỹ đạo mà anh đã tính toán.

Chợt nghe thấy tiếng bánh lăn vali, anh liền xoay người lại. Phòng thí nghiệm lặng như tờ, một tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại trong màn đêm.

Người kéo vali đi tới, suýt nữa Lý Quyết muốn quay đầu lại nhìn xem cái vệ tinh kia có đang vận hành hay không để tính toán thời gian hay là đã dừng lại một cách kỳ diệu nào đó hoặc thậm chí là đang phát lại hình ảnh cũ hay không. (*)

(*) đọc chỗ này không biết các bạn có khó hiểu không chứ mình không rõ nghĩa lắm, chỉ đoán thôi nha, có lẽ ý tác giả là: Lý Quyết sợ cái vệ tinh đó đang thu sóng cái cảnh lúc Ứng Doãn Thừa mới rời khỏi đây, tay kéo vali, vì vệ tinh là một thiết bị thu phát sóng, giống như lúc các bạn coi chương trình trực tiếp thì vệ tinh ở ngoài vũ trụ đang bắt sóng hình ảnh đó để chiếu lên tivi cho chúng ta. Tóm lại là Lý Quyết sợ mình đang ảo tưởng.

Nhưng không phải, người kia vẫn tiếp tục bước đến, mùa hạ sắp trôi qua rồi, Ứng Doãn Thừa vẫn mặc áo tay ngắn, kéo một cái vali cỡ lớn, điềm tĩnh nhìn anh. Bỗng nhiên Lý Quyết nhớ tới lần đầu bọn họ gặp nhau, lúc đó anh cầm một cái cốc chia vạch uống nước đá lạnh, xuyên qua những viên đá và lớp thủy tinh, đều là những môi trường mà mọi loại ánh sáng đều có thể xuyên qua, anh nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đó. Hình như cậu bạn nhỏ vẫn còn hơi ngại ngùng, anh sững sờ một lát, không cẩn thận nuốt luôn một viên đá.

Mùa hè đã sắp trôi qua rồi.

Lý Quyết bắt đầu nghi ngờ, có lẽ vào lần đầu tiên gặp Ứng Doãn Thừa anh đã muốn làm như thế này: trước sự chứng kiến của quả vệ tinh mà anh tham gia phóng, anh đặt một nụ hôn mãnh liệt lên môi Ứng Doãn Thừa, cái người mà bây giờ đáng lẽ đang đi học ở bên kia đại dương lại vừa hạ cánh cách đây hai tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.