Giới Hạn Roche

Chương 18



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa thu dần thấm đẫm trời Tây Bắc, mỗi khi Mục Vân gọi cho Ứng Doãn Thừa trước khi cúp máy đều dặn dò cậu mặc thêm áo ấm.

Hết lần này đến lần khác Ứng Doãn Thừa chỉ biết trả lời: Ở bên đây mở hệ thống sưởi sớm, ở trong nhà không thấy lạnh.

Gia đình gọi cho cậu vừa thường xuyên vừa có giờ giấc, cậu chợt nhớ ra hình như mình chưa từng thấy Lý Quyết gọi điện cho gia đình, cũng chưa từng nghe anh nhắc tới cha mẹ. Đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, Ứng Doãn Thừa không phân tâm quá lâu.

Mục Vân lo lắng không biết quần áo của cậu có đủ chống cự lại đợt hạ nhiệt độ này không, còn Lý Quyết thì suốt ngày ra rả bảo cậu uống nhiều nước.

Khi Ứng Doãn Thừa đi Anh đã từng thích ứng với sự thay đổi độ ẩm rồi, nhưng mức độ khô hanh của mùa thu Tây Bắc vẫn vượt quá dự kiến của cậu, đặc biệt là sau khi mở máy sưởi. Ở nhà Lý Quyết chuẩn bị cho cậu một cái cốc chia vạch sáu trăm mililit, lại dùng email cá nhân gửi cho cậu một bức thư nhắc nhở lịch làm việc hàng ngày, cứ mỗi mười hai giờ trưa là máy tính của Ứng Doãn Thừa sẽ nhảy ra một email nhắc nhở: Uống nước.

Cũng vì thời tiết khô hanh mà những chiếc lá úa vàng rụng đầy đất trở nên giòn rụm vì thiếu nước, giẫm lên sẽ phát ra tiếng rôm rốp, Ứng Doãn Thừa rất thích đi sát bên lề đạp lên những đám lá ấy.

Viện nghiên cứu và phòng thí nghiệm ở hai hướng khác nhau, mỗi ngày hai người chỉ đi chung được một đoạn đường nhỏ ngoài chung cư thôi. Thời gian bảy, tám phút ấy đủ cho hai người trao đổi ngắn gọn về những tài liệu chuyên ngành đã đọc trước khi ăn sáng. Từ khi Ứng Doãn Thừa tiếp xúc với vật lý đã cảm thấy việc nghiên cứu vũ trụ rất lãng mạn, mà nghiên cứu vũ trụ với Lý Quyết thì là lãng mạn trong cả lãng mạn.

Nhưng Lý Quyết thì không phải lúc nào cũng quan tâm tới vũ trụ, nhân lúc Ứng Doãn Thừa tiếp lời, anh dời sự chú ý sang vai Ứng Doãn Thừa, thong dong vân vê vụn lá trên áo khoác cậu.

Sau khi chia hai ngả, Lý Quyết đi được một đoạn lại cầm lòng không đặng mà quay đầu nhìn, bóng lưng Ứng Doãn Thừa dung hòa vào trong trời thu với những đám lá vàng ruộm phủ khắp mặt đường.

Mùa hạ năm mươi năm mới có một lần cuối cùng cũng đã trôi qua rồi.

Lý Quyết hoài nghi năm mươi năm sau e là mình vẫn sẽ còn khắc ghi tất cả mọi thứ của mùa hè này.

Công việc tại phòng thí nghiệm của Ứng Doãn Thừa dần dần đi vào quy củ. Làm việc với nhau lâu, Ứng Doãn Thừa phát hiện nhóm lãnh đạo ở đây tuy là quan chức nhưng thái độ với nghiên cứu vẫn rất nghiêm túc, nhưng do sắm vai hành chính lâu quá nên khi dẫn dắt một dự án nghiên cứu khoa học vẫn chưa quen nắm bắt tiết tấu. Nhưng người giỏi việc hành chính có một ưu điểm là rất biết sử dụng nhân tài. Từ Tấn Dương từng nhắc Trương Phàm về gia thế và năng lực của Ứng Doãn Thừa. Trương Phàm quan sát được một thời gian cũng nhận ra khả năng học thuật của chàng công tử cũng xuất sắc như gia thế của cậu. Ông cho Ứng Doãn Thừa và Đồ Nhã Hân một vài quyền hạn. Đồ Nhã Hân học tiến sĩ ở một học viện quân sự miền Nam, tham gia dự án này cũng vì hợp tác giữa học viện đó với đại học Không gian Quốc tế, Ứng Doãn Thừa cũng từng khen cô nàng với Lý Quyết: “Trong phòng thí nghiệm chỉ có một mình Đồ Nhã Hân là con gái, nhưng cũng là một người thông minh hiếm có.”

Có chỉ thị của Trương Phàm, Ứng Doãn Thừa và Đồ Nhã Hân cũng tham gia vào cuộc họp video chiều nay. Cuộc họp video này có sự góp mặt của các giảng viên từ những trường đại học tham gia trong dự án này. Thật ra đề tài của dự án trải rất rộng, phòng thí nghiệm ở Tây Bắc chỉ phụ trách một phần trong đó, những kiến thức thu hoạch được trong một cuộc hội nghị có khi còn nhiều hơn làm quần quật ba ngày trong phòng thí nghiệm.

Trước khi bắt đầu, Trương Phàm phân công cho Ứng Doãn Thừa và Đồ Nhã Hân mỗi người phụ trách một nửa nội dung báo cáo. Ứng Doãn Thừa thuyết trình nửa phần trước, giọng của cậu cực kỳ chuẩn, lại không hề mất bình tĩnh, chỉ sau ba câu đã không cần nhìn tài liệu cũng có thể trình bày một cách trôi chảy.

Hai mươi phút sau chuyển sang Đồ Nhã Hân, đối lập rất rõ ràng. Trong đám học sinh trung học thì khẩu ngữ của Đồ Nhã Hân chắc chắn không tính là kém, cuốn tài liệu tiếng Anh trong tay Ứng Doãn Thừa cũng là Đồ Nhã Hân viết, ngữ pháp của cô cũng đạt trình độ thượng thừa, nhưng khi báo cáo thì rất hay vấp.

Nhọc nhằn mãi mới thuyết trình xong, Đồ Nhã Hân tắt tiếng micro, chân thành bảo:

– Chủ nhiệm Trương, cháu xin lỗi, cháu đã làm phòng thí nghiệm của mình mất mặt. Ứng Doãn Thừa trình bày tốt quá, báo cáo sau cậu ấy hơi bị áp lực, thú thật tại cháu hồi hộp quá.

Trương Phàm phất tay, ý bảo cô không cần để bụng.

Nhưng Trương Phàm biết, cho dù ông có thái độ như thế nào thì ở nửa sau hội nghị Đồ Nhã Hân cũng sẽ nhớ mãi sai sót của mình, còn Ứng Doãn Thừa vẫn sẽ tiếp tục hưởng thụ cuộc họp này. Ông liếc nhẹ mắt nhìn hai người trẻ tuổi này, nhủ bụng: Dù hai cô cậu có ngồi chung một chỗ, làm cùng một công việc thì đã sao, với sự chênh lệch này, Đồ Nhã Hân có mất cả đời cũng không đuổi kịp.

Cuộc họp video được tiến hành từ ba giờ chiều tới tận tám rưỡi tối, khi Ứng Doãn Thừa về nhà thì Lý Quyết đang chơi Switch trong phòng khách.

Máy chơi game và thẻ game đều mới mua, nhưng Lý Quyết là người từng kinh qua thời đại của đầu điện tử Nintendo (*), anh chơi Odyssey (**) cực kỳ thuần thục, chỉ trong một tiếng đồng hồ đã hái được bao nhiêu là mặt trăng.

(*) đầu điện tử Nintendo đời cũ:

may_choi_game_nintendo_cu_choi_bang_grande

(**) Odyssey ở đây là chỉ game Super Mario Odyssey

Ứng Doãn Thừa ghé sang nhìn:

– Mario hả, hồi em còn nhỏ thì nó đã hết thời rồi.

Lý Quyết nhìn chằm chặp màn hình:

– Mario là bạn thân nhất của anh từ năm lớp Ba trở về trước.

Anh qua được một cửa thì đưa Switch cho Ứng Doãn Thừa chơi. Chắc là Ứng Doãn Thừa thật sự không thể xây dựng tình bạn với Mario, đến cả đi bộ thôi cũng không đi thẳng hàng được, cứ gặp chướng ngại vật nào có tính công kích là thanh thể lực cứ tụt dốc không phanh.

Lý Quyết ngồi bên cạnh cười:

– Em thế này thì chúng ta không chơi được chế độ hai người đâu.

Ứng Doãn Thừa thật sự rất muốn chơi giỏi, nhưng mà không tài nào nắm bắt được. Thấy cậu giãy dụa được năm phút mất hết sáu mạng, Lý Quyết cười lấy lại:

– Anh chơi cho em xem.

Thao tác của Lý Quyết rất điêu luyện, anh băng qua sa mạc, vượt qua kim tự tháp, ăn hết dãy xu này đến dãy xu khác. Ứng Doãn Thừa ngồi bên cạnh tựa đầu vào Lý Quyết, ngoan ngoãn nhìn anh chơi.

– Mặt trăng xuất hiện rồi! Hái mặt trăng đi!

Nhưng Lý Quyết lại không điều khiển cho Mario đi tiếp, anh đưa máy cho Ứng Doãn Thừa:

– Mặt trăng thì cho em hái.

Lý Quyết phát minh ra chế độ hai người chơi kiểu mới, anh phụ trách đánh quái vật, đi thám hiểm, ăn xu vàng, còn vào thời điểm quyết định thì Ứng Doãn Thừa chỉ cần hái mặt trăng xuống thôi.

Khi Ứng Doãn Thừa hái tới cái mặt trăng thứ mười hai thì điện thoại cậu reo lên.

Bên kia điện thoại là một giọng nói đã lâu không nghe rồi, ngay câu đầu tiên đã khiến cậu kinh ngạc, Ứng Doãn Thừa nghe xong liền hỏi:

– Nhất Nhất, tuần sau em đi đâu cơ?

Vì thế em họ cậu Ứng Nhất Nhất lặp lại lần nữa, bây giờ cô đang trong kỳ nghỉ dài, mới về nước, đã mua vé máy bay định tuần sau tới Tây Bắc thăm Ứng Doãn Thừa.

Ứng Nhất Nhất đang đi karaoke với đám bạn, vừa nhận được thông báo xác nhận vé thì gọi báo ngay cho Ứng Doãn Thừa một tiếng, không rảnh tám chuyện với cậu. Còn Ứng Doãn Thừa thì xác nhận đi xác nhận lại mấy lần rồi dặn:

– Tuần sau à? Em gửi thông tin chuyến bay cho anh, người nhà em có biết không? Ở đây chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cao lắm nhé, nhớ phải mặc nhiều áo vào.

Cúp điện thoại, Lý Quyết lại tìm được một nơi có mặt trăng nữa đang đợi cậu hái, cậu không nhận lấy máy mà thuật lại nội dung cuộc điện thoại vừa nãy:

– Em gái em gọi tới nói tuần sau tới thăm em.

Lý Quyết đặt Switch lên bàn, thật ra nãy nghe Ứng Doãn Thừa nói chuyện là anh đã đoán được rồi. Phản ứng đầu tiên là nghĩ lại ban đầu rủ Ứng Doãn Thừa ở chung có phải quá hấp tấp rồi không. Đáng lẽ ra phải ngờ được sẽ có ngày người nhà Ứng Doãn Thừa đến thăm cậu chứ, tới xem thử nơi ở của Ứng Doãn Thừa cũng khó tránh khỏi, tuy Ứng Doãn Thừa ở căn nhà này cũng rất vui nhưng lại không cách nào dẫn người nhà tới thăm được.

Lý Quyết còn đang nghĩ tới làm cách nào nhanh nhất để trong một tuần tìm nơi ở tạm thời thì Ứng Doãn Thừa đã nói:

– Nếu như anh đồng ý thì em không định giấu Nhất Nhất chuyện của hai chúng ta. Trong đám con cháu của dòng họ thì em thân với nó nhất, người em thích chắc chắn nó cũng sẽ thích. Em định tới sân bay đón nó đặng nói với nó trước chuyện này, sau đó chúng ta có thể cùng nhau ăn bữa cơm, mời nó tới nhà mình chơi, anh thấy thế nào?

Lý Quyết nghĩ chắc mình đã suy nghĩ lâu lắm, bởi vì nụ cười trên gương mặt Ứng Doãn Thừa dần dần tắt lịm, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc hẳn.

Bốn chữ “Đương nhiên là được” của Lý Quyết quả thật nói hơi muộn, đến nỗi mà trong quá trình chờ đợi Ứng Doãn Thừa đã nghĩ ra một vấn đề, cậu uyển chuyển hỏi:

– Ba mẹ anh có thói quen gọi cho anh vào giờ đi làm hả? Lúc trước ông ngoại em cũng thường như thế, mỗi lần gọi cho mẹ em toàn gọi vào số bàn của văn phòng.

Lần này Lý Quyết đáp rất nhanh, nhưng lại tảng lờ sang chuyện khác:

– Suýt nữa là quên để dành mặt trăng cho em, em không hái thì anh tự hái nhé?

Cùng lúc đó Ứng Doãn Thừa lắc đầu.

Không phải là anh không hiểu lời bóng gió của Ứng Doãn Thừa.

Sau đó Ứng Doãn Thừa chuyển chủ đề nói chuyện sang cuộc họp video chiều nay, nhắc tới vấn đề chuyên ngành thì cuộc đối thoại của họ không bao giờ bị ngắt quãng bởi những phút làm thinh, nhưng có mấy lần Lý Quyết cứ ngập ngừng, khi Ứng Doãn Thừa đi tắm, anh ra ban công hút điếu thuốc.

Mãi đến khi gần đi ngủ, Ứng Doãn Thừa tắt đèn, Lý Quyết mới nói:

– Ứng Doãn Thừa, có một chuyện anh thấy cần phải nói với em.

– Dạ – Ứng Doãn Thừa không đặt dấu chấm hỏi.

– Anh rất vui vì em sẵn lòng giới thiệu anh với em gái em, anh đã biết mình là đồng tính từ lâu rồi, mấy năm nay bao nhiêu chuyện đẹp đẽ hay rợn người anh đều được trải nghiệm cả, anh biết em làm như thế này là có ý gì, anh không đồng ý với em ngay là vì sợ em hối hận. Hai thằng đàn ông hẹn hò với nhau, xã hội không đồng tình, pháp luật không bảo vệ, dù người trong cuộc có không thừa nhận thì cũng là chuyện bình thường thôi, thậm chí có khi giấu diếm cũng là một cách để bảo vệ. Nhưng em rất dũng cảm, chịu giới thiệu anh với em gái em, anh rất vui, anh nói thật đó.

Lý Quyết nói tới đây thì dừng lại một thoáng, dường như những lời tiếp theo đây cần phải tích lũy thêm chút can đảm nữa mới có thể tiếp tục:

– Nếu như có thể, anh cũng rất muốn nói cho tất cả những người mà anh quen rằng em và anh là một đôi, chỉ cần điều đó không gây hại gì cho em. Nhưng anh không cách nào nói với ba mẹ được. Anh không gọi cho gia đình trước mặt em không phải vì ba mẹ gọi anh vào giờ đi làm. Mà anh và ba mẹ đã lâu lắm rồi không còn liên lạc với nhau nữa.

Không phải Ứng Doãn Thừa chưa từng nghĩ đến trường hợp này, nhưng cậu thấy Lý Quyết chơi rất hợp với mấy đứa con nít bảy tám tuổi nghịch ngợm đến chó còn chê, lại rất hòa thuận với các lãnh đạo trong viện nghiên cứu, ở bất kì mối quan hệ nào anh cũng xử lý được, thậm chí mấy bác gái ở căn tin cũng thiên vị anh. Thế mà Lý Quyết lúc này lại thẳng thắn tâm sự với cậu rằng mối quan hệ của gia đình anh đã nát toét rồi, chẳng còn lưu giữ lại bất kì điều gì vẹn toàn cả.

Từ nhỏ Lý Quyết đã học giỏi, quãng đường học tập luôn gặp được đèn xanh, cách đối nhân xử thế cũng rất hoàn hảo, Ứng Doãn Thừa chỉ có thể nghĩ tới một “đốm lửa” duy nhất, vì thế cậu cẩn thận tìm từ ngữ, hỏi:

– Là vì anh không thích con gái sao?

Lý Quyết đáp rất nhanh:

– Không phải, là vì ba anh không thích anh.

Sau khi ba Tô Húc mở màn trò kệch cỡm kia Lý Quyết cũng từng nghĩ, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện xảy ra đều vì anh là đồng tính ư? Không hẳn vậy. Những trận đòn roi của Lý Tiến Minh đã bắt đầu từ khi anh còn rất nhỏ rồi, tuy không quá quyết liệt, cũng có lúc gián đoạn, nhưng mà kéo dài dai dẳng. Vì thế dẫu bầu không khí trong nhà có hòa thuận thì Lý Quyết cũng nơm nớp không biết có câu nào lỡ miệng khiến Lý Tiến Minh nổi sùng hay không.

Năm bốn tuổi, lần đầu tiên Lý Quyết ngủ một mình, khi đó anh vẫn còn là một cậu bé, buổi tối anh trốn trong chăn khóc vì sợ hãi, Chu Tịnh ở phòng bên cạnh nghe được thì mủi lòng định sang bế anh về giường lớn, kết quả đánh thức Lý Tiến Minh dậy. Ông ta bảo Chu Tịnh không được đi đâu hết, ông mở đèn phòng Lý Quyết ra, vứt chăn đi, xách Lý Quyết về phòng mình, nhưng ông ta không đặt Lý Quyết bên cạnh Chu Tịnh mà bỏ Lý Quyết lên nóc tủ quần áo.

Cái tủ cao gần một mét tám, Lý Quyết nín khóc ngay lập tức.

Nhiều lần anh từng kể với mọi người bằng giọng bông đùa, hơn nửa số người nghe xong đều nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, chỉ cho rằng đó chẳng qua là ác mộng lúc nhỏ của anh mà thôi.

Rất lâu sau này Lý Quyết nghĩ thông suốt, mỗi một lần anh và Lý Tiến Minh “đối đầu” nhau đều không phải tại anh là đồng tính, cũng không thể quy cho tính khí hung tàn của Lý Tiến Minh, mà nguyên nhân rất đơn giản: Lý Tiến Minh không xứng làm một người cha.

Hồi tiểu học, bố của một bạn trong lớp Lý Quyết mở một cửa hàng văn phòng phẩm ngoài cổng trường, ai cũng biết ông chủ tiệm khó tính, đứa nhỏ nào cứ lân la lề mề không chịu móc tiền ra là ổng đều chẳng tiếc mấy lời nhục mạ mắng chửi. Nhưng Lý Quyết từng thấy, mỗi khi cậu bạn kia tan học chạy ra tiệm, ông chủ dữ dằn đó cứ thấy con trai là cười híp cả mắt. Vì một chút lợi nhỏ, dù có lấy nhầm tiền của học sinh cũng không bao giờ thối lại, nhưng những đồ dùng học tập tốt nhất trong tiệm ổng đều giữ lại một bộ cho con trai. Ổng là một người lớn thất bại, nhưng là một người cha chuẩn mực.

Người xấu tính cũng có thể kìm chế cảm xúc của mình trước mặt con trai, mà thậm chí Lý Tiến Minh còn chẳng phải là một kẻ xấu tính, đại đa số người ngoài nhìn vào đều thấy ông là một người lịch sự chu đáo. Lý Tiến Minh chỉ lên cơn trước mặt vợ con mà thôi.

Lý Tiến Minh không xứng cũng không biết làm một người cha. Với Lý Quyết, ông ta không có bất kì yêu thương hay bao dung mà một người cha nên có, mối quan hệ cha con nom chập trùng này, thật ra ngay từ đầu đã không có đường cứu vãn.

Trên tivi toàn thích diễn những vai phản diện tội ác tày trời, giết người không chớp mắt, nhưng trước khi bỏ mạng hay bị xử tử, nhìn thấy ảnh chụp của con mình thì kẻ ác cũng luôn mềm lòng. Thỉnh thoảng Lý Quyết sẽ nghĩ, nếu như đi tới cục diện như vậy, ví dụ như anh mắc bệnh nan y không thể chữa được, nằm liệt trong bệnh viện, liệu Lý Tiến Minh có ngồi bên giường bệnh rơi nước mắt biểu đạt tình cha hay không. Nhưng ngày qua ngày, cái Lý Quyết nhìn thấy chỉ có thất vọng mà thôi.

Máy sưởi đã mở được một lúc rồi, ban đêm sẽ không thấy lạnh nữa, nhưng Ứng Doãn Thừa vẫn ghém góc chăn cho Lý Quyết.

Cậu nghĩ một hồi mới nói:

– Đừng nói thế, anh xứng đáng được mọi người yêu thương. Vả lại, trên đời làm gì có người cha nào lại không thích con trai mình được chứ?

Lý Quyết không tiếp lời.

Ứng Doãn Thừa chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, rất khẽ khàng. Sự dịu dàng không đúng lúc, giống như người thở dài đang không đành lòng vậy. (*)

(*) Mình nghĩ cái “không đành lòng” ở đây là Lý Quyết không đành lòng đập tan suy nghĩ lạc quan của Ứng Doãn Thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.