Giới Hạn Roche

Chương 20



Ứng Nhất Nhất lấy danh nghĩa đến Tây Bắc thăm anh trai nhưng thật ra mục đích chủ yếu là đến làm du khách.

Cô gọi thêm hai người bạn thân đi cùng nên từ chối thẳng thừng việc đón máy bay và nơi ăn chốn ở mà Ứng Doãn Thừa sắp xếp, nói với Ứng Doãn Thừa qua điện thoại:

– Mấy địa điểm tham quan ở đây cách nhau xa quá, lịch trình của em kín mít rồi. Tới thăm anh á? Đương nhiên không phải tới thăm anh rồi, nhưng mẹ em cứ bắt em ở nhà với ông bà nội, nói đi du lịch họ không chịu cho đi nên em mới nói là tới thăm anh. Nhưng chiều thứ Bảy chắc là em có thể ăn một bữa với anh đó. Ở đây có chỗ nào uống trà chiều không anh? Phải rồi, sáng thứ Hai anh tiễn em ra sân bay cũng được.

Ứng Nhất Nhất sắp xếp như thế, về lý thì Ứng Doãn Thừa không cần nói với Lý Quyết nhưng khi về nhà cậu vẫn nói với anh:

– Chiều thứ Bảy Nhất Nhất sẽ ăn cơm với chúng ta, anh phải dành thời gian ra đó nhe.

Gần đây Lý Quyết không bận gì, nhưng bầu không khí ở viện nghiên cứu thì cứ căng thẳng thế nào ấy.

Tin tức “bí mật” mà Dư Hải Dương tiết lộ hôm đó chắc đã lan truyền khắp các ngõ ngách rồi, ai ai cũng biết cả, có cơ hội trời ban ngay trước mắt, hơn nữa rất có khả năng đây là dự án đưa người lên vũ trụ có thời gian dài nhất từ trước tới giờ. Thậm chí có lời đồn rằng Bắc Kinh đã lên danh sách sẵn chọn trước những thành viên nòng cốt sẽ tham gia dự án này rồi.

Lần cuối cùng có sự kiện quy mô lớn cỡ này là từ tám năm trước, mọi người ai cũng từng nghe nói tới, đa số những người từng trong viện nghiên cứu từng tham gia dự án đó sau này đều được về Bắc Kinh, được nhà nước cấp cho một căn hộ hạng sang trên đoạn đường đắt đỏ bậc nhất, con cái đi học được vào trường điểm; còn số ít ở lại viện nghiên cứu cũng được thăng chức, ví dụ như Từ Tấn Dương.

Vì thế lúc Từ Tấn Dương nhìn thấy Lý Quyết hiếm khi chủ động tới văn phòng tìm mình, hắn thầm nhủ, hóa ra mồi đủ lớn thì con cá có an nhàn đến mấy cũng phải mắc câu.

Nhưng Lý Quyết đi tới trước bàn làm việc đưa tập hồ sơ trong tay cho hắn:

– Sếp Từ, đây là hồ sơ xin đi Mỹ của em.

Từ Tấn Dương hết sức kinh ngạc, hắn chẳng bao giờ hiểu nổi những chiêu ra bài của Lý Quyết.

Mấy năm nay tính cách Lý Quyết thế nào hắn biết hết, sống an nhàn không tranh đoạt, nhưng cũng sẽ không bỏ qua những cơ hội tốt. Lý Quyết chưa bao giờ chủ động nói muốn làm dự án gì muốn chọn đề tài gì, cậu ta chỉ làm tốt tất cả mọi việc được giao, tốt hơn cả những người khác, khiến bạn không thể không giao những công việc tốt nhất cho cậu ta. Từ Tấn Dương biết tin tức về dự án mới đã lan truyền khắp nơi rồi, theo hắn phán đoán thì dù Lý Quyết không chủ động tự ứng cử thì trong lòng chắc hẳn cũng có khao khát tham gia. Lúc trước hắn nói bóng nói gió với Lý Quyết chuyện đi nước ngoài rất nhiều lần nhưng Lý Quyết vẫn dửng dưng như không, tuy đây đã là lần thứ ba Lý Quyết tới nói với hắn chuyện đi nước ngoài, nhưng dù thế nào thì cũng chẳng có lí do gì để cương quyết đi sau khi nghe thấy tin tức này cả.

Từ Tấn Dương ngại nói rõ vì cho đến bây giờ thì tiến độ dự án kia vẫn là một bí mật, hắn đành phải hỏi theo quy trình:

– Lần này cậu nghĩ kĩ thật rồi à?

– Lúc trước em đã nói với anh rồi, em nhất định phải đi.

– Ý của cậu anh hiểu, nhưng anh muốn hỏi một lần nữa, với tình hình bây giờ, cậu vẫn chắc chắn muốn đi vào năm sau à?

Trong thời gian biểu mà Từ Tấn Dương có thể xem được thì có thể dự án kia sẽ bắt đầu vào mùa hè năm sau, chuyến đi nước ngoài là vào học kỳ mùa thu, nếu lần này Lý Quyết đi thì đồng nghĩa với việc anh hoàn toàn nói lời từ biệt với dự án này, dù nửa năm sau quay về thì cũng rất khó gia nhập giữa chừng.

Nét mặt Lý Quyết vẫn chẳng thay đổi, anh nói:

– Em không nói đùa với anh đâu.

Từ Tấn Dương không tìm được lời nào để nói nữa, nhìn Lý Quyết với ánh mắt bất đắc dĩ, lấy lại hơi thở đều đặn mới nói:

– Lý Quyết, anh cứ tưởng cậu là người biết phân rõ nặng nhẹ, không ngờ cậu lại hồ đồ như thế.

Không phải Lý Quyết không biết phân rõ nặng nhẹ, lần cuối xuất hiện một dự án phức tạp quy mô lớn thế này là tám năm trước, khi đó anh vẫn đang học ở Bắc Kinh, khi truyền hình phát trực tiếp thì mọi người trong học viện đều tập hợp lại xem với nhau. Một đàn anh ngồi bên cạnh nói: “Sau này anh cũng sẽ trở thành người ngồi trong trạm kiểm soát vỗ tay hoan hô.”

Cơ hội tám năm mới có một lần, hơn nữa bây giờ là thời gian tốt nhất để Lý Quyết thăng chức, là thời điểm cần thiết nhất để anh thực hiện dự án lớn, nếu đợi thêm tám năm nữa thì không ai biết sẽ có biến số gì.

Lý Quyết đã nghĩ kĩ rồi, dự án lớn tám năm mới có một lần, nhưng mùa hè anh gặp được Ứng Doãn Thừa thì thời sự có nói là năm mươi năm mới có một lần.

Lý Quyết cũng không phải là không cảm kích Từ Tấn Dương, nhưng anh không thể phơi bày nguyên do này cho Từ Tấn Dương nghe được, cũng không cách nào xin Từ Tấn Dương thông cảm. Anh thành khẩn bảo:

– Sếp Từ, em biết đối với anh lựa chọn này không thông minh chút nào, thậm chí là không suy nghĩ toàn vẹn, nhưng em đã nghĩ rất kĩ rồi, đây là điều em muốn làm vào lúc này, dù kết quả không như ý muốn thì em cũng sẽ không hối hận.

Thật ra Từ Tấn Dương vẫn chưa hết nóng giận, nhưng biết là nói nhiều với Lý Quyết cũng vô ích:

– Anh nhận hồ sơ rồi, mọi chuyện sau này sẽ thuận theo quy trình, cậu đi hay không không phải do một mình anh quyết định. Hai tuần sau có một cuộc hội nghị ở Bắc Kinh, cậu phải tham gia, không được từ chối.

Thứ Bảy hẹn với Ứng Nhất Nhất ở một khách sạn, có cung cấp dịch vụ trà chiều kiểu Tây được đặt bàn nhiều nhất ở Tây Bắc.

Ứng Nhất Nhất không ngờ Ứng Doãn Thừa còn dẫn bạn theo, tuy ban đầu thấy hơi kì lạ nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười lịch sự.

Lời giới thiệu muộn màng của Ứng Doãn Thừa cũng chẳng rõ ràng gì:

– Nhất Nhất, em gái em, còn đây là Lý Quyết.

Ứng Nhất Nhất gật đầu, có người ngoài nên cô ngại suồng sã trước mặt Ứng Doãn Thừa, chỉ chào một cách khách sáo:

– Chào anh ạ, tiền bối Lý Quyết.

Ứng Nhất Nhất vẫn chưa nhìn rõ cục diện hiện tại, thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ cái người tên Lý Quyết này có thể là đối tượng xem mắt mà anh trai định giới thiệu cho mình. Cô ngẩng đầu lặng lẽ quan sát Lý Quyết, mặt tiền đương nhiên là đạt, lúc nào cũng cười thật tươi nên có vẻ tính cách cũng tốt, hơn nữa người còn được Ứng Doãn Thừa giới thiệu với người nhà thì chắc hẳn cũng rất giỏi giang. Ứng Nhất Nhất phát hiện mình không hề bài xích cuộc xem mắt đột ngột này, thậm chí cô bắt đầu hối hận vì nãy ra ngoài không trang điểm đẹp đẽ hơn.

Vì thế cô bạo dạn bắt chuyện với Lý Quyết:

– Tiền bối không để bụng nếu em gọi là anh Lý Quyết chứ? Anh cứ gọi em Nhất Nhất là được rồi.

Ứng Doãn Thừa thấy điệu bộ khuê các của cô em gái là biết ngay cô đã hiểu lầm rồi, ngược lại Lý Quyết rất lịch thiệp, nở một nụ cười ấm áp như khi đối phó với mấy cô em ở tổ hậu cần:

– Được chứ, Nhất Nhất, đương nhiên là không để ý rồi.

Ứng Doãn Thừa ngắt lời màn qua lại này, tuyên bố luôn chủ quyền:

– Nhất Nhất, anh và Lý Quyết đang hẹn hò đó.

Muỗng nhỏ khuấy cà phê của Ứng Nhất Nhất chạm vào thành tách, phát ra một tiếng giòn tan. Lý Quyết cũng bất ngờ y như cô, lập tức thốt lên:

– Ứng Doãn Thừa!

Lý Quyết đồng ý tới uống trà chiều với Ứng Nhất Nhất, cũng có dự kiến là Ứng Doãn Thừa sẽ không giấu giếm chuyện này với em gái, nhưng anh không ngờ Ứng Doãn Thừa lại dùng cách trực tiếp như vậy.

Ứng Doãn Thừa không nói gì, còn Ứng Nhất Nhất thì phản ứng rất nhanh:

– Thôi được rồi, em còn tưởng việc xem mắt của em rốt cuộc cũng đi đúng quỹ đạo rồi chứ, không ngờ anh giành trước rồi.

Ứng Nhất Nhất nói chuyện rất tự nhiên, biểu cảm trên mặt vẫn cười tươi như hoa, giọng điệu bông đùa vô tư, chiếc muỗng nhỏ đã được đặt nằm lên đĩa, mọi thứ đều rất yên bình.

Chỉ có chính cô biết, bàn tay đang đặt chồng trên đầu gối vẫn hơi run.

Dường như Ứng Doãn Thừa không nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện trọng đại, phản ứng của Ứng Nhất Nhất nằm trong dự kiến của cậu, Nhất Nhất học ở Mỹ biết bao nhiêu năm, nghiên cứu sinh định nộp đơn học JD ở học viện Luật, người cô sùng bái nhất là Ginsburg (*), Ứng Doãn Thừa rất có tự tin là em gái mình sẽ hiểu.

(*) JD: viết tắt của Juris Doctor, tiến sĩ luật

Ginsburg: tên đầy đủ là Ruth Bader Ginsburg, bà là cựu thẩm phán của Tòa án Tối cao Hoa Kỳ, nêu cao về nữ quyền và bình đẳng giới, được xem là thuộc phe tự do của Tòa án.

Cậu nắm nhẹ bàn tay Lý Quyết dưới khăn bàn, như đang an ủi vậy, Lý Quyết không đáp lại nhưng vẻ mặt đã dịu đi nhiều.

Có Ứng Nhất Nhất ở đây nên chủ đề nói chuyện cũng không nhạt nhẽo lắm, chỉ cần nghe cô kể những chuyện trong mấy ngày qua tới đây thì đã đủ đặc sắc rồi. Lý Quyết cũng nhanh chóng cười trở lại, cứ như lời come out đột ngột ban nãy của Ứng Doãn Thừa chưa từng xảy ra vậy, anh tiếp lời Ứng Nhất Nhất một cách vô cùng tự nhiên, thời gian anh ở đây khá lâu nên mỗi một nơi Ứng Nhất Nhất tới anh đều có trải nghiệm thú vị hơn sâu sắc hơn.

Ứng Nhất Nhất rõ là rất hiếu kỳ về người bạn “thân mật” của anh trai nhưng cô cố gắng kiềm chế không dò la quá nhiều về thông tin cá nhân của Lý Quyết và cuộc sống tình cảm của hai người, cô chỉ chọn những chủ đề vô thưởng vô phạt như du lịch, nộp đơn xin học, và mùa đông ở New York.

Cô gọi một cái bánh Napoleon, tướng ăn rất nho nhã, không hề làm rơi vụn bánh, dáng vẻ toát lên sự cao quý mà bản thân không hề biết.

Gia thế của Ứng Doãn Thừa đang được cụ thể hóa trước mắt Lý Quyết, như căn nhà kính trên tầng thượng biệt thự đường Severn.

Lúc trước Lý Quyết tưởng tên Nhất Nhất (Yi Yi) là từ “Y” 依 hoặc là 伊 như con gái thường dùng, sau này Ứng Doãn Thừa viết lên giấy cho anh xe, hệt như một dấu gạch ngang vậy, nhưng hai chữ “nhất” này khiến Lý Quyết hiểu ra ngay, cô nàng là bảo vật được cả nhà nâng niu.

(*) chữ Nhất (số 1) và 2 chữ “y” trên kia đều đọc là /yi/, 2 từ kia có phiên âm hán việt là “y”, nhất là duy nhất, là số 1 nên Lý Quyết mới nói là được cả nhà nâng niu

Lý Quyết nhớ ra mình cũng có một đứa em gái họ, nó tên Lý Giảo, nhỏ hơn anh hai tuổi, hồi còn học mẫu giáo nó hay chơi với anh, khi đó Lý Giảo trông bé cỏn con, như mấy con búp bê Barbie mà tivi quảng cáo, cũng biết khóc, nhưng khi cười lên thì đáng yêu cực, thích trộm coi sách của Lý Quyết. Năm sinh nhật sáu tuổi của anh, Lý Giảo đến nhà ăn bánh kem, kem trây trét đầy mặt, Lý Quyết đưa khăn giấy cho cô nhóc mà nó còn không nỡ lau, chỉ ráng lẽ lưỡi ra liếm.

Năm Lý Giảo học lớp Ba thì ba mẹ nó ly dị, nó đi theo ba. Ba nó cùng một giuộc với Lý Tiến Minh, không biết cái bản tính ba trợn đó là do di truyền hay là học theo mà sau khi ly hôn thì tính nết ngày càng khó chịu. Lý Giảo cũng không tìm Lý Quyết chơi nữa, có năm kia cả nhà cùng ăn tết, Lý Quyết được chứng kiến cảnh Lý Giảo mới học lớp Năm và ba nó dùng những từ như “súc sinh” và “đĩ điếm” để mắng chửi lẫn nhau.

Lý Quyết ngồi trên bàn ăn, khi nhìn thấy Lý Giảo nghiêng đầu ngân ngấn lệ tiếp tục dùng những lời lẽ khinh miệt để chửi người ba như chó má, anh nhớ lại hồi nhỏ có một lần Lý Giảo nằng nặc đòi anh thắt bím cho, Lý Quyết đã rất cẩn thận rồi, thế mà chỉ rứt ra ít tóc thôi Lý Giảo cũng quay đầu bĩu môi rơm rớm nhìn anh, anh vừa vỗ về một cái là cô nhóc đã khóc òa lên.

Thời tiết chiều nay rất đẹp, bọn họ ngồi ở vị trí sát cửa sổ trong nhà hàng, ánh sáng, đồ ăn, âm nhạc, cùng với nghi lễ bàn ăn, tất cả mọi thứ đều chẳng có gì để bắt bẻ. Ứng Doãn Thừa đã chia sẻ tất tần tật với anh về người thân, gia đình của mình, chuyện gì cũng kể.

Còn Lý Quyết thì không biết mình phải chia sẻ với Ứng Doãn Thừa điều gì.

Cuộc đối thoại ngừng lại, đợi Ứng Nhất Nhất ăn bánh Napoleon. Một con Samoyed nằm sấp ngoài cửa sổ thu hút tầm mắt Ứng Doãn Thừa, ánh nhìn của Lý Quyết cũng lia theo cùng một hướng, nhưng tiêu điểm lại đậu lên gương mặt Ứng Doãn Thừa.

Ứng Nhất Nhất ngồi đối diện nhìn rõ rành rành ánh mắt của Lý Quyết, ma xui quỷ khiến làm sao mà cô mở khóa điện thoại chụp một tấm ảnh.

Ứng Doãn Thừa nghe thấy tiếng máy ảnh mới quay lại nhìn, cậu quá quen với mấy trò nghịch ngợm của Ứng Nhất Nhất, nên chìa tay ra:

– Đưa cho anh.

Ứng Nhất Nhất bình thường rất nghe lời anh trai, đặc biệt bây giờ có Lý Quyết ở đây. Cô đưa điện thoại ra:

– Nhưng em chụp đẹp lắm á, em gửi cho anh nhé? Xóa đi thì tiếc lắm, anh với anh Lý Quyết vẫn chưa chụp chung bao giờ đúng không?

Ứng Doãn Thừa nhận lấy điện thoại, không muốn để cô em đắc ý:

– Đây không phải tấm đầu tiên đâu.

Khi ở trên đỉnh Victoria, bọn họ gặp được nhóm bác gái đến từ Hàn Quốc, họ đã dùng máy ảnh của họ chụp cho hai người một tấm ảnh.

Màn hình điện thoại của Ứng Nhất Nhất khá lớn, Lý Quyết không cần ghé lại gần cũng có thể nhìn thấy tấm ảnh mới chụp xong, ánh sáng vừa đẹp, trang hoàng của sảnh khách sạn cũng rất sang trọng, hai người đều mặc áo sơ mi trắng, không có cử chỉ thân mật nào, nhưng nét mặt lại dịu dàng và ấm áp khó nói nên lời.

Ứng Doãn Thừa vẫn chưa biết khi Lý Quyết để lại email đã cố ý viết sai một ký tự, có thể cả đời này hai người cũng không bao giờ nhận được tấm ảnh chụp chung trên đỉnh Victoria. Đột nhiên Lý Quyết thấy tiêng tiếc, bèn nói với Ứng Doãn Thừa:

– Giữ lại đi.

Ứng Nhất Nhất trọ ngay trong khách sạn này, vừa về phòng đã nhìn thấy hai đứa bạn đang nằm trên giường xem phim, cô lập tức than thở không đầu không đuôi:

– Tiêu rồi tiêu rồi, lần này xảy ra chuyện lớn thật rồi, bác mình chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình đây.

Cô không hề có thành kiến gì với xu hướng tính dục của Ứng Doãn Thừa, cũng tin rằng Lý Quyết là một người tử tế và xứng đáng. Cô cũng không phải là không chấp nhận người thân của mình thuộc cộng đồng người thiểu số, đứa bạn nam thân nhất của cô ở Mỹ cũng là người đồng tính. Nhưng Ứng Doãn Thừa thay đổi đột ngột và kiên quyết đến thế, trước khi tới đây hai người bác của cô còn bảo cô quan sát Ứng Doãn Thừa có phải quen bạn gái ở đây rồi nên mới đòi quay lại hay không.

Bây giờ cô biết đáp án rồi, biết vì sao Ứng Doãn Thừa lại dám dời việc đi học ở Mỹ, nhưng cô không dám nói với người nhà biết. Ứng Doãn Thừa là đứa cháu được người lớn cưng nhất trong dòng họ, cũng được đặt kỳ vọng rất cao, thậm chí Ứng Nhất Nhất còn không dám nghĩ nếu như ông bà nội biết được chuyện này thì trong nhà sẽ có phong ba bão táp thế nào nữa.

Hai người bạn của Ứng Nhất Nhất còn định đi tiếp về phía Bắc, thứ Hai Ứng Doãn Thừa lái xe của Lý Quyết tiễn Ứng Nhất Nhất ra sân bay. Cuối cùng Ứng Nhất Nhất kìm lòng không đặng, hỏi hết những vấn đề mà cô nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày nay:

– Anh ơi, không phải lúc trước anh hẹn hò với chị Tư Ánh sao?

Ứng Doãn Thừa biết cô muốn hỏi cái gì, một người từng hẹn hò với phụ nữ sao bỗng nhiên lại phải lòng một người đồng tính chứ.

Ứng Doãn Thừa nói:

– Lần này thì khác.

– Anh chắc chứ? – Ứng Nhất Nhất hỏi.

– Nhất Nhất, nếu như bây giờ anh phát hiện ra một tiểu hành tinh, thì tên của ngôi sao đó sẽ là Lý Quyết.

Chuyến bay bị hoãn, Ứng Nhất Nhất đợi gần hai tiếng đồng hồ ở trên máy bay, ăn hết hơn nửa gói hạt mà tiếp viên đưa tới. Cô ngồi ở vị trí sát cửa sổ, ngây ra nhìn đường băng bên ngoài.

Sân bay không lớn lắm, xung quanh cũng không có phong cảnh gì đáng ngắm, một nơi tầm thường như thế mà Ứng Doãn Thừa lại hạ quyết tâm rời bỏ nước Mỹ.

Cô lục album điện thoại xem lại những tấm ảnh trong chuyến hành trình vừa qua, trên mạng xã hội chia sẻ hình ảnh cô cũng có khá nhiều người theo dõi, sau một chuyến du lịch cô có thói quen chọn ra mấy tấm đẹp nhất để chỉnh sửa. Lướt tới tấm ảnh chụp chung Lý Quyết và Ứng Doãn Thừa, cô thoáng dừng lại. Lúc nãy trên đường ra sân bay, Ứng Doãn Thừa vừa lái xe vừa lải nhải mấy lời ngớ ngẩn về ngôi sao gì gì đó hệt như học sinh tiểu học, cô nghe mà muốn bật khóc.

Máy bay đã bắt đầu lăn bánh trên đường băng để chuẩn bị cất cánh, Ứng Nhất Nhất mở Weibo đã lâu không dùng ra, đăng một tấm ảnh ở chế độ riêng tư: Xin Chúa hãy làm người tốt trong mười phút thôi. (*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.