Đợi sau khi Lý Quyết và Ứng Doãn Thừa dựng kính viễn vọng và lều trại xong thì những chiếc xe chở các bạn nhỏ mới chạy tới nơi.
Nơi bọn họ tới chẳng qua là rìa sa mạc, nhưng tầm nhìn bao la bát ngát đã đủ khiến Ứng Doãn Thừa rung động. Có một thoáng Ứng Doãn Thừa chợt nhớ tới một tác phẩm đã từng học năm cấp hai, một nhà vật lý học viết về cuộc đời của một nhà vật lý học khác, dẫn lời từ “Điếu cổ chiến trường văn”: “Mênh mông xiết bao! Bãi cát bạt ngàn, vời vợi vắng vẻ.”
Giây phút này lời miêu tả trong sách và phong cảnh thực tế lồng vào nhau, Ứng Doãn Thừa nghĩ tới trạm phóng thực tế mà cậu chưa từng đặt chân tới, có lẽ phần lớn thời gian trong mấy năm qua Lý Quyết đều làm việc trong khung cảnh như thế này.
Hình như các em nhỏ đều rất thân thiết với Lý Quyết, vừa thấy cát là đã phấn khởi lắm rồi, đứa nào đứa nấy chạy bình bịch tới bên cạnh Lý Quyết:
– Thầy Lý ơi! Thầy Lý!
Ứng Doãn Thừa nghi ngờ lúc trước mình đã dùng sai xưng hô.
Giáo viên hướng dẫn của trường lại chưa từng tới đây bao giờ, cô đứng bên cạnh Ứng Doãn Thừa bắt lời chào hỏi cậu. Đôi bên giới thiệu xong xuôi mà cảnh nhốn nháo ở chỗ tụi nhỏ với Lý Quyết vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, cô giáo Tiểu Tần giải thích với Ứng Doãn Thừa:
– Năm lớp Một Lý Quyết từng dạy môn ngoại khóa cho tụi nhỏ, tụi nó sùng bái anh ấy lắm, anh ấy cũng rất kiên nhẫn với tụi nhỏ, mấy đứa học sinh thích anh ấy hơn cả đám giáo viên chúng tôi.
Lý Quyết đúng là vô cùng kiên nhẫn với trẻ em, dù từ lúc tụi nam sinh la ó ầm ĩ khi nhìn thấy Ứng Doãn Thừa mang kính viễn vọng ra cho tới khi cô Tần dạy dỗ chúng nó cả năm cũng phải cau mày thì Lý Quyết vẫn có thể nở nụ cười thật tươi đưa tay lên miệng làm dấu “Suỵt”.
Đặc ngộ của mấy nghiên cứu viên trẻ tuổi làm việc cùng Lý Quyết trong viện còn lâu mới bằng đám học sinh tiểu học này.
Mấy đứa nhỏ rất thích anh, đương nhiên cũng nghe lời anh mà chịu yên, tuy biểu cảm vẫn khó mà giấu nổi nét phấn khích.
Quan sát bầu trời đêm chỉ là một phân đoạn nằm trong hoạt động do trường học sắp xếp, các bạn nhỏ vẫn còn phải tự dựng lều, làm cơm trưa, thi kể chuyện dưới sự chỉ dẫn của thầy cô giáo, sau đó mới đến lượt Lý Quyết và Ứng Doãn Thừa dạy một tiết phổ cập kiến thức thiên văn dài bốn mươi lăm phút rồi bắt đầu hoạt động quan sát.
Cô giáo tiến hành nghi thức khai mạc đơn giản, Lý Quyết cũng trình bày một bài phát biểu đơn giản, nhắc nhở các bạn nhỏ khi vui đùa phải chú ý tránh xa kính viễn vọng. Có một cậu nhóc to gan hỏi thẳng:
– Thầy Lý ơi, thầy chắc chắn là tụi con sẽ nhìn thấy sao đúng không ạ?
Lý Quyết nói:
– Đương nhiên rồi, Dư Tử Phi. Bạn nào cũng có thể nhìn thấy ngôi sao độc nhất vô nhị thuộc về riêng mình.
Ứng Doãn Thừa chợt cau mày, câu này không phù hợp với tinh thần khoa học mà mọi người nhắm tới, nhưng mà các bạn nhỏ đã bắt đầu sôi nổi, túm tụm xì xào sao của ai sáng nhất, ngôi sao của mình sẽ đặt tên là gì.
Ứng Doãn Thừa đứng ở cuối hàng dựa vào giá dựng lều nhìn Lý Quyết đứng ở đầu hàng, Lý Quyết lúc này thật dịu dàng biết mấy.
Lúc dựng lều mấy bạn nhỏ còn hoạt bát dữ lắm, Dư Tử Phi được Lý Quyết gọi tên xem ra là thân với anh nhất, sau này Ứng Doãn Thừa mới biết thì ra ba của Dư Tử Phi cũng đang làm việc ở viện nghiên cứu. Dư Tử Phi bám đuôi Lý Quyết chui vào trong lều của anh và Ứng Doãn Thừa, cậu còn đang kiểm tra PowerPoint cần dùng trong tối nay, trên chiếc bàn nhỏ đặt cái cốc Hello Kitty màu hồng kia.
Dư Tử Phi nghịch với Lý Quyết một hồi rồi chạy về phía bàn ngồi xổm xuống ngắm chiếc cốc, rồi lại dòm chằm chằm Ứng Doãn Thừa. Ứng Doãn Thừa là gương mặt mới, cậu nhóc ngại không dám hỏi thẳng nên bèn hỏi Lý Quyết:
– Thầy Lý ơi, sao anh này lại dùng cốc của con gái?
Dư Tử Phi đã cố ý đè thấp giọng nhưng trẻ con vốn không thể kiểm soát được âm lượng to nhỏ thế nào để người khác không nghe thấy. Ứng Doãn Thừa đang lúng túng đắn đo có nên mở miệng giải thích thay đương sự không thì Lý Quyết đã trả lời:
– Vì anh ấy đáng yêu.
Dư Tử Phi gật gù, nằm sấp trên bàn giương mắt nhìn Ứng Doãn Thừa:
– Cũng đúng nhỉ.
Ứng Doãn Thừa và Lý Quyết tham gia hoạt động gói sủi cảo cho bữa trưa, hai người đều là “lính mới”, cô Tần hướng dẫn một lần là Lý Quyết đã nhanh chóng bắt tay vào làm, còn Ứng Doãn Thừa thì vẫn không xếp được nếp gấp đẹp. Cô Tần phải thán phục tay nghề của Lý Quyết:
– Từ hồi đi học em đã ghen tị mấy người học cái gì cũng vừa nhanh vừa giỏi như mấy anh, nhưng mà năng lực của anh thì em thật sự chịu thua luôn, lần trước ở ngày họp phụ huynh có một phụ huynh nhìn thấy mô hình tàu không gian anh làm cho lớp còn muốn liên lạc với anh hỏi có thể sản xuất số lượng lớn để bán trên Taobao không.
Lý Quyết nói:
– Chốt đơn luôn, nghe nói bây giờ Taobao đang nổi trò livestream lắm phải không, anh mà livestream bán mô hình chắc cũng có khả năng lọt top ba trăm vạn mỗi tháng ấy nhỉ?
Cô Tần cười khúc khích:
– Được rồi nhà khoa học đại tài, đừng có đùa mấy chuyện ấy nữa, mấy anh làm vì quốc gia vì khoa học, ba trăm vạn sao sánh nổi.
Cô Tần vốn còn định rủ bọn họ làm giám khảo cuộc thi kể chuyện nhưng Ứng Doãn Thừa lại bắt đầu chảy máu mũi từ giữa giờ cơm trưa. Mấy đứa nhỏ thích nhất là hóng hớt, chúng nó đặt hộp cơm trong tay xuống chạy lại vây xung quanh cậu để xem. Lý Quyết đang dẫn đứa nhỏ ăn xong đầu tiên đi rửa khay cơm thì một đám nhóc la thất thanh với anh:
– Thầy Lý ơi! Anh trai mới tới chảy máu nè!
Không biết có phải tụi nhỏ làm quá lên không mà Ứng Doãn Thừa đã bắt đầu cảm thấy việc chảy máu mũi khiến mình trở nên yếu đuối đi nhiều. Cậu để mặc cho Lý Quyết chăm sóc, Lý Quyết dẫn cậu về lều, đổ đầy nước vào cốc Hello Kitty, lấy túi ngủ trải đại ra bảo cậu nằm xuống trước. Máu ngừng rất nhanh, Ứng Doãn Thừa cũng nhanh chóng thiếp đi. Thật ra cậu ngủ cũng không sâu lắm, có thể cảm giác được Lý Quyết đang tất bật dùng bông ngoáy tai thấm nước cọ sạch môi và mũi cho cậu, giữa chừng nghe thấy anh trò chuyện với ai đó, có lẽ là cô Tiểu Tần, sau đó là tiếng lật sách.
Khi Ứng Doãn Thừa tỉnh giấc đã là bốn giờ rưỡi, Lý Quyết không ở trong lều. Trên bàn đặt một xấp giấy đã in, Ứng Doãn Thừa liếc mắt nhìn tiêu đề, là luận văn quan sát tổng hợp USB-VLBI (*). Trên bàn, làn hơi nóng bay phảng phất qua nắp cốc Hello Kitty hé ra và một gói bông ngoáy tai đã dùng hết một nửa.
(*) USB: hệ thống băng tần S, là một phần của băng tần vi ba thuộc phổ điện từ, được dùng cho radar thời tiết, radar tàu biển, vệ tinh thông tin, đặc biệt là NASA dùng cho liên lạc giữa tàu con thoi và trạm không gian quốc tế.
VLBI: kỹ thuật giao thoa với đường cơ sở rất dài, là phương pháp quan sát các nguồn radio trong ngành thiên văn vô tuyến bằng hai hay nhiều kính viễn vọng vô tuyến nhờ ứng dụng hiện tượng giao thoa các tín hiệu nhận được.
Lý Quyết mang một quả cà chua quay về, cung ứng lương thực hai ngày này dựa cả vào đội hậu cần của trường, rau củ quả cũng là thực phẩm quý giá. Lấy một quả cà chua còn khó hơn cả bình thường gõ báo cáo mua thiết bị.
Ứng Doãn Thừa tự cảm thấy thẹn thùng vì biểu hiện yếu đuối của mình lúc chảy máu mũi nên không dám nói nhiều, Lý Quyết bảo ăn là cậu ngoan ngoãn ăn ngay. Không ngờ Lý Quyết lại mang cái cốc chia vạch của anh đến sa mạc thật, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Ứng Doãn Thừa và cà chua thì anh cầm cốc của mình uống nước tiếp tục lật tài liệu.
Vì gia đình giáo dục kĩ nên tướng ăn của Ứng Doãn Thừa rất nghiêm chỉnh, cậu cắn từng miếng nhỏ xíu xiu, nhai chả mấy tiếng động.
Cả buổi trời Lý Quyết chẳng nghe thấy âm thanh gì mới tò mò ngẩng đầu lên, Ứng Doãn Thừa ngồi khoanh chân trước bàn gặm quả cà chua, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên quả cà chua ấy, trên môi vấn vương những chất dịch đỏ.
Đợi Ứng Doãn Thừa cảm nhận được tầm mắt của anh mới ngẩng đầu thì môi cậu đã đỏ ửng rồi, được nghỉ ngơi nên sắc mặt tốt hơn hồi trưa nhiều. Ánh mắt chạm nhau nhưng lại không ai mở miệng trước.
Lý Quyết nhớ tới khi anh dìu Ứng Doãn Thừa nằm thẳng, ngón tay anh đã dính phải máu của cậu, cũng đỏ tươi như thế.
Cốc chia vạch bên tay còn dư lại ba trăm mililit nước, Lý Quyết nốc hết một hơi. Xem thêm nửa trang tài liệu nữa thì thấy hình như trong lều khô nóng bức bối hơn bên ngoài, anh đứng dậy cầm hộp thuốc lá trên bàn:
– Em nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, anh ra ngoài đi dạo.
Thực phẩm trường học mang tới có hạn, buổi tối vẫn ăn sủi cảo, chỉ là có thêm một món canh trứng cà chua. Giáo viên phụ trách tổ hậu cần ngồi cùng bàn với họ, vẫn còn ghim chuyện Lý Quyết cuỗm mất một quả cà chua, vốn cô cũng thân với anh nên nói đùa:
– Lý Quyết, anh chỉ được ăn trứng gà, không được ăn cà chua.
Lý Quyết giơ hai tay đầu hàng:
– Khi nào về anh nhất định sẽ đền em một cân cà chua luôn.
Chủ đề nói chuyện sau đó chuyển sang nhà kính trồng rau ở viện nghiên cứu. Từ cuộc đối thoại đó, Ứng Doãn Thừa biết được Lý Quyết cũng phụ trách việc gieo trồng rau củ quả ở nhà kính, tuy ban đầu chỉ xuất phát từ niềm vui mà thôi.
Màn trời dần phủ bóng tối xuống, không cần dùng kính viễn vọng thì bầu trời sao cũng đã đậm nét rồi.
Ứng Doãn Thừa cũng từng đến những nơi có vĩ độ cao hoặc cao hơn nhiều so với mực nước biển để ngắm sao, nhưng ở nơi có diện tích lớn, không cần phí công sức cũng có thể chạm tới bầu trời như thế này thì vẫn đủ khiến cậu ngỡ ngàng. Cậu giúp Lý Quyết chỉnh máy chiếu xong thì Lý Quyết bắt đầu giới thiệu về hệ mặt trời cho các bạn nhỏ, đứa nào có hoạt bát năng nổ tới đâu đi nữa thì lúc này cũng buộc phải giữ im lặng, nghiêm túc nhìn Lý Quyết và hình ảnh được chiếu trên màn hình.
Vũ trụ của chúng ta hoành tráng như thế, chứa đựng biết bao nhiêu điều bí ẩn, đương nhiên có thể khiến mọi người mê say.
Khoảng thời gian sau đó Lý Quyết và Ứng Doãn Thừa chia nhóm ra dạy các bạn nhỏ sử dụng kính viễn vọng và giới thiệu những kiến thức quan sát sao cơ bản. Các học sinh được chia thành mười nhóm, xem xong hết một lượt thì cũng đã mười giờ. Các bạn được cô giáo dắt về làm vệ sinh cá nhân, Lý Quyết và Ứng Doãn Thừa ở lại thu dọn dụng cụ.
Lý Quyết nói:
– Khoan hẵng dọn hết, em cũng ngắm thử đi.
Lúc nãy làm thử cho mấy đứa nhỏ xem Ứng Doãn Thừa cũng đã ngắm chút chút rồi, bây giờ được Lý Quyết cho phép, cậu chỉnh thiết bị lại nghiêm túc quan sát. Lý Quyết đứng ở chỗ một cái kính viễn vọng cách cậu không xa, cũng thưởng thức màn đêm rực rỡ qua thấu kính quang học này.
Mười lăm phút qua đi, không ai nói năng gì.
Sau đó Ứng Doãn Thừa hỏi Lý Quyết:
– Thầy Lý nè, sao ban đầu anh không học ngành nào thuần về lý luận vậy? Như thiên văn chẳng hạn.
Lý luận và ứng dụng không phân cao thấp, đầu óc thông minh thì vào ngành nào cũng được, nhưng nhìn từ tiêu chuẩn đầu vào thì nghiên cứu lý luận thông thường yêu cầu người có thiên phú hơn. Ứng Doãn Thừa cảm thấy Lý Quyết không hề thiếu kém.
Lý Quyết nói:
– Ở bất kỳ ngành nào đi nữa việc nghiên cứu lý luận càng lên cao càng trừu tượng, thiên văn thì lại càng mơ hồ. Càng hiểu thêm về vũ trụ sẽ càng thấy bản thân mình vốn chẳng hề hiểu gì về nó. Đời người vốn đã vô nghĩa như thế rồi, anh sợ dấn thân vào vũ trụ sẽ chỉ khiến bản thân cảm thấy càng hư vô hơn thôi. Tại sao em lại hỏi thế? Em muốn theo nghiên cứu lý luận à?
– Không phải, lúc nhỏ em muốn làm phi hành gia nhưng mà gia đình em không đồng ý.
Nói chính xác thì việc về nước không hẳn là lần bất đồng ý kiến đầu tiên giữa Ứng Doãn Thừa và ba mẹ cậu, nhưng khi giấc mơ phi hành gia bị đập tan thì cậu vẫn còn nhỏ quá, không có ý định phản kháng. Hồi cấp hai có một anh trai người quen thi làm phi công tới thăm nhà cậu, chia sẻ cho Ứng Doãn Thừa nghe về những hạng mục kiểm tra sức khỏe ở chỗ họ, rồi còn thề thốt son sắt với Ứng Doãn Thừa rằng, không chỉ phải bay lên trời mà còn phải cố gắng bay ra ngoài vũ trụ.
Khi đó Ứng Doãn Thừa vừa đọc xong câu chuyện Armstrong đặt chân lên mặt trăng, nghe được lời giới thiệu của anh trai này thì cậu biết được muốn lên mặt trăng thì phải thông qua bài kiểm tra tuyển phi công, vì thế suốt cả kỳ nghỉ hè năm lớp Tám cậu đều tập luyện nhào lộn, xoay tại chỗ, chạy marathon. Có một lần trong bữa cơm tối cậu sơ suất nhắc đến chuyện này, Ứng Tu Nghiêm phán ngay rằng ba mẹ tuyệt đối không đồng ý, những chuyện khác có thể bàn bạc nhưng chuyện này thì không bao giờ.
Một năm sau Ứng Doãn Thừa được đưa tới Anh.
Khi thu dọn thiết bị, Ứng Doãn Thừa nghĩ, cậu và Lý Quyết đứng dưới cùng một khoảng trời sao, phong cảnh hai người nhìn thấy lúc này gần như là tương đồng, nhưng có lẽ do ống kính phóng đại nhiều lần, nên bọn họ không nhìn cùng một chòm sao. Nên trong cùng một chuyện, có người thấy rực rỡ, có người lại thấy vô nghĩa.
Điều kiện ở sa mạc chỉ có thể làm vệ sinh đơn giản mà thôi. Hai người thu dọn dụng cụ, tắm rửa nhẹ nhàng xong thì cũng đã mười hai giờ rồi. Điện thoại của Ứng Doãn Thừa im lìm cả một ngày chợt vang lên trong lều, màn hình hiển thị là Giang Tư Ánh.
Ứng Doãn Thừa nghe máy, nhưng không đi ra khỏi đều, chỉ chỉnh âm lượng nhỏ bớt thôi.
Giang Tư Ánh tìm cậu thật ra không phải muốn tám chuyện, chỉ là muốn xác nhận lại có phải Ứng Doãn Thừa đã mang cái thẻ khuyến mãi siêu thị hai người cùng nhau đăng ký ở Luân Đôn về nước rồi không. Ứng Doãn Thừa biết rõ cái tính cẩu thả của cô, bèn nhắc nhở:
– Sau khi làm xong đã đưa cho em rồi, em tìm thử trong balo em đeo lúc trước xem.
Bên kia truyền tới tiếng động lục lọi, quả nhiên tìm được tấm thẻ trong cái balo Giang Tư Ánh đeo vào mùa đông, cô nói tạm biệt với Ứng Doãn Thừa rồi cúp máy luôn.
Buổi trưa túi ngủ của Lý Quyết dùng để kê cho Ứng Doãn Thừa ngủ đã được trải sẵn rồi, khi Ứng Doãn Thừa nghe máy thì anh đã chui tọt vào trong túi ngủ:
– Bạn gái à?
– Cũ rồi.
Ứng Doãn Thừa chẳng hề tránh né những hồi ức ấy, bây giờ hai người cách nhau nửa vòng trái đất, cậu ở Tây Bắc xa xôi nhớ về người bạn gái mình đã từng thích, tâm trạng hết sức điềm nhiên, vì thế không quan tâm người đối diện có phải là đối tượng thích hợp để tâm sự hay không thì cậu vẫn kể lại:
– Đời cha chú của bọn em là bạn của nhau, cho nên em quen cô ấy từ nhỏ, làm người yêu cũng là chuyện gì đến thì đến thôi, không có gì oanh liệt hoành tráng hết, hồi cấp ba ba mẹ em đưa em tới Anh học nội trú, cổ cũng nói với ba mẹ cổ là muốn sang Anh, mãi đến sinh nhật mười tám tuổi tổ chức party, em nhảy điệu mở màn với cổ, cứ như thế mà chính thức xác nhận quan hệ thôi, phụ huynh hai bên cũng rất vui. Lúc gần tốt nghiệp cổ còn muốn ở lại Anh học tiếp, nhưng những ngôi trường em xin thì đều ở Mỹ, chắc là cổ thấy em không trân trọng cổ, cãi một trận rồi chia tay. Sau này em nghĩ lại, hình như em vẫn quen xem cổ là em gái hơn. Cũng không phải là em chưa từng thích cổ, nhưng nếu làm người yêu thì hình như thứ bọn em muốn không còn giống như xưa nữa, những trò lãng mạn mà cô ấy thích em đều không làm được.
Lý Quyết hiếm khi tâm sự với đồng nghiệp ở viện nghiên cứu, bây giờ nghe những lời trần thuật lún sâu trong hồi ức của Ứng Doãn Thừa anh cũng chưa quen lắm. Hoặc có lẽ là trong những ký ức đó có một vài chi tiết làm anh thấy hơi khó chịu, ví dụ như buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ đến quá đáng ấy, hay là ba mẹ ủng hộ mối tình mà đương sự chẳng thèm nâng niu, hoặc có lẽ anh chỉ đơn thuần ghen tị với thời tuổi trẻ như phim điện ảnh của chàng thiếu gia này thôi. Anh ngắt lời Ứng Doãn Thừa, hỏi:
– Vậy em cảm thấy chuyện gì mới là lãng mạn nhất?
Đôi mắt của Ứng Doãn Thừa vẫn sáng long lanh, nét mặt rất nghiêm túc, không hề có sự hời hợt nào, cậu trả lời Lý Quyết:
– Cái nghề của chúng ta, chuyện lãng mạn nhất có lẽ là đặt tên người mình thích cho một vì sao.
Lý Quyết nghe mà phì cười, câu này có khác gì những lời anh kể với tụi nhóc hồi sáng đâu:
– Thế đó chẳng phải là trò lãng mạn mà đám con gái vẫn thích hay sao?
Hồi Lý Quyết học cấp ba có một đàn em học lớp chuyên tự nhiên, chả biết dòng đời đưa đẩy thế nào mà cuối cùng lại làm diễn viên. Năm ngoái vào sinh nhật cậu đàn em đó, Lý Quyết nhìn thấy trên báo giải trí nói người hâm mộ của cậu ta khi làm hoạt động tiếp ứng đã chi hẳn một khoản tiền lớn đặt tên cậu ta cho một vì sao nào đó.
Những thứ trên trời rõ ràng đều là vật vô chủ, thế mà bây giờ cũng có thể trở thành công cụ bày tỏ tình yêu.
Ứng Doãn Thừa nói:
– Phải đó, nhưng khi nghĩ đến chuyện này, thật tình là vấn đề ở em, em sẽ cảm thấy…
Hình như những lời tiếp sau đó nghiêm túc và khó mở miệng quá nên Ứng Doãn Thừa lặng thinh hồi lâu để tìm lời diễn đạt thích hợp hơn:
– Em từng nghĩ, nếu như em thật sự nhận được quyền đặt tên cho một vì sao, khi thử giả thiết như vậy, em ý thức được hình như em không hề có cảm giác phấn khích muốn đặt tên của cô ấy.
Trong lều chỉ để một ngọn đèn nhỏ, Ứng Doãn Thừa đang quỳ gối trên túi ngủ trải trên đất, gương mặt cậu đúng lúc ngang tầm với ánh đèn, Lý Quyết có thể nhìn rõ nét mặt cậu. Sự thành thật và trẻ con, còn có vẻ ngây thơ vì được bảo bọc, giống như một cành hồng non nớt đặt trong lồng kính.
Một thứ tốt đẹp như thế, Lý Quyết cứ muốn đập vỡ.
Anh nói với Ứng Doãn Thừa:
– Em tra thử xem, những minh tinh có lượng fan hơn chục triệu đều có một ngôi sao mà người hâm mộ đặt tên cho họ.
Ứng Doãn Thừa chẳng hề bị đả kích:
– Sao mà giống nhau được, cái em nói là ngôi sao em tự phát hiện ra kìa, không phải kiếm bừa một cái tổ chức không được công nhận để vung tiền lấy tiếng đâu.
Lý Quyết thấy cậu cố chấp như thế, đột nhiên lười tiếp chuyện với cậu, nhưng Ứng Doãn Thừa vẫn tiếp tục tự biên tự diễn:
– Ngôi sao mà em phát hiện ra đương nhiên là khác rồi, xác suất mà em có thể phát hiện một vì sao cũng xấp xỉ xác suất em có thể gặp được người mình yêu thật lòng. Tặng ngôi sao đó cho người mình thích, đây là chuyện nên làm mà; nhưng có thể thích một người đến mức muốn tặng sao cho người đó thì phải xem vận may thế nào đã.
Quan điểm tình yêu của Ứng Doãn Thừa vẫn là cái kiểu trong truyện cổ tích, vì người mình thích, dù có phải vớt ánh trăng từ dưới nước lên cũng làm được, còn tiêu chuẩn tình yêu của cậu là phải yêu đến mức nguyện lòng dùng tên của người đó đặt cho một vì sao.
Lý Quyết định nói cho cậu biết, trong chủ nghĩa tập thể, ngôi sao mà cậu phát hiện ra đa phần không thể cho cậu đặt tên được.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói.
Những điều khốn khổ trên thế giới này đã có quá nhiều người nếm trải rồi, tại sao không để cho vị tuyển thủ may mắn này nằm mơ trong vui vẻ chứ.
Ban ngày đối phó với một bầy trẻ tiêu hao bao nhiêu sức lực, bây giờ cơn buồn ngủ của Lý Quyết kéo tới rất nhanh, anh nằm trong túi ngủ sắp nhắm mắt lại rồi nhưng vẫn nghe thấy Ứng Doãn Thừa ở bên cạnh sột soạt chỉnh sửa tấm thảm chưa được phẳng.
Cơn buồn ngủ làm giọng Lý Quyết trở nên dịu dàng như lúc nói chuyện với đám trẻ con, anh nói rất nhanh, nhưng màn đêm yên tĩnh quá, hai người lại cách nhau rất gần, Ứng Doãn Thừa nghe rõ rành rành từng chữ Lý Quyết nói.