Giới Hạn Roche

Chương 7



Buổi sáng trở về từ sa mạc, không biết Lý Quyết lại lấy đâu ra một quả cà chua dúi cho Ứng Doãn Thừa. Ứng Doãn Thừa ngồi ở ghế phụ cầm quả cà chua ăn một cách từ tốn, đoạn đường vừa ra khỏi sa mạc hơi tròng trành, hôm nay Ứng Doãn Thừa mặc một cái áo thun màu trắng, sơ sẩy tí thôi là dính nước cà chua rồi.

Trên đường về Lý Quyết còn bận hơn cả lúc đi, Ứng Doãn Thừa suy đoán được nội dung những cuộc nói chuyện điện thoại của anh có liên quan đến dự án phóng vệ tinh vào tháng Mười. Tối qua khi hai người đi ngủ thì đã qua mười hai giờ, bảy giờ sáng Ứng Doãn Thừa thức dậy phát hiện Lý Quyết đã chơi đùa cùng các bạn nhỏ ở ngoài lều được một lúc rồi, dường như Lý Quyết không biết mệt là gì, bất cứ lúc nào xử lý những chuyện có liên quan đến công việc thì anh chả bao giờ làm mất hiệu suất và tiêu chuẩn. Lúc này anh cam kết với người trong điện thoại rằng:

– Tôi về đến viện nghiên cứu sẽ tới họp ngay, cậu đợi thêm chút nữa đi, bây giờ bên Đồng Dương vẫn đang là thời gian cách ly (*), không liên lạc được, cậu có vội cũng chẳng có cách nào.

(*) thời gian cách ly ở đây là chỉ người đó đang làm việc ở môi trường cần giữ bảo mật, không được liên lạc với bên ngoài, chứ không phải cách ly vì COVID-19 nhe, raw là “niêm phong, hạn chế” nhưng mình thấy nó không hay nên mình sử dụng từ cách ly, vì mình thấy lúc bên ngành giáo dục VN làm đề thi thì người làm đề cũng bị gọi là “đi cách ly”.

Anh vừa đeo tai nghe bluetooth nói chuyện điện thoại mà vẫn có thể bớt chút sự chú ý đưa khăn giấy cho Ứng Doãn Thừa.

Ứng Doãn Thừa yên lặng thu dọn “xác” cà chua, gói kĩ trong khăn giấy rồi mới bỏ vào túi nylon đựng rác.

Lý Quyết gọi xong cuộc điện thoại cuối cùng, tháo tai nghe xuống chửi một câu:

– Mẹ nó nói hoài không hết.

Ứng Doãn Thừa nhìn động tác của anh chắc hẳn là muốn tìm thuốc lá nhưng ngại bên cạnh có người nên cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.

Ứng Doãn Thừa còn tưởng Lý Quyết là nhân viên làm việc gương mẫu, huống hồ lúc anh nghe điện thoại giọng điệu cũng chẳng có gì khác thường. Được chiêm ngưỡng bộ mặt này của anh Ứng Doãn Thừa thấy khá mới lạ, nhất thời không cầm lòng được mà cảm thán:

– Hóa ra ai cũng sẽ nổi cáu vì công việc nhỉ, trước giờ em cứ tưởng Lý Quyết trong truyền thuyết…

– Anh trong truyền thuyết như thế nào? Cuồng công việc, càng bận càng sướng?

Đáp án đúng quá còn gì, nhưng Ứng Doãn Thừa nghĩ một hồi lại nói:

– Mọi người nói rằng anh là một người rất giỏi giang rất xuất chúng.

Cái này cũng là sự thật, dù rằng đám thanh niên mới tới đều sợ Lý Quyết nhưng anh cũng là người bọn họ phục nhất. Mọi người đều biết không phải ai ở đây năm năm cũng có thể trở thành một người như Lý Quyết được.

Bộ dạng cáu kỉnh lúc nãy của Lý Quyết hình như đã trở lại bình thường rồi, anh bật cười:

– Vừa có thể sống trong ngành này vừa chấp nhận đến đây làm việc thì ai cũng là người giỏi giang xuất chúng cả thôi.

Ứng Doãn Thừa gật gù tán đồng, cậu đến rìa sa mạc hai ngày, chỉ riêng khí hậu khô nóng ở đây đã đủ cho cậu lĩnh hội được việc sinh tồn trường kì ở nơi này đã không dễ dàng gì. Căn cứ tuyệt mật còn gần với trung tâm sa mạc hơn nữa, những vấn đề mà hoàn cảnh khắc nghiệt đem tới không phải chỉ hai quả cà chua là có thể giải quyết được. Đương nhiên không phải ai cũng có thể tài trí như Lý Quyết, nhưng họ đã đủ tư cách tham dự vào dự án phóng vệ tinh cấp quốc gia, cũng chấp nhận dâng hiến tuổi trẻ ở nơi này, quả thật đều là những người giỏi giang và xuất chúng.

Hồi sau, Ứng Doãn Thừa hỏi:

– Thực hiện dự án có hơn một tỉ người mong đợi thì có cảm thấy phiền không anh nhỉ?

Ứng Doãn Thừa nghĩ tới lúc trước Lý Quyết từ chối phỏng vấn truyền hình, hình như anh chẳng hề chờ mong gì với cái hoạt động trọng đại này cả.

– Một sự kiện lớn nhìn có vẻ ghê gớm lắm, nhưng đặt vào thế giới của người bình thường thì chẳng qua chỉ là một bản tin vắn mà thôi, ba chữ ‘Phóng thành công’ là đã tóm tắt được hết rồi. Đằng sau một bản tin thành công là hàng ngàn con người bị vắt kiệt sức, làm gì có chuyện nhẹ nhàng và vẻ vang một phát lên trời như thế. Hơn nữa dự án như thế này tiêu tốn bao nhiêu là sức người sức của, sự tham dự của em, sự cống hiến của em thật ra nhỏ bé lắm. Việc thực hiện một dự án lớn như thế này và việc dẫn tụi nhỏ đi ngắm sao, giá trị đối với nhà nước mà nói khá chênh lệch, nhưng niềm vui và cảm giác thành tựu mà anh nhận được thật ra chẳng kém là bao. Thật tình thì chuyên ngành này đem lại niềm vui cho anh, chứ còn thời kì đỉnh cao thì đã qua từ lâu rồi – Lý Quyết nói.

– Thời kì đỉnh cao đó là khi nào thế anh? Dự án phóng đầu tiên à?

Lý Quyết lắc đầu, ngón tay gõ một cách vô thức trên vô lăng:

– Là một cuộc thi hồi cấp ba, năm đó, câu hỏi cuối cùng là tính quỹ đạo, khi đề vừa được phát ra anh nhìn thấy câu này là anh biết chắc chắn mình nhất định sẽ giành được giải nhất. Hôm đó làm bài thi cũng rất suôn sẻ, khi viết xong câu cuối cùng thì thời gian chỉ mới qua một nửa, nhanh hơn cả tốc độ bình thường làm bài thi thử. Anh nộp bài sớm rồi đi ăn đá bào ở đối diện địa điểm thi, sau đó bị Tào Tháo rượt cả đêm. Hôm sau các thầy cô ở lớp luyện thi gọi điện thoại cho anh, họ nghe giọng uể oải của anh tưởng anh thi không tốt nên sa sút tinh thần, an ủi anh suốt buổi, sau đó khi có kết quả họ tức xì khói mắng anh một trận, nói anh làm họ uổng công lo lắng. Niềm vui to lớn nhất mà bài tính quỹ đạo đem tới chính là thời điểm đó, làm xong câu đó là anh biết mình có huy chương vàng rồi, cũng giành được suất tuyển thẳng lên đại học rồi, cảm giác như một cái quỹ đạo hư cấu đem tới bao nhiêu khả năng vô cùng vô tận trong hiện thực.

Lý Quyết rất biết kể chuyện. Trong đầu Ứng Doãn Thừa thậm chí còn tưởng tượng ra được cảnh này: thiên tài vật lý cầm cây bút mực viết hết câu cuối cùng một cách tràn đầy tự tin, khi nộp bài còn lắc đầu không thèm do dự trước câu nhắc nhở “Có cần kiểm tra lại lần nữa không” của cán bộ coi thi, khi ăn đá bào đã bắt đầu lên kế hoạch nên chọn trường nào giữa hai trường ở Bắc Kinh, ngày công bố kết quả cũng được như ý nguyện.

Trong tưởng tượng của Ứng Doãn Thừa, thời trai trẻ của Lý Quyết cũng chính là như vậy đấy.

Ứng Doãn Thừa chưa từng tham gia thi đấu ở trong nước, cậu móc gan móc ruột muốn tìm một chút liên quan giữa mình và chuyện này, cả buổi trời mới nhớ ra có một anh trai người quen, cũng tính là cùng lứa với Lý Quyết, hai người chắc hẳn đều là những tuyển thủ xuất sắc được đặc cách dự thi khi chỉ mới học lớp Mười một.

Nhưng Lý Quyết chẳng hề có ấn tượng gì với cái tên cậu nói ra, Ứng Doãn Thừa thấy hơi kỳ lạ:

– Hai người rõ ràng cùng tuổi, nếu lớp Mười một cùng nhận giải trong cuộc thi thì chắc phải quen biết nhau chứ nhỉ?

Lý Quyết không trả lời nữa, nên chủ đề nói chuyện cứ thế mà dừng lại. Tối qua ở trong lều Ứng Doãn Thừa ngủ không sâu, chỉ chốc lát sau đã ngáy khò khò trong xe rồi.

Lý Quyết nghiêng đầu liếc cậu, dù đang tỉnh táo hay đang ngủ mơ, hình như ở bất kỳ thời gian địa điểm tình huống nào thì nét mặt của Ứng Doãn Thừa cũng dịu dàng ngoan hiền gần như ngây thơ thế này. Do bị gương mặt này đầu độc mà mình mới kể lại cuộc thi vật lý đó ư?

Năm lớp Mười một, Lý Quyết tham gia cuộc thi không như đại đa số những thí sinh được trời phú khác. Năm lớp Mười trước khi nhập học, giáo viên đã từng bảo anh về cuộc thi này, sau đó mọi người đều cho rằng lớp Mười mà dự thi thì quá hấp tấp, để tránh đem tới áp lực tâm lý thành tích, chi bằng đặt cược thử ở lớp Mười một, chậm mà chắc.

Năm đầu tiên ở lớp luyện thi, biểu hiện của Lý Quyết cũng rất xuất sắc, ai cũng tin rằng anh sẽ giành được huy chương vàng ở lớp Mười một.

Nhưng năm lớp Mười một Lý Quyết lại không xuất hiện ở địa điểm thi, lý do vắng mặt là gãy xương.

Đó là lần đầu tiên Lý Quyết thử dùng bạo lực để đối kháng với bạo lực của bố mình, và anh đã thất bại. Khuỷu tay phải của anh đâm sầm vào cửa kính cường lực.

Lúc nhỏ Lý Quyết nhìn thấy Lý Tiến Minh cãi nhau với mẹ hoặc là bản thân anh bị Lý Tiến Minh quát mắng, đêm tối nằm trong chăn khóc cũng tập vung nắm đấm trong tưởng tượng, nhưng lên tới lớp Mười một, anh cao hơn một mét tám, mới phát hiện mình vẫn không phải là đối thủ của Lý Tiến Minh về mặt vũ lực.

Điều này ngược lại khiến Lý Quyết thấy may mắn: Quả thật tính cách tồi tệ của Lý Tiến Minh có nằm ẩn trong gen của anh, nhưng chí ít thì anh không trở thành một phiên bản khác của Lý Tiến Minh. Trước khi bị Lý Tiến Minh xô vào cửa kính anh đã vung nắm đấm về phía ông ta, nhưng mà vẫn chưa đủ mạnh. Chỉ đổi lại cái cánh tay bị bó thạch cao và một cuộc thi đã bỏ lỡ mà thôi.

Anh gọi cho giáo viên nói rằng mình không thể đi thi được, Lý Tiến Minh vào bệnh viện cùng anh. Bên cạnh có một đứa bé trai bị trật khớp cánh tay cũng đang đợi khám, mẹ đứa nhỏ nghe được từ khóa “cuộc thi vật lý” từ miệng Lý Quyết còn giảng giải cho đứa con trai đang khóc bù lu bù loa nghe:

– Con thấy anh giỏi chưa, anh được tham gia cuộc thi toàn quốc luôn đấy, đừng khóc nữa, con mau hỏi anh bí quyết học tập đi.

Lý Quyết còn chưa kịp cười chọc ghẹo cậu bạn nhỏ thì Lý Tiến Minh ngồi bên cạnh đã hừ một tiếng:

– Có giỏi mấy cũng công cốc cả thôi, còn nhỏ thì đừng lãng phí thời gian luyện mấy cái thư pháp vớ vẩn, nếu mà biết tập viết tay trái thì bây giờ cũng đâu có cần phải ngồi đây đợi sang cuộc thi năm sau.

Thật tình thì lúc nhỏ Lý Quyết học thư pháp cũng là ý kiến của Lý Tiến Minh. Năm lớp Một họp phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm đem những bài thi điểm cao ra cho mọi người xem, chữ của Lý Quyết là xấu nhất trong đám. Lý Tiến Minh bẽ mặt, dẫu cho điểm Toán của Lý Quyết cao nhất lớp. Ông ta đi họp xong liền đến cung thiếu nhi đăng lý lớp thư pháp cho Lý Quyết.

Thế mà thư pháp lại rất hợp ý Lý Quyết, anh thích những khoảng thời gian ngồi yên lặng chỉ viết chữ thôi không cần làm gì khác, cũng chẳng cần phải nghĩ ngợi gì. Lý Quyết tưởng rằng có thể kiên trì việc rèn chữ như thế, dù sao đây cũng tính mà một môn nghệ thuật, cũng chẳng cần học phí đắt đỏ. Không ngờ rèn chữ đến năm lớp Ba thì Lý Tiến Minh quyết định không cho anh học lớp thư pháp nữa, lý do là mất thời gian, viết làm sao nhìn cho ra chữ là được rồi, không cần tô vẽ gì nhiều.

Cái năm chuyển từ lớp Mười một lên Mười hai, Lý Quyết chẳng cần phải học thêm nội dung ôn thi vật lý chi nữa. Anh mượn sách giáo khoa vật lý của đại học xem thử, những lúc rảnh rỗi anh luyện viết tay trái thật, các bạn học trong lớp luyện thi đều há hốc mồm nói anh sắp hóa thánh luôn rồi, khi mọi người đều đang nghiêm túc luyện đề thì Lý Quyết đã dùng tay trái viết chữ một cách thành thạo. Bọn họ đùa rằng mỗi ngày Lý Quyết thảnh thơi ở đây chẳng khác nào đang sỉ nhục IQ của mọi người.

Chỉ có Lý Quyết biết mình thật sự đã thấm nhuần những lời của Lý Tiến Minh, anh không gánh nổi cái giá khi phải bỏ lỡ cơ hội thi đấu nữa.

Ba tiếng làm bài thi là đỉnh cao của vui sướng mà vật lý đem lại cho anh. Câu hỏi nào anh cũng trả lời ngon nghẻ, nộp đề xong anh tức tốc xông ra khỏi tòa nhà dạy học, trái tim mang máng có cảm giác như cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi một kiểu cuộc sống nào đó rồi.

So với niềm vui, kiến thức, tiền bạc, vinh quang,… thì với Lý Quyết, thứ mà vật lý mang tới cho anh chính là sự tự do.

Khi chia sẻ điều này với Ứng Doãn Thừa, chỉ cần chia sẻ những đoạn hồi ức được phủ kim tuyến là đủ rồi, Lý Quyết mười sáu mười bảy tuổi của giai đoạn đó giống như những gì Ứng Doãn Thừa hình dung, là một người “rất giỏi giang rất xuất chúng”. Mà cho dù có kể toàn bộ câu chuyện ra thì chắc hẳn Ứng Doãn Thừa cũng sẽ cảm thấy khó hiểu thôi phải không?

Về đến viện nghiên cứu, hai người quay trở lại guồng sinh hoạt và công việc như thường ngày, thỉnh thoảng Ứng Doãn Thừa sẽ cảm thấy hai ngày ở sa mạc đó hệt như một giấc mơ vậy, từ phong cảnh đến những người và những cuộc đối thoại như được lắp thêm một cái thấu kính mơ hồ. Tối hôm quay về nhìn lên bầu trời mới cảm thấy phong cảnh ở sa mạc bao la và hùng vĩ bội phần.

Ứng Doãn Thừa rất vui khi người cùng ngắm bầu trời đêm đẹp đẽ đó với mình chính là Lý Quyết.

Trong công việc thường nhật, cậu và Lý Quyết rất ít giao tiếp, cũng nghe nói Lý Quyết sắp phải quay lại căn cứ tuyệt mật. Nhưng trong email cậu vẫn nhận được những lá thư liên quan đến dự án TRAPPIST-1 mà Lý Quyết gửi. Dựa theo thời gian trả lời email, Ứng Doãn Thừa tính ra được thời gian đi làm và nghỉ ngơi của Lý Quyết, thứ Ba đi làm, cậu xuất phát sớm hơn bình thường bốn mươi phút, thế mà may mắn chạm mặt anh ở cổng tòa nhà.

Văn phòng của Lý Quyết nằm ở tầng không cao lắm, hai người đi chung đường chỉ khoảng một phút rưỡi, nói về thời tiết, thực đơn trong căn tin, tiến độ soạn tài liệu phổ cập khoa học, một phút rưỡi nhanh chóng qua đi. Ứng Doãn Thừa tự đánh giá cuộc đối thoại giữa bọn họ khá thoải mái và tự nhiên, cũng không rước thêm phiền phức hay gánh nặng gì cho Lý Quyết. Trước khi chào tạm biệt, Lý Quyết nhìn chằm chằm môi cậu một lúc rồi nhắc nhở:

– Nhớ tiếp tục uống bù nước.

Ứng Doãn Thừa duy trì lịch trình làm việc này được bốn ngày, gặp Lý Quyết được hai lần.

Ứng Doãn Thừa không biết cậu với Lý Quyết có tính là bạn bè chưa, ngoại trừ tình cờ gặp nhau vào buổi sáng và những bức email qua lại thì những thời gian khác gần như họ không có giao lưu gì khác, thậm chí những lần tình cờ gặp ấy cũng là nhờ Ứng Doãn Thừa bỏ công bỏ sức ra mà có. Nhưng nhớ lại những chuyện đã trải qua ở sa mạc và trên đường quay về thì chắc cậu và Lý Quyết cũng có thể gọi là “cực kỳ thân” rồi nhỉ?

Lý Quyết cùng ngắm một bầu trời sao với cậu, cậu còn chia sẻ với anh về câu chuyện mối tình đầu của mình, tuy hình như Lý Quyết không hứng thú lắm. Chỉ trong chưa đầy bốn mươi tám tiếng đồng hồ, kết hợp những chuyện vụn vặt lại, cậu nhìn thấy được một Lý Quyết rõ nét hơn: đối xử kiên nhẫn dịu dàng với trẻ con, nắm trong tay quyền quản lý và coi sóc nhà kính của viện nghiên cứu cùng với bộ phận hậu cần, nhận quá nhiều cuộc điện thoại công việc cũng biết chửi “Mẹ nó”, thời trung học hăng hái tham gia cuộc thi, ăn đá bào bị Tào Tháo rượt, lén gọi cậu là “Công chúa hạt đậu” còn tưởng chỉ cần nói nhỏ tiếng thì cậu sẽ không nghe thấy.

Khi Ứng Doãn Thừa chơi bóng cậu sẽ chọn vài chi tiết không quan trọng để chia sẻ với những người bạn chơi cùng, chỉ vài câu chuyện nhỏ bên lề thôi đã đủ khiến mọi người lắng nghe chăm chú rồi.

Đại đa số những người chơi bóng cùng cậu đều là tân binh mới tới viện nghiên cứu năm nay, chưa được tiếp xúc nhiều với Lý Quyết, nhưng cũng đã nghe thấy nhiều sự tích về anh. Tuy chức danh hành chính của Lý Quyết không cao nhưng thứ mà mọi người thường quan tâm trong ngành này vẫn là người tài trí. Mọi người cũng rất đỗi ngạc nhiên khi thấy Ứng Doãn Thừa có vẻ rất thích làm việc cùng Lý Quyết, bọn họ từng nghe nói Lý Quyết có yêu cầu rất cao với những nghiên cứu viên mới vào, và cả áp lực khi làm dự án cùng anh lớn thế nào, Lý Quyết phê bình thẳng thắn ra sao, ai cũng kính phục nhưng lại không dám gần gũi.

Ứng Doãn Thừa rất thích chia sẻ với họ những thứ mà Lý Quyết kể, cậu phát hiện thậm chí mình còn thích nghe họ đánh giá “Hiếm khi thấy Lý Quyết thân thiết với ai như cậu”.

Nhiều chuyện khác Ứng Doãn Thừa không kể với ai, ví dụ như Lý Quyết gọi cậu là “công chúa hạt đậu”.

Những nghiên cứu viên trẻ tuổi chơi bóng cùng có một người tên Du Dương, vì có chú dượng cũng làm việc trong viện nghiên cứu nên cũng tính là gia thế tốt. Cũng vì như thế mà cậu ta biết nhiều bí mật của viện hơn người khác, bao gồm cả gia thế của Ứng Doãn Thừa và xu hướng tính dục của Lý Quyết. Nghe Ứng Doãn Thừa cười phớ lớ kể chuyện cho mọi người nghe, cậu ta nghĩ mình cần phải thông báo một tin quan trọng để nhắc nhở chàng công tử nhìn có vẻ chưa trải sự đời này.

Du Dương băn khoăn suốt mấy ngày liền mới quyết định đứng trước mặt Ứng Doãn Thừa kể ra bí mật mình đã ấp ủ bấy lâu.

Khi Ứng Doãn Thừa nghe được câu này thì cậu đang mở vòi nước xối lên đầu. Đã qua tháng Bảy rồi mà thời tiết cũng không có xu hướng hạ nhiệt độ, mồ hôi dính dớp trên người rất khó chịu nên cậu cũng học theo mọi người chạy tới chỗ vòi nước chuyên dùng để giặt đồ mà tắm táp.

Du Dương chạy theo, nhân lúc xung quanh không có ai, cậu ta nói thật nhanh:

– Chắc cậu không biết Lý Quyết là gay phải không?

Ứng Doãn Thừa vặn vòi đến mức lớn nhất, có thể nghe được lời của Du Dương, nhưng nghe không rõ. Cậu tắt vòi, mái tóc trước trán đang rỏ nước, cậu lắc đầu mấy cái rồi hỏi lại:

– Gì cơ?

Ứng Doãn Thừa hỏi rất lịch sự, không hề nhăn mày hay bực bội gì, nhưng nhất thời Du Dương lại không mở miệng được. Hai má Ứng Doãn Thừa đều là nước, chơi bóng với bọn họ lâu thế mà phơi nắng mãi không sạm đen, Du Dương chợt nghĩ tới một cụm từ không thích hợp lắm, xinh đẹp ướt át. Không phải, ngoại hình và cử chỉ của Ứng Doãn Thừa không hề nữ tính chút nào, nhưng cậu có một gương mặt khiến người ta nguyện lòng che chở, hình như con người này sinh ra là để được yêu thương và chăm sóc.

Dường như Du Dương hiểu được tại sao Ứng Doãn Thừa lại lọt vào mắt xanh của Lý Quyết, cái mặt này của Ứng Doãn Thừa chắc là rất hợp gu người đồng tính chăng? 

Du Dương có lòng tốt, cậu ta chỉ sợ Ứng Doãn Thừa ngây ngô chẳng biết gì đưa nhầm ám chỉ cho Lý Quyết. Vì thế cậu ta lặp lại lần nữa, lần này là một câu trần thuật.

– Lý Quyết là gay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.