Vị trí bọn họ đứng ở sát bên, những người khác lại đang nghe Cam Thái phát biểu, nên cũng không ai chú ý đến phía này.
Giản Tĩnh Niên nghe cậu lớn giọng tuyên bố như vậy, suýt chút nữa giận đến phát ngất, cũng may Khâu Mỹ Quyên ở bên an ủi ông ta, mới khiến ông ta không ngất đi ngay tại chỗ.
Khâu Mỹ Quyên thấy Thẩm Thận Nguyên uống say quá rồi, ra hiệu bằng mắt với Từ Húc: “Mấy đứa mau đi tìm chỗ ngồi đi. Tĩnh Niên, anh…”
Giản Tĩnh Niên đột nhiên xông lên, giơ tay cho Thẩm Thận Nguyên một cái tát.
Lúc cái tát giáng xuống, vừa đúng lúc Cam Thái đang lấy hơi, cho nên tiếng tát vang lên rõ ràng hơn nửa hoa viên đều nghe thấy.
Đầu tiên, đại đa số mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, sau đó nhìn thấy Khâu Mỹ Quyên ra sức kéo Giản Tĩnh Niên về phía sau, còn Từ Húc thì lại chắn trước mặt Thẩm Thận Nguyên, cũng coi như nhìn ra manh mối.
Tiểu Chu nhanh nhạy cảm giác thấy khí áp của người đàn ông bên cạnh mình đã thay đổi, từ trong vòng bán kính 100m sinh vật sống không thể tiếp cận dần biến thành trung tâm giông bão bán kính 100m!
La Thiếu Thần cuối cùng cũng không thể nhịn nổi đẩy người bên cạnh ra đi lên phía trước những người đang vây xem. Giữa anh và Thẩm Thận Nguyên không có ai ngăn cách, chỉ cách nhau vài bước chân, lại giống như cách một con sông hộ thành, bản thân anh đứng trong tòa thành bên này sông, trơ mắt nhìn đối phương trần trụi trước rừng thương mưa đạn.
Lỗ Thụy Dương vội vàng đứng chắn giữa hai người, nói với Giản Tĩnh Niên: “Tĩnh Niên huynh, chuyện gì thế? Hai cha con có gì không nói với nhau được, mà phải động thủ?”
Giản Tĩnh Niên lạnh mặt không nói không rằng.
Lỗ Thụy Dương quay đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên: “Mau lên, mau xin lỗi cha đi.”
Thẩm Thận Nguyên ngước mắt lên, hai mắt đỏ như thỏ, tầm nhìn mờ mịt nhìn ông ta: “Không phải ông nói, phải dũng cảm tiến lên phía trước giành lấy tình yêu đích thực sao? Không phải ông nói ông ủng hộ tôi sao?”
Lỗ Thụy Dương cảm thấy ánh mắt Giản Tĩnh Niên châm vào sau lưng mình sắc nhọn, có điều ông ta không hề nao núng, bình tĩnh quay đầu lại giải thích với Giản Tĩnh Niên: “Người trẻ tuổi anh càng không cho phép họ làm thì họ lại càng muốn làm, anh thuận theo họ, để mặc họ, qua một thời gian là họ tự sẽ phai nhạt đi.”
Lỗ Thụy Dương không lập tức đi gặp vị Toàn tiên sinh kia mà đi về phía Cam Thái.
Từ Húc lại quay đầu, vị Toàn tiên sinh kia đã không thấy bóng dáng. Anh dìu Thẩm Thận Nguyên qua ghế bên cạnh ngồi xuống, lấy quả trứng gà trên bàn ăn đưa cho cậu lăn mặt.
“Tính khí ông ấy nóng nảy một chút, nhưng trong lòng rất quan tâm đến con.” Khâu Mỹ Quyên thở dài một hơi: “Nhiều năm như vậy rồi, ông ấy… ông ấy cũng thay đổi rồi.”
Thẩm Thận Nguyên hạ thấp mi mắt, nắm lấy tay bà: “Chú tốt với mẹ là được rồi.”
“Một ông già, tôi cảm thấy ông ta không đơn giản.”
“Anh định vào biệt thự thế nào?”
“Mò vào.” Từ Húc có một dự cảm, ông già này rất quan trọng, nếu như bỏ lỡ lần này, anh có thể sẽ không bao giờ gặp lại ông lão này lần nữa.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Không an toàn.”
“Yên tâm, tôi được huấn luyện mà.”
Thẩm Thận Nguyên kéo tay anh: “Để tôi đi.”
“…” Từ Húc nói: “Tôi rót thêm cốc nước mật ong cho cậu nhé? Hay là nước chanh có hiệu quả hơn.”
“Tôi uống say khướt rồi, không phải anh có lý do chính đáng để dìu tôi vào hay sao?”
“Làm sao tôi biết được sau khi say cậu có phun hết sự thật ra hay không?”
“Tôi uống ít một chút, tôi là diễn viên mà.”
“Cậu không cảm thấy còn có một khả năng khác là cậu uống say khướt sau đó tôi đưa cậu về sao?”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
Từ Húc nhìn đôi mắt tròn to ngây thơ của cậu liền biết cậu không hề nghĩ đến.
“Tôi có thể lên cơn điên rượu.”
“Nếu như cậu lên cơn điên rượu, nơi này sẽ có một người còn phát điên trước cả cậu.”
“Ai?” Thẩm Thận Nguyên quay đầu nhìn về phương hướng anh ta đang nhìn, liền trông thấy La Thiếu Thần đang nhìn cậu không chút cố kỵ, nét mặt lạnh lẽo. Đặc biệt khi tầm nhìn của anh quét qua dấu bàn tay trên mặt cậu, khí lạnh tăng lên đến cực hạn.
Thẩm Thận Nguyên liếm liếm môi: “Tôi biết nên lên cơn điên thế nào rồi.”
“Đừng!” Từ Húc hoảng hốt nhìn cậu đứng dậy, lắc lư lảo đảo đi về phía bàn ăn.
La Thiếu Thần cũng nhìn cậu, dường như không biết cậu định làm cái gì, cho đến khi cậu cầm chai rượu lên, sắc mặt liền biến đổi.
Vào khoảnh khắc cầm lấy chai rượu, Thẩm Thận Nguyên ngược lại rất kiên định. Ánh sáng trong đáy mắt cậu nếu như dùng sự vật để ước lượng thì đó chính là sự kiên định chỉ có kim cương mới có thể miễn cưỡng sánh ngang, hỏa diệm sơn cũng không thể nung chảy.
Tiểu Chu nhìn động tác rót rượu tiêu sái của cậu, run rẩy “Cậu ấy định làm gì vậy?”
La Thiếu Thần nhìn cậu chăm chăm một lúc lâu cũng không có hiệu quả, chuyển qua trừng mắt nhìn “bảo mẫu”.
“Bảo mẫu” xách thùng nước đá, ra sức bỏ đá vào trong ly: “Xin cậu bình tĩnh, xin cậu suy nghĩ cho kỹ.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Còn nhét nữa rượu sẽ tràn ra ngoài đó.”
Từ Húc đáp: “Không nhét thì tay tôi sẽ xuôi luôn đó.” Tuổi còn trẻ như vậy mà đã phải nhắm mắt xuôi tay không nằm trong kế hoạch cuộc đời của anh.
“Trả La Thiếu lại cho tôi?” Thẩm Thận Nguyên chậm rì rì nói xong, mùi rượu phả lên mũi Tiểu Chu.
Tiểu Chu rất nhanh liền hiểu ý, đột ngột giơ tay, muốn giằng tay ra khỏi tay cậu, sau đó nói mấy lời thoại oai phong bá khí, thế nhưng tay của La Thiếu còn nhanh hơn cô – một tay túm lấy Thẩm Thận Nguyên kéo cậu về phía sau.
Động tác giơ tay của Tiểu Chu đông cứng giữa không trung, mồm chữ O, ngây người nhìn hai vị nam chính càng đi càng xa. “…” Cho nên, phần diễn của cô chưa bắt đầu đã kết thúc rồi sao?
Tuy rằng trông thì có vẻ như La Thiếu Thần khoác vai Thẩm Thận Nguyên đi, nhưng thực tế thì Thẩm Thận Nguyên đang dựa vào trong lòng La Thiếu, phần lớn trọng lượng cơ thể đều đặt lên người đối phương, thoải mái nghỉ ngơi.
La Thiếu Thần không hỏi lý do cậu lên cơn điên, chỉ thấp giọng hỏi: “Chỗ nào không khỏe?”
Thẩm Thận Nguyên méo miệng đáp: “Đầu đau, muốn nôn…”
“Sau này còn tùy tiện uống đồ người xấu đưa cho không?” Ở xa không có nghĩa là không nhìn thấy.
Thẩm Thận Nguyên miệng càng méo xệch đi, lắc lắc đầu: “Em sai rồi.”
La Thiếu Thần lập tức lòng mềm nhũn, xúc động muốn đánh cậu một trận giảm đi 1mm.
Từ Húc không đợi La Thiếu Thần lên tiếng hỏi, liền trực tiếp khai ra kế hoạch.
La Thiếu Thần chau mày. Không biết Lỗ Thụy Dương xuất phát từ cẩn trọng hay chu đáo, trong hoa viên có một nhà vệ sinh rất sang trọng, cho nên mượn cớ đi vệ sinh vào biệt thự là không thể sử dụng.
Thẩm Thận Nguyên thấy biểu cảm đó của La Thiếu Thần, tự động giải thích: “Ông ta sẽ để em vào… ông ta mời em vào…”
Thẩm Thận Nguyên trầm giọng hỏi: “Ông ta mời em vào biệt thự?”
“Ừm.”
“…”
Từ Húc thấy biểu cảm của La Thiếu Thần càng không dễ coi, sợ kịch giả thành thật, hai người thực sự lao vào đánh nhau, vội nói: “Hôm nay đã đủ náo loạn rồi, hay là chúng ta…”
“Tiểu tiểu thúc thúc.” Thẩm Thận Nguyên ngửa cổ ra sau, tóc mai cọ vào má đối phương, chỉ cần mặt nghiêng đi một chút, môi liền có thể chạm đến môi của đối phương.