[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 128: Hợp mưu (Trung)



Dịch: Phong Bụi

Thẩm Thận Nguyên chán nản chạy đi xem mắt mèo, trong lỗ nhỏ tròn tròn có một bóng người màu xanh mơ hồ đang đưa qua đưa lại. “Ai?” Cậu trầm giọng hỏi.

“Tôi.” Đối phương vô thức trả lời.

“Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú.”

“… Tôi phải không người của Hồng Hoa hội.”

“Đây là ám hiệu của Thiên Địa hội.”

“…Ồ.”

“Mã Duy Càn?”

Mã Duy Càn nỗ lực ngẫm nghĩ, đáp lại một câu: “Thẩm Thận Nguyên?”

Thẩm Thận Nguyên mở cửa ra, nghiêm túc nói: “Mã Duy Càn nên đối lại là Trư Đầu Khôn.” (Bụi: Ý bạn Nguyên là “Mã” ngựa đối với “Trư” lợn, “Càn” đối với “Khôn”)

“Duy với Đầu có quan hệ gì?”

“Chữ Đầu tiên của Duy Tha Mệnh chứ còn gì nữa.” (Bụi: Duy Tha Mệnh – weitaming tức là Vitamin)

Mã Duy Càn: “…”

Thẩm Thận Nguyên sau khi ức hiếp Mã Duy Càn một chút tâm tình cực kỳ thoải mái.

Mã Duy Càn vừa vào cửa liền ngây ra: “Có phải tôi đã làm phiền các anh rồi không?”

“Các anh? Các anh ở đâu ra?” Thẩm Thận Nguyên giả ngốc.

Mã Duy Càn câm nín nhìn hai chiếc đĩa ăn trên mặt bàn trải khăn màu đỏ thẫm xen hoa kim tuyến và hai chiếc ghế đặt đối xứng nhau hai bên bàn, tuy rằng La Thiếu Thần đã kịp thời mang giá cắm nến và sâm panh đi, nhưng dấu vết còn lưu lại vẫn rất nhiều.

“Chiếc đĩa này là chuẩn bị cho ai?”

“Ai? Ai? Hơ… không phải là cậu sao?” Thẩm Thận Nguyên ấn Mã Duy Càn ngồi xuống ghế, “Ngồi đi. Tôi đang định ăn trưa, cậu cũng cùng ăn nhé?”

“Sao anh biết tôi sẽ đến?”

“Xem lịch Hoàng đạo.”

“… Kỳ thực tôi đã ăn trưa rồi.”

Thẩm Thận Nguyên đang định nói “Vậy tôi không ép” liền nghe thấy Mã Duy Càn nói tiếp: “Có điều ăn không no lắm, vẫn có thể ăn một chút.”

“Không cần miễn cưỡng!”

“Không miễn cưỡng đâu, vẫn có thể ăn rất nhiều.” Mã Duy Càn cầm lấy ăn khăn Thẩm Thận Nguyên mới mua, tự giác trải ngay ngắn, sau đó tròn mắt chờ đợi.

“…”

Thẩm Thận Nguyên không còn lời nào để nói đi vào phòng bếp, La Thiếu Thần lấy bò bít tết từ tủ lạnh ra, đang bỏ vào trong nước giã đông.

“Hơ.” Thẩm Thận Nguyên do dự không biết nên mở miệng thế nào.

La Thiếu Thần đóng cửa lại, nhét một cây bánh mì Pháp vào trong tay cậu, dán vào tai cậu nói: “Cho cậu ta ăn cái này.”

“Có quá mất lịch sự không?” Chủ nhân ăn bò bít tết, để khách gặm bánh mì…

La Thiếu Thần nói: “Nói với cậu ta, không mất tiền.”

“…”

La Thiếu Thần lại lấy một chai tương ớt từ trong tủ lạnh ra, nhét vào tay kia của cậu: “Quà tặng kèm.”

“…”

Thẩm Thận Nguyên bị đẩy ra khỏi bếp, chậm rãi đi đến phòng ăn, cười gượng nói với Mã Duy Càn đang tràn đầy kỳ vòng: “Món chính còn phải đợi rất lâu, rất lâu, rất lâu… cậu trước hãy ăn bánh mỳ Pháp lót dạ. Còn đây là tương ớt.”

“Có cần tôi giúp không?” Mã Duy Càn chủ động đứng dậy, “Tôi giúp anh một tay, có thể nhanh hơn một chút.”

“Không cần!” Thẩm Thận Nguyên ra sức ấn cậu ta trở lại, sau đó nói với Mã Duy Càn còn đang định phản bác: “Một mình tôi có thể làm được!”

Mã Duy Càn trợn mắt há mồm nhìn cậu.

“Hơ, ý tôi là, đây là bí quyết gia truyền, không tiện có mặt người thứ ba.”

“Người thứ ba? Người thứ hai là ai?”

“… Tổ tiên… người phát minh ra bí quyết này, quy định gia huấn là khi chúng tôi làm món ăn này nhất định phải mời tổ tiên đến giám sát.”

Mã Duy Càn kính sợ nói: “Nhà các anh thật thành kính.”

“Ừm, cậu ăn bánh mỳ đi.” Thẩm Thận Nguyên đưa chiếc bánh mì to dài cho cậu ta.

“Cảm ơn, có điều tôi đợi được, anh cứ thong thả làm.” Mã Duy Càn dùng ánh mắt kỳ vọng tiễn cậu vào bếp.

Thẩm Thận Nguyên vừa bước vào bếp mắt liền bị lóa ánh dao, “Nếu như cướp của, à không nếu như cướp sắc thì nhanh một chút.”

La Thiếu Thần ra sức chặt tảng thịt bò, “Cướp con cháu đời sau của mình ấy à? Lão tổ tông tôi đây có phải quá xấu xa rồi không?”

“Đấy chỉ là cái cớ để lấp liếm thôi.”

“Thịt bò đã giã đông xong, bí quyết tổ tiên của em đâu?”

“Anh vốn định làm gì?”

“Bò bít tết nướng.”

“Vậy trước tiên nướng thịt bò đã.” Thẩm Thận Nguyên nói: “Chúng ta có thể thêm chút gia vị đặc biệt. Kỳ thực rất nhiều bí quyết đều là thêm một số gia vị đặc biệt.”

“Ví dụ như?”

Thẩm Thận Nguyên lục lọi trong tủ lạnh: “Cà chua? Dưa chuột? A, cái này được.” Cậu vui vẻ lấy ra một chùm nho: “Em cảm thấy mùi vị này rất lạ.”

“…Đi lấy bánh mì trở lại.”

Sau gần một tiếng đồng hồ, bữa cơm thịnh soạn khiến Mã Duy Càn chờ đợi đến mòn mỏi cuối cùng cũng được bưng ra. Mỗi phần ăn to bằng hai ngón tay, miếng thịt bò to bằng một ngón tay cùng một đống miếng dưa chuột sống.

“Tinh hoa của bò.” Thẩm Thận Nguyên tuyệt đối sẽ không thừa nhận phần lớn thịt bò trong quá trình nướng và thử vị đã anh dũng hy sinh rồi.

“Trông có vẻ rất đặc biệt.” Mã Duy Càn gian nan nuốt xuống, uống nước mạnh: “Có vị mặn của rau cải muối, vị ngọt của nho, còn có một chút vị đắng của đồ nướng.”

Thẩm Thận Nguyên thản định cắm miếng bò bít tết lên, bỏ vào trong cốc nước, quấy quấy, để gia vị bị quấy bớt kha khá rồi mới bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Đây là bước cuối cùng của bí quyết gia truyền nhà tôi.”

Mã Duy Càn: “…”

“Nói đến vấn đề chính, mục đích cậu đến đây là?”

“Liên thủ cùng các anh.”

Thẩm Thận Nguyên nhớ đến La Thiếu Thần vẫn còn đang trốn trong nhà bếp, dứt khoát vươn tay ra với cậu ta.

Mã Duy Càn không hiểu gì hết cũng bắt tay cậu.

“Được rồi, liên thủ rồi đó, thời gian không còn sớm nữa, cậu mau về đi.” Thẩm Thận Nguyên định đứng dậy tiễn khách.

“Tôi nói nghiêm túc đó! Lật đổ Lỗ Thụy Dương không dễ dàng như các anh nghĩ đâu. Anh cho rằng tìm ra nghệ sĩ hút ma túy của công ty LB là có thể khai ra Lỗ Thụy Dương rồi sao? Tôi nói cho anh biết, tôi biết là ai.”

Thẩm Thận Nguyên chậm rãi ngồi trở về chỗ: “Ai?”

“Đám người dưới trướng của Củng Văn Hiểu đều hút, Thôi Tú, Vương Tuyết Nhi, bao gồm cả bản thân Củng Văn Hiểu. Bạn gái Lâm Tử Khiếu cũng chính vì đi lại quá thân thiết với Vương Tuyết Nhi cho nên mới bị kéo xuống nước. Nhưng anh có thể kiện bọn họ sao? Cùng lắm là kiện được đến Củng Văn Hiểu, không thể lên thêm được nữa. Lỗ Thụy Dương con người này trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng đều nghĩ sẵn đường lui và con cừu thí mạng cả. Ông ta sẽ không để lại bất cứ điểm sơ hở nào, có thể lật đổ ông ta chỉ có duy nhất một người.”

Thẩm Thận Nguyên nghĩ đến người nói chuyện bí mật với Lỗ Thụy Dương trong căn phòng đó.

“Mã Ngọc, chỉ có Mã Ngọc mới có thể lật đổ được ông ta.”

“…” Thẩm Thận Nguyên hỏi “Gọi hồn sao?”

“Tôi biết trong tay Mã Ngọc có một bản file điện tử, ghi chép mỗi một khoản giao dịch ma túy và mỗi một khoản thu chi.”

“Mã Ngọc đều dùng đi đầu tư hết rồi, không phải sao?”

Mã Duy Càn lắc đầu nói: “Lợi nhuận của buôn ma túy là thứ lợi nhuận cực lớn khó có thể tưởng tượng được, những khoản đầu tư đó chẳng qua chỉ là một sợi lông của chín con trâu mà thôi, số còn lại đều ở trong tài khoản ngân hàng dưới danh nghĩa người khác ở nước ngoài, sau đó thông qua người rửa tiền đen ở nước ngoài chuyển trở lại tập đoàn TH. Chính là dựa vào những đơn đặt hàng giả, tập đoàn TH mới có thể phát triển nhanh chóng trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “File đó ở đâu?”

“Mã Ngọc đã từng nhắc đến, nhưng tôi chưa từng thấy, có thể trong máy tính của cậu ta, hoặc trong USB.”

Thẩm Thận Nguyên ngồi không yên nữa, “Lập tức thông báo phía cảnh sát.”

Mã Duy Càn ngăn cậu lại, “Trong cảnh sát có người Lỗ Thụy Dương cài vào.”

Thẩm Thận Nguyên buột miệng: “Nội gián?”

“Tôi không biết là ai, nhưng nhất định có, đây chính là nguyên nhân tôi không dám khai với bên cảnh sát. Trừ phi có cảnh sát đáng tin 100%…” Mã Duy Càn nhìn cậu, “Nếu như có La gia ra mặt, hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“La gia?” Thẩm Thận Nguyên giả ngây: “Tôi và La gia không có quan hệ gì.”

Mã Duy Càn nói: “Người khác tin rằng anh và La Thiếu Thần là nguyên tắc ngầm, tôi không tin.”

Thẩm Thận Nguyên chấn kinh. Cậu hét lên với bao nhiêu người đó là tình yêu đích thức, không một ai tin, cậu nói với Mã Duy Càn đó không phải tình yêu đích thực, không ngờ cậu ta cũng không tin. Kỹ thuật diễn của cậu rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào rồi.

Mã Duy Càn nói: “Tôi tin tưởng Cao Cần, cũng tin tưởng anh, anh rất tài năng, không cần nguyên tắc ngầm cũng nhất định tiến tới. Còn nữa, La Thiếu cũng không phải người đi nguyên tắc ngầm với người khác.”

“Tôi đột nhiên không biết nên nói gì rồi.” Làm việc với Mã Duy Càn biết bao nhiêu năm như vậy, lần đầu tiên phát hiện ra đối phương rất có tiềm năng làm tri kỷ của mình.

Mã Duy Càn giơ cái nĩa lên, cắm mạnh vào dải bò bít tết: “Mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt Lỗ Thụy Dương.”

“Tại sao cậu không kể với Mã Thụy?”

“Tôi đã từng ám thị, nhưng ông ta căn bản không tin.” Mã Duy Càn nói: “Lời nói của La gia có trọng lượng hơn tôi, nói như họ chịu ra mặt, có lẽ Mã Thụy sẽ tin.”

Thẩm Thận Nguyên do dự không biết có nên kéo cậu ta vào hội hay không.

Cửa phòng bếp tự động mở ra, La Thiếu Thần thong dong đi vào, gật gật đầu nói với Mã Duy Càn đang ngây ra như phỗng: “Tôi trèo lên theo đường ống nước bên ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.