[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 129: Hợp mưu (Hạ)



Dịch: Phong Bụi

Mã Duy Càn nâng kỹ thuật diễn của mình lên đến cực hạn mới có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mỉm: “Thân thủ tốt ghê, vất vả rồi.”

“Cậu muốn xin La gia giúp đỡ?” La Thiếu Thần bình tĩnh thản nhiên nói: “Gió lớn, lúc trèo ống nước thuận gió nghe thấy.”

“Có thể nói như vậy. Hoặc là nói hợp tác?”

“Tôi kiên trì cách nói của tôi.”

“…Vậy cũng được.” Mã Duy Càn rất nhanh thỏa hiệp.

La Thiếu Thần hỏi: “Cậu cảm thấy tiền đề Mã Thụy tin tưởng La gia là gì?”

“Hả?”

“Có tiền, trọng chữ tín, họ La, còn có diện mạo đẹp trai?”

Mã Duy Càn bị hỏi không biết trả lời sao: “Chắc đều có cả.”

“Cho nên cậu cảm thấy hai anh em Mã Thụy thà tin tưởng một người bên ngoài họ mình chứ không chịu tin tưởng thân thích của mình?” La Thiếu Thần nói: “Cậu nhất định chưa học qua lo-gic, nếu không thì thầy dạy lo-gic của cậu sẽ cực kỳ ghét cậu.”

Mã Duy Càn nói: “Thế nhưng tôi đã từng ám thị với họ, không có kết quả.”

La Thiếu Thần hỏi Thẩm Thận Nguyên: “Em cảm thấy Mã Thụy nghe hiểu ám thị không?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Còn xem tình huống, nếu như nói xấu ông ta thì có thể nghe hiểu.”

La Thiếu Thần nói với Mã Duy Càn: “Trực tiếp nói với Mã Thụy, Lỗ Thụy Dương sai khiến Mã Ngọc buôn ma túy, xử lý sổ sách chứng từ, đồng thời đã từng xâm phạm cái mông của hắn.”

Mã Duy Càn bị bá khí của La Thiếu Thần dọa cho ngây người: “Hơ, nhưng tôi không có chứng cứ.”

La Thiếu Thần nói: “Pháp quan mới cần chứng cứ, giữa những người thân với nhau cần nhất là tín nhiệm.”

Mã Duy Càn trầm mặc mấy phút để suy nghĩ: “Được, tôi đi tìm Mã Thụy để nói, nhưng các anh phải tìm cách tìm cho ra file chứng từ đó.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Kỳ thực đến hiện giờ tôi vẫn chưa hiểu Mã Ngọc tại sao lại bắt tay với Lỗ Thụy Dương? Thực sự là gặp mặt trong Hi nháo giang hồ sao? Sau đó gặp mặt ngoài đời? Những điều này quá khó tin rồi.”

“Mục Tất tín sai khiến Mã Ngọc chơi game, sau đó nói với Lỗ Thụy Dương, để Lỗ Thụy Dương có kế hoạch tiếp cận Mã Ngọc. “Mã Duy Càn nói: “Mục Tất Tín khi say rượu luôn oang oang nói ra như công lao thành tích to lớn lắm.”

La Thiếu Thần tổng kết lại: “Cậu đi thuyết phục Mã gia đứng về phía đối lập với Lỗ Thụy Dương, sau đó chúng ta sẽ cùng tìm tung tích của bản file chứng từ đó.”

Thẩm Thận Nguyên nhìn Mã Duy Càn nói: “Có gợi ý gì không? Ví dụ như bản đồ hay từ ngữ mấu chốt?”

Mã Duy Càn nói: “Không có. Tôi chỉ nghe thấy Mã Ngọc nói qua một lần, nói gì mà, nếu như Lỗ Thụy Dương không để cậu ta sống thì cậu ta cũng không để hắn sống yên ổn. Tôi nghĩ đến cuối cùng cậu ấy không kịp đưa ra đã…”

La Thiếu Thần hai mắt híp lại.

Thẩm Thận Nguyên vỗ vỗ Mã Duy Càn: “Đời người ngắn ngủi, chúng ta nên suy nghĩ trước một bản di chúc phòng hờ.”

“…” Mã Duy Càn nói: “Loại chuyện này hẳn không cần phải làm theo bầy theo đàn nhỉ?”

La Thiếu Thần dùng đầu ngón chân nhè nhẹ giẫm Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên hiếm khi thông minh đến thế, hỏi: “Còn có tin tức nào cần tiết lộ không?”

Mã Duy Càn nói: “Hết rồi, các anh thì sao? Có tin tức gì không?”

La Thiếu Thần giành lời trước Thẩm Thận Nguyên: “Còn đang trong quá trình điều tra, có tiến triển sẽ thông báo cho cậu.”

“Được, vậy tôi đi trước đây.” Mã Duy Càn cũng không ngốc nghếch đến độ không nghe hiểu lệnh tiễn khách. Cậu ta đi được hai bước, lại nhìn La Thiếu Thần: “Không cùng xuống lầu sao?”

La Thiếu Thần đáp: “Tôi rất chung thủy, thích đi một đường đến cuối cùng.”

Mã Duy Càn lại đi hai bước, ngẫm nghĩ thấy không đúng, lại quay đầu hỏi: “Bên ngoài phòng bếp thực sự có ống nước à?”

La Thiếu Thần đáp: “Cũng có thể là ống hơi, gió to quá, tôi không nhìn rõ.”

“… Bye bye.”

“Cố lên!” Thẩm Thận Nguyên vẫy tay với cậu ta.

Mã Duy Càn thấy vậy lại đứng lại.

Thẩm Thận Nguyên cảm thấy La Thiếu Thần không vui, có chút hối hận sự nhiều chuyện của mình.

“Tôi vẫn luôn ganh tỵ với anh.” Mã Duy Càn tay nắm lấy cửa, có chút tự giễu cười cười, quay đầu nhìn cậu: “Thiên phú, nhân duyên, còn có may mắn. Nhưng tôi sẽ thử biến nó trở thành động lực tiến lên.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Kỳ thực tôi cũng rất ngưỡng mộ cậu.”

Mã Duy Càn hai mắt sáng lên: “Cái gì?”

“Hơ,” Thẩm Thận Nguyên chỉ là muốn nói mấy câu khách sáo an ủi cậu ta, bị hỏi đến cùng như vậy lập tức không biết nói gì, một lúc lâu mới nặn ra một câu: “Trẻ tuổi.”

“Tuổi của tôi là khai giả đó. Tôi lớn tuổi hơn anh.” Mã Duy Càn nói xong, lặng lẽ rời khỏi.

Thẩm Thận Nguyên thấy bóng lưng cô đơn của cậu ta biến mất đằng sau cửa, lẩm bẩm nói: “Tôi không cố ý mà.”

La Thiếu Thần nói: “Anh thích sự không cố ý của em.”

“…”

Bụng La Thiếu Thần chợt lục bục kêu. Anh cầm lấy bánh mỳ trên bàn, so so một chút, “Mỗi người một nửa?”

“Thêm một chút cà chua nữa.”

“Với một bát sa lát.”

Hai người nói xong liền hành động, lập tức hướng về phòng bếp.

Mười giây sau, chuông điện thoại reo.

Trong phòng bếp truyền ra giọng nói lạnh tới mức sắp đóng băng: “Không được nghe.”

Chuông vẫn chưa reo mãi, từ đầu đến cuối không ai ra khỏi cửa bếp. Qua một lúc, chuông điện thoại ngừng reo, chuyển sang chế độ hộp thư thoại, chỉ nghe thấy Khâu Mỹ Quyên nói: “Nguyên Nguyên à, hôm nay con có rảnh không, có thể qua một lúc không? Có chuyện rất quan trọng muốn bàn với con.”

Thẩm Thận Nguyên cầm theo cà chua, xoẹt một cái chạy từ phòng bếp ra, không đến hai bước, liền bị một đôi cánh tay kéo trở lại.

“Những cuộc điện thoại mà không tiết lộ nội dung giản lược trong điện thoại đều không phải là cuộc điện thoại quan trọng.” Nụ hôn của La Thiếu Thần thuận theo cổ của Thẩm Thận Nguyên đi xuống.

Cái mông của Thẩm Thận Nguyên đè lên bàn đá granite lạnh như băng, do dự hỏi: “Ở đây à?”

La Thiếu Thần bế cậu lên, đặt cậu ngồi trên bàn đá granite, hôn lấy môi cậu, hỏi: “Có ý kiến sao?”

“Rất mới mẻ.” Thẩm Thận Nguyên ôm lấy anh.

Quả cà chua trượt xuống từ trong tay cậu, sau đó bị La Thiếu Thần không cẩn thận giẫm lên, bẹp dúm.

Những tiếng thở dốc mạnh mẽ kịch liệt vang lên trong phòng bếp thật lâu sau mới dừng lại.

La Thiếu Thần bế Thẩm Thận Nguyên vào phòng tắm tắm rửa, hai người triền miên một lúc mới trở lại giường.

Thẩm Thận Nguyên oán tránh: “Chúng ta vẫn chưa ăn gì cả.”

La Thiếu Thần ôm lấy cổ cậu, ngón tay hờ hững trêu chọc thùy tai cậu, vẻ mặt thỏa mãn: “Anh no rồi.”

Thẩm Thận Nguyên thân thể chậm rãi rúc xuống dưới, gối đầu lên gối, kéo cao chăn nói: “Em muốn ngủ một lúc.”

“Không nói chút gì sao?” La Thiếu Thần cúi đầu, nhìn xuống cậu.

“Nói gì?” Thẩm Thận Nguyên mở to mắt nhìn lại.

“Tùy, nói gì cũng được.” La Thiếu Thần xoa đầu cậu, “Ví dụ như lúc em còn nhỏ, mẹ của em, hoặc là… ba của em?”

Thẩm Thận Nguyên kể: “Hồi nhỏ của em chẳng có gì đáng kể cả, sống cùng với mẹ trong một căn nhà thuê. Sau đó mẹ gả cho chú Giản. Em chưa từng gặp ba, chỉ nhớ mẹ rất không thích nhắc tới ba, mỗi lần nhắc đến không im lặng thì cũng là đi khỏi, cứ như thế lâu dần em liền hiểu được mà không nhắc đến nữa. Nhưng có một lần sinh nhật em, em nhận được một món quà, mẹ nói đó là ba gửi cho em.”

“Là cái gì?”

“Một con thuyền, bên trên còn viết một câu là Thuận buồm xuôi gió.” Cậu hỏi: “Có phải rất quê mùa không?”

La Thiếu Thần đáp: “Không hề.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Em cầm đi khoe với các bạn học, cuối cùng bị chê. Bọn họ nói rất quê mùa, rất rẻ tiền. Quà sinh nhật của chúng đều là điện thoại, mp3 gì đó.”

La Thiếu Thần hỏi: “Em thích món quà kiểu vậy sao?”

“Không, em thích con thuyền ba tặng.”

“Thuận buồm xuôi gió, đầy ngụ ý.”

“Mẹ nói trong tên của ba có bộ Thủy, cho nên mới tặng thuyền.”

“Anh giúp em tìm tung tích của ông ấy nhé?”

Hai mắt Thẩm Thận Nguyên sáng rỡ. Bất kể cậu bao nhiêu tuổi, cũng bất kể kỹ thuật diễn của cậu có cao siêu đến mức có thể giấu giếm lòng khát khao ngưỡng mộ đối với cha mình tốt đến mức nào, cậu rốt cục vẫn rất nhớ cha mình. Muốn biết tại sao ông ấy vứt bỏ mẹ con bọn họ, muốn biết ông ấy đã đi đâu… hoặc là không hỏi những điều đó, chỉ muốn biết ông ấy có sống tốt không.

Rất lạ là, cho dù chưa từng gặp qua người này, nhưng mỗi lần Thẩm Thận Nguyên nhớ đến ông, đều có thể nảy sinh một sự cảm động, một sự thân thiết kỳ lạ, giống như ông vẫn luôn ở bên cạnh cậu, trước nay chưa từng rời khỏi.

Cậu đã từng tưởng tượng không ít cảnh gặp lại cha, khóc lóc tha thiết, vui mừng như điên, thậm chí là gào thét điên cuồng, thế nhưng… cho dù có đẹp đến cỡ nào thì cũng chỉ là tưởng tượng.

“Không cần.” Thẩm Thận Nguyên thu lại nụ cười: “Có lẽ không bị quấy rầy sẽ tốt cho ông ấy hơn.”

Di động chợt reo lên.

La Thiếu Thần nhìn theo Thẩm Thận Nguyên lật đật chạy xuống giường nhận điện thoại, tự mình lẩm bẩm nói: “Không sai, không bị quấy rầy đích thực vẫn tốt hơn.”

Thẩm Thận Nguyên sau khi nghe xong điện thoại, mặt đối diện với La Thiếu Thần có chút ngại ngùng.

“Em phải đi sao?” La Thiếu Thần nằm nghiêng, chống má nhìn cậu.

Thẩm Thận Nguyên đáp: “Không, là mẹ và chú Giản chốc nữa sẽ qua đây, thực tế là, bọn họ đã trên dg rồi.”

“Trên đường bọn họ đến đặt một chướng ngại vật thì thế nào nhỉ?”

Thẩm Thận Nguyên dùng biểu cảm cứng ngắc nói cho anh biết rằng chẳng ra làm sao cả.

“Hoặc là đào một cái hố.” La Thiếu Thần nghiêm túc nói: “Anh tuyệt đối không trốn trong phòng bếp nữa đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.