La Lâm Lâm quay lưng lại với hắn dường như cảm giác được, cánh tay ôm cổ La Thiếu Thần càng siết chặt hơn.
La Thiếu Thần ôm La Lâm Lâm đi ra ngoài.
“Chú ý đến tôi một chút được không hả?” Đồ Lạc Văn sốt ruột thúc giục.
“Ông ta tên là Thẩm Tuyền.”
La Thiếu Thần một bước ra khỏi phòng thẩm vấn thân mình chợt khựng lại, sau đó như không có chuyện gì mà tiếp tục đi về phía trước.
Do cảnh bên trong Lăng Vân Bảo, Hồng Tú Sơn trang và Hoàng cung vẫn đang bố trí, trang phục của diễn viên quần chúng cũng chưa đủ hết, cho nên chỉ có thể quay cảnh bên ngoài của nhân vật chính trước. Cảnh đầu tiên chính là cảnh sau khi Tư Mã Xung do Thẩm Thận Nguyên đóng cùng Lăng Đa Tình do Lâm Tử Khiếu đóng rớt xuống vực.
Thẩm Thận Nguyên mặc trang phục diễn lên, khoác áo khoác của quân đội, đứng bên con suối nhỏ dưới chân núi nhìn Khổng Sâm Học đi ủng mưa giẫm vào nước suối, đi qua đi lại: “Ông ấy đang làm gì vậy?” Cậu hỏi Từ Húc.
Từ Húc đáp: “Ông ấy là đạo diễn, không phải tội phạm, cậu hẳn phải hiểu hơn tôi chứ?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Thế giới vẫn luôn xảy ra những việc không hẳn.”
“Ví dụ như diễn viên không biết đạo diễn đang làm gì.”
“Ví dụ như cảnh sát kiêm chức người đại diện.”
“…Nghĩ như vậy, kỳ thực làm nằm vùng tốt ghê, quang minh chính đại lĩnh hai lương.”
Ông ta đang nói, Lâm Tử Khiếu cũng không chịu thua kém, bước xuống nước.
Khổng Lâm Học diễn giải cảnh quay cho hai người, bởi vì lời thoại đơn giản đến có thể bỏ qua không tính, cho nên hai người chủ yếu là mô phỏng một chút cảnh tượng sờ bò lăn đánh trong nước. Sau đó hai chỉ đạo võ thuật ở bên cạnh biểu diễn cảnh đánh nhau.
Thẩm Thận Nguyên quay nhiều phim hiện đại rồi, cảnh đánh nhau trong phim cổ trang lại là lần đầu, thế nên học hết sức nghiêm túc.
“Các cậu qua đây thử một chút.” Khổng Lâm Học sau khi nhường chỗ ra, vẫy tay.
Lâm Tử Khiếu một quyền đấm tới.
Từ Húc đứng thật xa nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên ngực bị ăn đấm, trực tiếp ngã ngửa ra sau, ngay cả quá trình giãy giụa cũng không có.
“…”
Hai vị chỉ đạo võ thuật kéo người từ trong nước lên bờ, Từ Húc dìu cậu tiến vào trong xe, lau người thay y phục.
Thẩm Thận Nguyên ngồi yên bất động, mặc anh làm gì thì làm, mặt đầy vẻ trầm tư.
“Cậu không sao chứ?” Từ Húc hỏi.
Thẩm Thận Nguyên nhìn anh vỗ ngực mình, lắc lắc đầu.
“Ý tôi là đầu óc cậu.”
“Đầu không bị đập vào đá.”
Từ Húc vòng qua sau lưng cậu, thấy trên lưng xanh một mảng, “Có cần tôi giúp cậu luyện tập chút không?”
Thẩm Thận Nguyên đối diện liền cho anh một quyền.
Từ Húc vô thức đưa hai tay chắn trước bảo vệ ngực, khóa chặt thế công kích của cậu.
Thẩm Thận Nguyên gật gật đầu, “Cảm ơn!”
“…Tôi còn chưa bắt đầu luyện cho cậu mà.”
“Thế là được rồi.” Thẩm Thận Nguyên thay bộ đồ diễn mới liền xuống xe.
Từ Húc: “…” Cậu ta kỳ thực là cần một bao cát để phát tiết phải không?
Khổng Lâm Học để tránh lại làm ướt đồ diễn khiến cho không có đồ để thay, để Lâm Tử Khiếu và Thẩm Thận Nguyên luyện tập trên bờ.
Lâm Tử Khiếu không chút che giấu sự vui mừng trước nỗi khổ của người khác, vui vẻ hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Thật ngại quá, không sao.”
Giọng điệu này sao nghe lại giống như đang khiêu khích. Lâm Tử Khiếu không muốn làm cho quan hệ hai người đến mức không tự nhiên, ho khan nói: “Cậu không sao tôi rất mừng.”
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt rất bình thường, gần như thất bại vừa rồi không mang lại bất cứ ảnh hưởng nào cho cậu.
Hại người đứng trong nước.
Hai chỉ đạo võ thuật phân thích giải thích động tác một chút, nói cặn kỹ từng chi tiết một, sau đó liền làm mẫu. “Có thể chưa?” Đối tượng chủ yếu bọn họ hỏi là Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên gật gật đầu. Kỹ thuật loại này hoàn toàn không có vấn đề.
Máy quay phim các phương hướng đều đầy đủ, đạo diễn ra lệnh một tiếng, “Bắt đầu.”
Lâm Tử Khiếu đang ngẫm nghĩ xem nên ngã như thế nào, Thẩm Thận Nguyên đã nhào lên rồi, động tác và tư thế giống hệt như chỉ đạo võ thuật nói. Trong bọt nước tung tóe, Lâm Tử Khiếu cảm thấy nửa người dưới sắp bị đè hỏng, nhịn không được giãy giụa một chút.
Thẩm Thận Nguyên ra sức đè anh ta lại, mắt không chớp nhìn anh ta chằm chằm, hô hấp gấp gáp: “Giao Thần Long Giáp ra, ta sẽ xin Hoàng thượng tha mạng cho mi.”
Lâm Tử Khiếu ha ha cười to.
Thẩm Thận Nguyên không nói gì, chỉ là đôi mắt tỏ ý không vui. Nhưng phàm là người nhìn thấy màn này đều cảm thấy một luồng khí thế, một luồng khí thế lẫm liệt chỉ có ở người ngồi ở vị trí cao từ lâu, cho dù không nói lời nào cũng có thể khiến đối phương cảm thấy áp lực.
Lâm Tử Khiếu quay người mới phát hiện bản thân đang đi về phía nước sâu, vội quay trở lại, như không có việc gì đi lên bờ. Nhưng anh ta lại quên đệm vẫn chưa mang đi, chân nhấc không đủ cao, bị đệm ngáng chân, không chút cảnh giác bổ nhào xuống nước.
Khiến Thẩm Thận Nguyên đang chuẩn bị lên bờ giật thót, vội quay trở lại dìu.
Lâm Tử Khiếu mặt đỏ tai hồng đẩy cậu ra, tiếp tục giả như không có chuyện gì lên bờ.
Thẩm Thận Nguyên trở lại xe, Từ Húc đưa khăn bông và áo khoác cho cậu.
“Tôi cần bổ túc,” Thẩm Thận Nguyên thành thật nói: “Lần này không cần cấp tốc.”