Thẩm Thận Nguyên bị Lỗ Thụy Dương kéo đi ăn một bữa trưa ăn không biết vị, không đợi tiêu hóa lại bị Củng Văn Hiểu túm đi tham gia tiệc tùng. Sau khi cùng một đám người không quen biết qua lại uống mấy cốc bia, mới được Từ Húc chạy đến hộ giá đón đi quay phim.
Bia uống có chút vội, Thẩm Thận Nguyên lại có chút váng đầu, bắt đầu buồn ngủ, nghiêng đầu ngủ gật trên ghế, thỉnh thoảng đáp lời Từ Húc có lệ, đến khi cùng một vấn đề bị hỏi tới hai lần mới hơi hơi tỉnh.
“Mã Duy Càn làm sao cơ?”
Từ Húc lấy một quả chanh từ trong túi áo ra đưa cho cậu: “Cắn một miếng đi.”
“…” Thẩm Thận Nguyên ngồi thẳng dậy, “Xưa có câu ngắm thanh mai mà đỡ khát, nay có câu nhìn chanh chua mà giải rượu.”
Từ Húc ném quả chanh cho cậu, “Cậu và Mã Duy Càn có quen thân không? Biết được bao nhiêu việc của cậu ta?”
“Trước kia là đối thủ cạnh tranh, nghe nói nhà cũng khá gần, nhưng chưa gặp qua lần nào, hiện tại không liên lạc gì.” Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi: “Cậu ta làm sao?”
Từ Húc đáp: “Lạc Văn đã kiểm tra qua máy tính của Mã Ngọc, không tìm ra bất cứ thứ gì liên quan đến sổ sách kế toán.”
“Có thể đã giao cho ai đó?”
“Cậu cảm thấy Mã Ngọc còn có thể giao cho ai?”
Thẩm Thận Nguyên bị hỏi khó. Quan hệ gần gũi nhất với Mã Ngọc chia làm ba loại người, một loại là người thân của cậu ta, chính là Mã Thụy và Mã Nhiễm, dựa vào sự yêu thương của họ đối với Mã Ngọc, trong tay nắm được sổ sách kế toán nhất định sẽ có hành dộng. Một loại là người có quan hệ mờ ám không rõ ràng với cậu ta, La Khải Tùng, Mục Tất Thành, Mục Tất Tín, Lỗ Thụy Dương, loại cuối cùng chính là Mã Duy Càn đều thuộc cả hai loại. Lỗ Thụy Dương là người bị cáo buộc, Mã Duy Càn thì báo cáo Mã Ngọc giấu sổ sách kế toán, đều không thể. Vậy thì… chỉ còn chừa lại Mục Tất Tín, Mục Tất Thành và La Khải Tùng đã chết mục.
“Di vật của Mục Tất Tín và La Khải Tùng thì sao?”
Từ Húc đáp: “Bọn họ chết trước Mã Ngọc, sao Mã Ngọc lại giao sổ sách kế toán cho bọn họ được?”
“…” Thẩm Thận Nguyên do dự hỏi: “Ý của anh là?”
Từ Húc nói: “Lạc Văn tìm không được sổ sách kế toán, liền thuận tiện điều tra một chút về Mã Duy Càn.”
Thẩm Thận Nguyên hiểu ra: “Anh nghi ngờ cậu ta nói dối? Haizz, cũng có thể chứ. Cậu ta thích Mã Ngọc, rất có thể ngụy tạo một quyển sổ… không đúng, quyển sổ đâu?”
“Cậu ta không phải muốn ngụy tạo sổ, cậu ta chính là ném ra mồi nhử khiến chúng ta bám riết không tha mà tiếp tục điều tra.”
Thẩm Thận Nguyên gật đầu. Mã Duy Càn không biết sự cố chấp của Đồ Lạc Văn đối với vụ án này, để tránh cảnh sát điều tra quá lâu không được kết quả gì mà buông bỏ, cậu ta đã buông một mồi câu giả thúc tiến bọn họ cũng không có gì đáng trách.
Từ Húc chậm rãi nói: “Nhưng đây không phải trọng điểm.”
…
Đồ Lạc Văn bị chơi một vố vẫn chưa phải là trọng điểm? Từ lúc nào mà anh ta trở nên khoan hồng độ lượng như vậy?
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Trọng điểm là gì?”
“Trọng điểm là Mã Duy Càn mỗi tháng đều tích tiền vào một tài khoản ngân hàng, mỗi lần 5000 tệ.”
“Tên tài khoản là?”
“Mã Duy Càn.”
“…Chẳng buồn cười chút nào.”
Từ Húc nói: “Cái này mới buồn cười.”
Thẩm Thận Nguyên tập trung hết mức.
“Tài khoản đó mỗi tháng đều có một người ở trấn X rút tiền. Người đó rất khéo cũng tên là Mã Duy Càn.”
“…” Thẩm Thận Nguyên ngây người, “Khéo như vậy?”
Từ Húc sắc mặt không thay đổi nhìn cậu một cái.
Thẩm Thận Nguyên ấn trán, “Tôi cảm thấy đầu óc mình theo không kịp rồi. Cho nên Mã Duy Càn đang nuôi một người cũng tên là Mã Duy Càn? Bọn họ có quan hệ gì? Anh em song sinh?”
“Cậu sẽ đặt tên cho hai đứa trẻ song sinh nhà mình cùng một cái tên sao?”
“Chưa từng nghĩ đến.”
Từ Húc nhớ đến La Thiếu Thần, lắc đầu nói: “Đúng, cả đời này cậu cũng không có cơ hội nghĩ đến.”
Thẩm Thận Nguyên trong đầu lóe lên suy nghĩ, “Không phải đi theo tình tiết Mã Duy Càn thật giả đó chứ? Sao có thể được? Người nào là giả? Người hiện tại sao? Có chứng minh thư mà, bảo hiểm dưỡng lão gì đó…làm sao làm được?” Cậu rối tung lên rồi, càng nghĩ càng không thể bình tĩnh, cồn bị tư duy rối loạn đuổi đi gần hết, tự giác bốc hơi, “Sao có thể được? Bạn học của cậu ta thì sao? Cậu ta là nghệ sĩ mà! Toàn quốc biết tên, phải có người phát hiện ra chứ?”
“Cậu ta nổi tiếng thế sao?”
“… Thỉnh thoảng cũng lên báo giải trí.”
Từ Húc nói: “Lạc Văn đã đi tìm Mã Duy Càn rồi, rất nhanh có thể biết được chân tướng.”
“Nếu như là thật thì làm thế nào?”
“Cậu đang nói là phán đoán hay là bản thân cậu ta?”
“Phán đoán.”
“Trước tiên cậu ta mạo danh người khác, xâm phạm quyền danh tính của Mã Duy Càn, ngoài ra còn phải xem cậu ta có phạm tội lừa đảo và làm giả giấy tờ hay không.”
Thẩm Thận Nguyên trong lòng trĩu nặng.
Từ Húc nói: “Nếu như phán đoán là thật, vậy thì Mã Duy Càn thật hẳn là đồng bọn với cậu ta.”
“Cậu ta làm vậy nhất định có nguyên nhân.”
Từ Húc nói: “Cho dù là nguyên nhân gì, những gì cậu ta đã làm đã khiến chúng ta đi quá nhiều đường vòng. Nếu không như vậy chúng ta đã có nhiều thời gian và sức lực theo đuổi hai tuyến Lỗ Thụy Dương và Tiêu Bác rồi.”
Nói đến Lỗ Thụy Dương, Thẩm Thận Nguyên liền nhớ đến lời của ông ta lúc trước, chợt thấy căng thẳng: “Ông ta định ra tay với La Thiếu!”
Từ Húc hỏi: “Ra tay dưới hình thức nào?”
“Ông ta nói muốn khiến anh ấy trắng tay.”
“Vậy không phải ra tay với cậu sao?”
“…Tôi nói nghiêm túc đó.”
Từ Húc nói: “Tôi gần đây cũng đang quan sát động thái Lỗ gia và La gia, hiện tại La gia đang chiếm thượng phong.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Điều đó mới khiến tôi lo lắng!” Ai biết được Lỗ Thụy Dương đường cùng sẽ làm ra những chuyện gì.
“Quá lo lắng sẽ rối đấy.” Từ Húc cười lắc đầu, “Yên tâm đi, Lạc Văn vẫn luôn ngầm cho người hỗ trợ, tạm thời không thể có chuyện.”
“Tạm thời là thế nào?”
Từ Húc thở dài một hơi: “Vụ án này là vụ án Lạc Văn đã phải chịu áp lực cực lớn khi nói rằng nhất định sẽ giải quyết được, điều động không ít nhân thủ, nợ rất nhiều ơn huệ. Những ơn huệ và nhân thủ này trong thời gian ngắn còn dễ nói, nhưng một khi thời gian dài rồi, áp lực sẽ trực tiếp đè sụp anh ta. Đến lúc đấy, cho dù Mã Duy Càn ném mồi câu hay đá lông nheo cũng đều vô dụng.”
Thẩm Thận Nguyên trong lòng chấn động: “Có thời gian đại khái không?”
Từ Húc không trả lời trực diện: “Hiện tại là khoảng thời gian đen tối nhất trước lúc bình minh, ánh nắng mặt trời rất nhanh sẽ đến thôi.”
“Tức là sao?”
Từ Húc mỉm cười, “Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi.”
Nhưng sự việc không lạc quan như anh nghĩ.
La Học Mẫn thức suốt hai đêm, khó khăn lắm mới trèo được lên giường chợp mắt một chút, lại bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô mơ mơ hồ hồ nhận điện thoại, trong khoảnh khắc nghe thấy giọng đối phương liền khôi phục tỉnh táo, trầm giọng hỏi: “Sao lại không tìm thấy người? Nếu như bạch đạo không được thì tìm hắc đạo, cảnh sát không được thì tìm thám tử tư, đào sâu 10m đất cũng phải tìm cho được người!”
Cô bỏ điện thoại xuống, khí thế vừa rồi mất sạch, chỉ chừa lại sự mệt mỏi nặng nề.
Cửa vang lên tiếng gõ, không đợi cô trả lời đã đẩy vào.
La Học Mẫn đang định nổi cơn, nhìn thấy người đến, cơn giận lập tức nguội đi: “Ba.”
La Định Âu chậm rãi đi đến trước mặt cô: “Có phải bị Lỗ Thụy Dương chơi một vố không?”
La Học Mẫn miễn cưỡng cười cười nói: “Không nghiêm trọng đến thế. Chỉ là một số tiền hàng, tìm được người rồi là có thể đánh trả.”
La Định Âu liếc nhìn cô: “Còn giấu ta? Bạn hợp tác bao nhiêu năm đột nhiên mất tích trong thời khắc quan trọng, còn có thể có nguyên nhân gì?”
La Học Mẫn cúi đầu.
“Chúng ta tính kế Lỗ Thụy Dương, Lỗ Thụy Dương cũng đang tính kế chúng ta. Chúng ta dốc hết toàn lực thu mua cổ phiếu tập đoàn TH, khiến cho việc xoay vòng vốn của chúng ta không được linh hoạt.” La Định Âu cười khổ lắc đầu, “Tình tiết tiếp theo có thể tưởng tượng ra được, cổ phiếu La thị tụt dốc, Lỗ Thụy Dương nhân cơ hội thu mua, để giữ vững La thị, chúng ta không thể không bán ra cổ phiếu TH.”
La Học Mẫn sắc mặt hổ thẹn: “Là do con quá vì cái trước mắt, mới để cho Lỗ Thụy Dương chiếm được cơ hội.”
La Định Âu nói: “Điều ta muốn nghe không phải những điều này.”
“Con đã liên hệ với ngân hàng cho vay.”
“Ngân hàng không phải cơ sở nhân đạo, lúc này tìm đến bọn họ ngang với việc đưa mỡ vào miệng mèo.” La Định Âu giơ tay nhìn đồng hồ: “Ta có hẹn một người 3 giờ đến bàn công việc, hiện giờ ta hơi mệt, con đi giúp ta nhé.”
La Học Mẫn không rõ: “Ai?”
“Giản Tĩnh Niên và Mã Nhiễm.”
Chiều ba giờ. Ánh nắng xuyên qua ban công chiếu vào phòng khách, chiếu sáng sô pha và bàn trà, ấm áp. Cà phê trên bàn trà màu sắc rất đậm, đến khi sữa bò rót vào mới hơi hơi nhạt đi.
Đồ Lạc Văn bỏ hũ đựng sữa nhỏ xuống, dùng muỗng nhỏ quấy một lúc, mới hài lòng gật đầu, đưa cà phê cho Mã Duy Càn ở bên cạnh.
Mã Duy Càn ngây ra, hỏi: “Không phải anh muốn uống cà phê sao?”
Đồ Lạc Văn nói: “Uống cà phê có thể tỉnh táo, tôi hy vọng trong cuộc nói chuyện tiếp đây, cậu có thể tỉnh táo.”
Mã Duy Càn nhún vai, “Hai hôm nay ngày ngày tôi ngủ 12 tiếng, từ 10 giờ tối đến 10 sáng, rất tỉnh táo.”
“Không có show sao?”
Mã Duy Càn cười khổ: “Tôi đã nói với Tổng giám đốc Mã về chuyện của Mã Ngọc và Lỗ Thụy Dương cho nên tạm thời ngừng hoạt động.”
“Vậy vừa hay,” Đồ Lạc Văn lấy từ túi áo ra một tấm ảnh đặt lên bàn trà, đặt gần cốc cà phê: “Vừa hay có thời gian nói về cậu ta.”
Nhìn rõ người trong tấm ảnh, Mã Duy Càn cả người cứng đờ.