Phim truyền hình Cổ Lực Khả đạo diễn cuối cùng được đặt tên là “Tình nghĩa lân cận”, địa điểm quay phim chủ yếu là một thị trấn nhỏ bên trái thành phố A. Vì nam diễn viên chính Âu Kỳ Thịnh trước khi trở nên nghèo túng đã có một cuộc sống giàu sang phú quý, cho nên mấy cảnh quay đầu sẽ được quay tại một biệt thự trong thành phố A.
Thẩm Thận Nguyên là vai chính có phần diễn còn quan trọng hơn cả nữ chính, bắt đầu quay chưa bao lâu liền tham gia cùng đoàn làm phim.
Để bảo vệ an toàn của cậu, La Định Âu La Định Mỹ ra lệnh cho La Thiếu Thần phải theo sát thị hầu, không dời xa nửa bước, có trách nhiệm đảm bảo Thẩm Thận Nguyên ngày ngày rời nhà vui vẻ, về nhà bình an.
Cũng may Mã Duy Càn là nam chính của bộ phim, còn bận rộn hơn cả La Thiếu Thần, cho nên La Thiếu Thần càng không cần lo lắng về tiến độ của album.
Trở về với trường quay đã lâu không bước đến, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều nở cả ra, vô cùng khoan khoái, giống như thể đi tắm hơi, không đâu là không thoải mái. Ngay cả mùi sơn vẫn chưa kịp tản hết trong không gian cũng thấy thơm.
Cậu nhảy nhót cho quen với môi trường.
Để quay phim, biệt thự phải tu sửa đơn giản một chút, nhưng chỉ tu sửa mấy gian phòng dùng để quay phim. Tầng một chỉ có sảnh, tầng hai là khuê phòng của Âu Tuyết Tuyết do Thẩm Thận Nguyên đóng.
Khuê phòng Thẩm Thận Nguyên đã nhìn qua, hiện giờ chỉ có một chiếc giường công chúa, ga trải giường, chăn gối đều chất đống lên trên, trông thoáng qua chẳng khác gì căn phòng ma ám là mấy. Trong phòng thứ gì cũng có, thế nên mùi khá khó ngửi.
La Thiếu Thần nhìn cậu tự ý chạy đông chạy tây như hoa viên nhà mình, vội kéo cậu lại chào hỏi mọi người trong đoàn làm phim. Đương nhiên, với bối cảnh của La gia, đoàn làm phim không có ai dám gây khó dễ cho La Lâm Lâm, nhưng không gây khó dễ với chăm sóc chu đáo vẫn có sự khác biệt.
Đạo diễn ánh sáng, đạo cụ, hóa trang…một list dài dằng dặc, La Thiếu Thần ghi nhớ muốn váng cả đầu. Nhưng Thẩm Thận Nguyên lại có vẻ rất có tinh thần, tên của ai cũng nhớ rất rõ ràng, còn thỉnh thoảng giúp La Thiếu Thần ôn tập.
La Thiếu Thần nói: “Cậu nhớ kỹ thật.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Một đứa trẻ sáu tuổi có trí nhớ tốt như vậy có bị nghi ngờ không nhỉ?”
La Thiếu Thần đáp: “Nghi ngờ thì đã nghi ngờ từ lúc thử vai rồi.”
Thẩm Thận Nguyên thở dài: “Biểu hiện lúc đó tốt quá mức rồi phải không? Tôi mới chỉ sử dụng một phần ba công lực của mình thôi mà.”
“Ừ, sử dụng một phần ba công lực thắng một đứa trẻ chưa bằng một phần ba tuổi mình.”
“…….”
Nhân viên hóa trang đến giúp Thẩm Thận Nguyên trang điểm, vú Triệu và La lão thái thái ra tay, ngay cả quần áo cũng không cần thay, đạo diễn nhìn một cái liền phán ngay là dùng được. Trang phục nhà họ La mặc nhất định không phải là loại hàng chợ bày bán la liệt rồi, còn phù hợp với vai diễn hơn cả trang phục mà đạo diễn phục trang đưa ra nữa.
Không đến một lúc sau, tóc của Thẩm Thận Nguyên liền được uốn xoăn, bện thành hai đuôi sam bằng dải ruy băng màu hồng, lại thêm hai má hồng hồng, y như búp bê.
Ngay cả Bành Ức Như chưa tham gia đóng phim, đơn thuần đến thăm đoàn cũng không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Thẩm Thận Nguyên lúc đầu vẫn cảm thấy gượng gạo, được khen nhiều rồi, liền bắt đầu dương dương tự đắc, phối hợp ra vẻ đáng yêu để chụp ảnh.
La Thiếu Thần thấy không có phóng viên, liền để mặc cậu đi.
Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, đến trưa ăn xong cơm, vẫn chưa đến lượt Thẩm Thận Nguyên xuất hiện.
La Thiếu Thần đợi sốt cả ruột, định mang Thẩm Thận Nguyên đến chỗ nào gần đó đánh một giấc, vẫn chưa ra khỏi đoàn làm phim, đã bị thư ký trường quay đuổi theo gọi lại.
“Đợi lâu rồi phải không?” Phó đạo diễn rất biết xem sắc mặt, cười ha ha nói: “Cảnh quay buổi sáng quay kỹ quá, bổ sung rất nhiều máy quay.”
Cổ Lực Khả trầm sắc mặt nói: “Diễn viên đợi cảnh diễn không phải là điều cơ bản nhất hay sao?”
Vẻ mặt của phó đạo diễn cứng đờ, gượng gạo tránh đi.
Thẩm Thận Nguyên sợ La Thiếu Thần khó xử, nhè nhẹ kéo bàn tay anh.
La Thiếu Thần thản nhiên nói: “Chú đợi con bên cạnh.”
Phó đạo diễn dưới sự chỉ thị của Cổ Lực Khả bắt đầu miêu tả cảnh quay.
Diễn chung với Thẩm Thận Nguyên không phải là Mã Duy Càn mà là một diễn viên quần chúng, cảnh diễn rất đơn giản, chính là Âu Tuyết Tuyết do Thẩm Thận Nguyên đóng ngủ dậy hỏi cha đang ở đâu, sau đó viên quần chúng đóng vai Chung Điểm Công này nói với cô bé là trên tầng trên. Âu Tuyết Tuyết hỏi Chung Điểm Công là đã mua bánh gato chưa, Chung Điểm Công ra vẻ tất cả đã chuẩn bị đầy đủ.
Cảnh diễn này hoàn toàn không khó đối với Thẩm Thận Nguyên, chỉ là diễn viên quần chúng đó NG (not good) mấy lần.
Vẻ mặt của Cổ Lực Khả lúc này mới tốt hơn một chút.
Thẩm Thận Nguyên thấy bọn họ thu dọn đồ đạc lên lầu, kéo La Thiếu Thần chạy lên đó trước. Vừa đến cửa phòng, phát hiện cửa phòng đã đóng lại, cậu lẩm bẩm: “Vừa rồi không phải vẫn còn thông gió hay sao?”
Tay La Thiếu Thần nắm lấy nắm đấm cửa, vừa định xoay, liền phát hiện cửa đóng không chặt, cửa chỉ khép hờ, nhè nhẹ đẩy ra một chút liền hé ra một khe hở.
Mã Duy Càn đang đứng đối diện với cửa sổ gọi điện thoại. Đại khái anh ta tự cho rằng không gian kín mít, cho nên, âm lượng có chút không khống chế, “Anh rốt cuộc đã thôi đi được chưa! Đừng tưởng rằng La Khải Tùng chết rồi thì anh muốn làm gì thì làm! Bị bức đến đường cùng, tất cả sẽ tan rã.”
Thẩm Thận Nguyên đang định đẩy cửa đi vào vội vàng phanh lại, ngẩng đầu nhìn … cằm của La Thiếu Thần một cái.
Bọn họ có phải vừa nghe phải lời gì không nên nghe hay không?
La Thiếu Thần bình tĩnh khép cửa lại, kéo cậu đi ra.
Qua một lúc, cả đoàn kéo lên, bọn họ mới theo đoàn đi vào phòng.
Mã Duy Càn đã khôi phục lại bộ dáng cười ha ha, nhưng Thẩm Thận Nguyên vừa liếc qua anh ta một cái, đầu óc không khỏi lặp đi lặp lại ba câu vừa nghe lỏm được. Có thể do bị tội danh buôn bán thuốc phiện quấy nhiễu quá lâu, cho nên khi nghe thấy chuyện có liên quan đến La Khải Tùng, cậu không khỏi nghĩ theo hướng đó. Kỳ thực có một nghi vấn cậu chôn giấu trong lòng đã lâu, rằng rốt cuộc La Khải Tùng có liên quan đến buôn bán thuốc phiện hay không.
Rất nhiều lần cậu muốn hỏi La Thiếu Thần lại không có thời cơ thích hợp.
“Cảnh này là Âu Kỳ Thịnh biết được ngân hàng không cho vay nữa, buồn bã ngồi bên bàn. Âu Tuyết Tuyết không biết tâm tình hiện giờ của cha mình, chỉ muốn buổi tối cha mình ở nhà đón sinh nhật cùng mình.” Phó đạo diễn tẫn trách trình bày về cảnh diễn.
Thẩm Thận Nguyên miễn cưỡng tập trung chú ý, sau đó lại nảy ra một chuyện đau đầu khác.
Cậu không muốn gọi Mã Duy Càn là cha!
Một chút cũng không muốn!
“Action!”
“Cha!” Thẩm Thận Nguyên đẩy cửa ra, chầm chậm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó nhảy nhót chạy vào, ôm lấy cánh tay của Mã Duy Càn nói: “Tối nay cha có ăn cơm ở nhà không?”
Mã Duy Càn mệt mỏi đẩy tay cậu ra, “Cha có chuyện phải ra ngoài, Tuyết Tuyết cứ ăn đi nhé.”
Thẩm Thận Nguyên bĩu môi, bắt lấy cánh tay anh ta không chịu buông, “Tối nay cùng ăn cơm, mai đi ra ngoài cũng được mà.”
Mã Duy Càn bực mình đứng dậy, nhè nhẹ đẩy tay cậu ra nói: “Tuyết Tuyết và dì ăn cơm cùng nhau nhé. Hôm khác cha sẽ ăn cùng con.”
“Hôm nay khác mà!” Thẩm Thận Nguyên nôn nóng sắp bật khóc.
“Được rồi, đừng náo loạn nữa!” Mã Duy Càn đột nhiên hét to.
Không những Thẩm Thận Nguyên và phó đạo diễn giật nảy mình, ngay cả chính bản thân anh ta cũng giật mình. Chỉ có Cổ Lực Khả thản nhiên hô một tiếng cut, “Âu Kỳ Thịnh vốn là một người vô cùng nho nhã và quân tử. Bạo phát về tâm trạng cần có một quá trình dồn nén, quá đột ngột rồi, khống chế cảm xúc một chút.”
Mã Duy Càn xin lỗi rối rít, lại chạy tới nói xin lỗi với “La Lâm Lâm” mà anh ta cho rằng vừa bị dọa cho hết hồn.
Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy anh ta trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Nói! Anh và La Khải Tùng rốt cuộc có quan hệ gì!
Mã Duy Càn thấy cậu nhìn mình chăm chăm, cho rằng bị dọa đến giờ vẫn chưa khôi phục, vội nói: “Lâm Lâm thích gì, chú Mã sẽ tặng cho con.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Ngày tiểu thúc thúc đi, tại sao chú không tới?” Ngày hôm đó đại diện Y Mã Đặc đến viếng là Mã Thụy.
Tâm sự của Mã Duy Càn có giấu sâu đến mức nào cũng không thể ngờ được một đứa bé sáu tuổi đột nhiên hỏi một câu hỏi như vậy, sắc mặt biến đổi cực nhanh, lại khôi phục bình thường, “Hôm đó chú Mã có việc, không đi được.”
Thẩm Thận Nguyên xị mặt ra nói: “Con cứ đợi chú Mã mãi.”
Mã Duy Càn nói: “Sau này có cơ hội, chú sẽ đích thân tới viếng … La tiên sinh.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Chú Mã có quen tiểu thúc thúc không?”
“Có, gặp mặt mấy lần.” Mã Duy Càn thấy nhân viên hóa trang đến, lập tức đứng lên để cô ấy trang điểm lại cho.
Thẩm Thận Nguyên lùi đến bên người La Thiếu Thần, nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy hắn rất kỳ lạ.”
La Thiếu Thần nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, Khải Tùng có nhắc tới hắn trước mặt tôi.”
“Anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nhờ tôi khi nào có thời gian thì làm giúp hắn viết vài album ăn khách.”
“Vài album?” Một album và vài album có sự khác biệt rất lớn đó. Một album thì có thể là để thăm dò, cũng có thể là vì tình nghĩa, nhưng vài album thì rõ ràng rằng La Khải Tùng quyết tâm nịnh nọt Mã Duy Càn anh. Loại đãi ngộ này, Thẩm Thận Nguyên từ lúc ra nghề đến nay chỉ thấy Kiều Dĩ Hàng nhận được từ phía Trương Tri. Đương nhiên, với danh tiếng và thực lực như thế của Kiều Dĩ Hàng cũng là hoàn toàn xứng đáng.
La Thiếu Thần khoanh tay, ánh mắt nhìn về phía Mã Duy Càn mang theo suy nghĩ sâu xa.