Bởi vì Thẩm Thận Nguyên là trẻ con, lại là lần đầu tiên đóng phim, cho nên Cổ Lực Khả cho cậu thời gian NG khá thong thả, số thời gian này sau khi chia sẻ cho Mã Duy Càn một phần thì vẫn thừa khá nhiều, cho nên cuối cùng toàn bộ đoàn làm phim tan sớm so với dự kiến.
“Còn thời gian, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?” Thẩm Thận Nguyên tự ý thò ra từ khe hở giữa ghế lái chính và ghế lái phụ, hỏi.
La Thiếu Thần đáp: “Bữa cơm gia đình.”
Thẩm Thận Nguyên ỉu xìu bò về chỗ ngồi. Về nhà ăn cơm có nghĩa rằng cậu chỉ có thể làm La Lâm Lâm.
Khóe miệng của La Thiếu Thần khẽ động đậy, còn chưa kịp nói gì, người đang ỉu xìu phía sau nhảy bật lên như vừa được nạp đầy điện, “Anh cảm thấy Mã Duy Càn có liên quan đến cái chết của La Khải Tùng hay không?”
La Thiếu Thần nói: “Có khả năng. Có thể nguyên nhân cái chết của Khải Tùng là do Mã Duy Càn lúc mở cửa ra đã không cẩn thận hắt hơi.”
“Cái đó,” Thẩm Thận Nguyên thận trọng hỏi, “Anh đoán rằng, tin đồn buôn thuốc phiện có thể nào là do anh ta hắt hơi mà thành không?”
“Cậu định nói rằng có người đi trên đường thấy Mã Duy Càn mở cửa sổ hắt hơi, cho rằng anh ta nghiện, cho nên quyết định bán thuốc, để đáp ứng nhu cầu của thị trường sao?” La Thiếu Thần nói “Người đó nhất định có trái tim rất từ ái.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Thực ra không phải tôi muốn nói vậy.”
Ánh mắt của La Thiếu Thần quét qua kính chiếu hậu.
Từ lúc điều chỉnh vị trí của hai người, kính chiếu hậu trở thành công cụ giao tiếp quan trọng.
“Cậu định hỏi Khải Tùng có buôn thuốc phiện hay không à?”
“Có thể trả lời không?”
“Tôi không biết.”
“Ồ.”
“Cậu tin sao?”
“Tại sao không tin?”
Xe chầm chầm chạy một đoạn về phía trước, La Thiếu Thần mới chậm rãi nói tiếp: “Tôi không biết, nhưng anh ấy thú nhận với phía cảnh sát như vậy rồi. Mục Tất Thành xúi anh ấy bán thuốc phiện, đồng thời sau khi thu hút sự chú ý từ phía cảnh sát, còn muốn giết anh ấy diệt khẩu. Anh ấy là vì tự vệ mới giết Mục Tất Thành.”
Thẩm Thận Nguyên mù mờ nói: “Đã có nghi phạm rồi, sao lại còn liên quan tới tôi?”
“Khải Tùng tuy là người liên lạc, nhưng không hề đích thân lộ diện, cho nên dưới anh ấy còn một người dắt mối nữa, căn cứ vào phán đoán của cảnh sát, người đó hẳn là người trong giới. Ngày hôm đó cậu đến quán bar, Mục Tất Thành đang giao dịch…”
Thẩm Thận Nguyên trợn mắt há hốc mồm: “Cho nên cảnh sát nghi ngờ tôi? Đến quán bar uống rượu là quyền lợi của công dân bình thường mà!”
“Tại sao lại đến quán bar?”
“Buồn chán mà.”
La Thiếu Thần trầm mặc.
Thẩm Thận Nguyên càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Cậu chen vào khe hở giữa hai ghế trên, “Ngoại trừ tôi ở quán bar, tôi là nghệ sĩ, còn có đặc trưng nào khiến người ta nghi ngờ nữa không?”
“Chắc là còn, nhưng hiện giờ chưa biết.” La Thiếu Thần nói “Phụ trách chính vụ án này là tổ chuyên án.”
“Được rồi, cứ coi như phía cảnh sát sơ suất, xử oan người tốt, nhưng tội phạm nhất định biết tôi không phải.” Thẩm Thận Nguyên nằm về chỗ ngồi. “cho nên bọn họ nhất định không ngu tới mức mắc bẫy. Ít nhất thân thể của tôi ở bệnh viện vẫn an toàn.”
“Hy vọng thế.”
“Hai chữ này luôn mang cho tôi cảm giác bất lực.”
La Thiếu Thần nói: “Hai ngày nay, fan của cậu vẫn luôn thủ bên ngoài cổng bệnh viện.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
“Thăm bệnh.”
“Sao tôi lại không biết?”
“Tôi cũng rất hiếu kỳ tại sao cậu lại không biết đấy.” La Thiếu Thần cho rằng cậu rất thích tìm kiếm thông tin, nên hẳn sẽ biết, chỉ là không thích nhắc đến.
“Ở bệnh viện nào? Tôi muốn đi!”
Bệnh viện Số Ba là bệnh viện ít gây chú ý nhất trong thành phố này. Thứ nhất là do vị trí địa lý của nó rất hẻo lánh, gần ngoại ô, hai là vì nó khá cũ nát, không thể so sánh với bệnh viện Số Một Số Hai đã qua mấy lần tu sửa.
Nhưng từ sau khi tin tức Thẩm Thận Nguyên nằm ở bệnh viện Số Ba lọt ra từ hai hôm trước, thì luôn luôn có fan của cậu đến thăm bệnh. Cho dù kết quả nhận được lúc nào cũng chỉ là cấm chỉ thăm nom, cũng không thể nào ngăn được nhiệt tình dạt dào của bọn họ.
“Mấy ngày rồi?” Thẩm Thận Nguyên nhìn những dải ruy băng chúc phúc treo đầy trên hai bên cổng lớn bệnh viện, nước mắt rưng rưng.
La Thiếu Thần nói: “Tin tức cậu nằm ở bệnh viện Số Ba hai ngày trước mới bị tiết lộ.”
“Ai tiết lộ?”
“Cảnh sát hoặc người nào đó cố ý.”
Thẩm Thận Nguyên bò trên cửa sổ xe, lặng lẽ nhìn những dải ruy băng bay phất phới trên tường rào.
“Muốn xuống xe không?”
Thẩm Thận Nguyên trầm mặc lắc đầu.
La Thiếu Thần tắt lửa.
“Lúc nào tôi mới có thể trở về trong thân thể của mình?” Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm.
“Sau khi tìm được người có thể làm cho cậu trở về.”
“Kỳ thực” Thẩm Thận Nguyên ngừng lại một lúc lâu mới nói tiếp, “Trong lòng tôi vẫn luôn rất mâu thuẫn. Sau khi trở về thân thể của mình, có phải sẽ phải đối mặt với hiềm nghi buôn thuốc phiện hay không … bị tạm giam, bị bắt giam. Nếu như không thể thoát khỏi hiềm nghi, thậm chí còn phải đối mặt với tai họa bị giam cầm. So sánh thì thấy, làm La Lâm Lâm dễ chịu hơn rất nhiều. Được người thân yêu thương, cũng có thể làm chuyện mình thích. Có điều cách nghĩ này quá ích kỷ rồi, cho nên vẫn luôn không dám đối diện.”
Trán cậu nhè nhẹ đặt trên tấm kính cửa sổ lạnh lẽo, mắt nhìn về phía những đợt sóng ruy băng gió thổi phấp phới, cảm xúc trong sâu thẳm con mắt chầm chậm thay đổi, dường như từ một đửa trẻ ngu ngơ sáu tuổi từng chút một trở thành người trưởng thành hai mươi lăm tuổi.
“Nhưng tôi đã quên mất, tôi đã không còn là một người. Tôi có bạn bè, có người hâm mộ, bọn họ đang chờ đợi tôi trở về. Cho dù sau khi trở về sẽ phải đối diện với vô vàn khó khăn, cho dù những khó khăn đó đến cuối cùng vẫn không cách nào khắc phục được, tôi cũng sẽ trở về. Bởi vì tôi là Thẩm Thận Nguyên, bởi vì người bọn họ chờ đợi là Thẩm Thận Nguyên.”
Đuôi sam bị giật một chút.
Giống như lớp vỏ bọc bên ngoài bị vỡ tan.
Thẩm Thận Nguyên “Ai ya” một tiếng quay đầu lại.
La Thiếu Thần nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
“Hả?” Thẩm Thận Nguyên ngây ra. Những lời cậu nói cảm động như vậy, chân thành như vậy, người nghe cho dù không rơi lệ cũng phải vỗ tay chứ?
La Thiếu Thần nói: “Giả sử như cậu là kẻ bán thuốc phiện, cậu cảm thấy cậu có thể bán thuốc phiện cho ai?”
“Tôi không phải.”
“Chỉ là giả thiết, trong giới cậu có thể bán cho ai?”
Thẩm Thận Nguyên không cam tâm tình nguyện suy nghĩ một chút: “Sư huynh? Đại Kiều?”
“Hơ, Cao Cần?” Thẩm Thận Nguyên không đợi La Thiếu Thần mở miệng đã phủ định ngay, “Đương nhiên ông ta cũng không, tôi thà tin rằng ông ta hút máu.”
“Còn ai nữa?”
“Mã Thụy?” Cậu lại lắc đầu, “Mã Duy Càn bán cho ông ta thì nghe có lý hơn.”
La Thiếu Thần mở hai tay ra, nói: “Cho nên việc làm ăn của cậu nhất định rất kém.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Anh định chứng minh điều gì?”
“Buôn bán thuốc phiện là một ngành kinh doanh dài kỳ. Người hút thuốc cần có một người bán cố định, người bán thuốc cũng cần người mua cố định.”
Thẩm Thận Nguyên bừng tỉnh nói: “Cho nên bọn họ sẽ hình thành một nhóm. Nhưng lúc bình thường bọn họ cũng có thể giả như không quen biết mà.”
“Cậu quên mất cậu đang ở trong giới nào sao?”
“Giải trí… a, có nhóm Cẩu Tử!”
“Cho nên quen biết lẫn nhau an toàn hơn nhiều.”
Thẩm Thận Nguyên thở phào nói: “Cho nên, giờ tôi đã thoát khỏi hiềm nghi rồi?”
“Nếu như tôi là cảnh sát, thì đúng.” La Thiếu Thần khởi động xe lại.
Thẩm Thận Nguyên nhìn chăm chăm vào gáy anh, khe khẽ nói: “Cảm ơn.”
“Cái gì?”
“…… Cảm ơn!” Thẩm Thận Nguyên lần này hét thật to.
“Tôi đang hỏi cậu cảm ơn cái gì.”
“Tất cả của tất cả. Từ sau lúc tôi trở thành La Lâm Lâm, anh vẫn luôn giúp đỡ tôi, đặc biệt là sau lúc phát hiện ra và trước lúc vạch trần tôi.” Thẩm Thận Nguyên cứ nói mãi rồi thực sự cảm động, cảm khái nói: “Trước kia tôi hiểu lầm anh rồi. Kỳ thực con người anh không hề lạnh lùng chút nào, không hề hà khắc chút nào, không hề vô tâm chút nào. Anh dịu dàng lương thiện, sẵn sàng giúp đỡ người khác.”
La Thiếu Thần nhướn mày nói: “Trước kia cậu cảm thấy tôi lạnh lùng, hà khắc, vô tâm sao?”
“Hơ, ai chẳng có lúc hồ đồ?” Thẩm Thận Nguyên lập tức giải thích, “Hiện giờ tôi đã có cái nhìn đúng đắn về anh! Anh đúng là một người vô cùng tốt!”
“Không phải đâu.”
“Anh tốt thật mà.”
“Cậu đoán xem, nếu như chiếm cứ thân thể của La Lâm Lâm là một người xa lạ, tôi sẽ đối xử với hắn ta thế nào?”
“……” Khẩu khí này một chút cũng không phải là muốn khiến người ta đoán, mà là muốn khiến người ta run rẩy. Thẩm Thận Nguyên run rẩy hai vai, cười gượng nói, “Ít nhất anh đối xử với bạn bè cũng rất tốt, như thế cũng đã là người tốt rồi.”
La Thiếu Thần thản nhiên hỏi ngược lại: “Vậy sao?”
Thẩm Thận Nguyên hiếu kỳ hỏi: “Vậy thì là tại sao?”
“……”
“Giám đốc Cao, anh không phải làm như không có ở đó đâu. Tôi nghe thấy tiếng anh gõ bàn phím máy tính rồi.” Thẩm Thận Nguyên ôm ống nghe lăn tới lăn lui trên giường. “Trở lại vấn đề nào, anh và La Thiếu quen biết lâu vậy rồi, hẳn biết được anh ta đang nghĩ gì chứ? Tôi hỏi thế nào anh ta cũng không chịu nói.”
“Ồ.”
“Anh nói xem tại sao anh ta lại giúp tôi?”
“Không phải cậu đã nói rằng ai chẳng có lúc hồ đồ đó sao?”
“……”
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Tôi còn muốn tư liệu của Mã Duy Càn, bao gồm ngày tháng năm sinh, bối cảnh gia đình, thói quen sở thích, bạn bè thân quen vân vân, càng chi tiết càng tốt.”
“Trên mạng không có sao?”
“Có, nhưng không đầy đủ lại không đáng tin. Trên mạng nói hắn ta thích đánh tennis, nhưng tôi dám bảo đảm, ngay cả vợt tennis hắn ta cũng chưa từng động tới.” Thẩm Thận Nguyên kéo cái gối qua, bò lên tiếp tục nói: “Tôi biết điều này rất khó, nhưng Mã Duy Càn thực sự rất đáng nghi. Hắn ta gọi điện cho một người nói rằng đừng tưởng rằng La Khải Tùng chết rồi anh muốn làm gì thì làm. Còn nói cái gì mà tất cả sẽ tan rã. Đây rõ ràng là lời thoại khi tranh chấp nội bộ! Cho nên, anh có thể nghĩ cách không, hay là đợi đến khi tan ca, lén thâm nhập vào văn phòng nhân sự, chắc hẳn anh biết được hồ sơ nằm chỗ nào chứ? Đúng rồi, làm xong nhất định phải xóa camera giám sát đi. Như thế phải thâm nhập vào văn phòng giám sát… Tôi thấy hay là tìm một tên xã hội đen nào đó giúp?”