Trước khi gặp A Bảo, đại sư bắt ma trong suy nghĩ của Thẩm Thận Nguyên chính là râu tóc bạc phơ, đạo cốt tiên phong, người khoác áo bào thái cực bát quái, chân đi giày bắc đẩu thất tinh, hai mắt mở mà như không nhưng lại nhìn thấu tất cả.
Nhưng sau khi nhìn thấy A Bảo, Thẩm Thận Nguyên bắt kịp thời đại mà thay đổi hình tượng đại sư bắt ma trong suy nghĩ của mình, mặc áo phông quần bò đi giày thể thao bắt ma đích thực càng thời thượng hơn. Cho nên lúc có một chân nhân khoác áo bào thái cực bát quái, chân đi giày bắc đẩu thất tinh, hai mắt mở mà như không đứng trước mặt cậu, cậu không khỏi kinh ngạc.
Cao Cần giới thiệu: “Đây là đại sư Tư Mã Thanh Khổ, sư phụ của A Bảo.”
Tư Mã Thanh Khổ phất tay nói: “Những lời ngưỡng mộ lúc ăn cơm tối có thể vừa ăn vừa nói. Trước tiên hãy nói về chính sự, chúng ta lần đầu hợp tác, có một số việc phải nói cho rõ ràng. Các anh định thanh toán thế nào? Thanh toán hết trong một lần hay là trả góp? Dùng chi phiếu, hối phiếu hay là tiền mặt?”
La Thiếu Thần nói: “Xin cứ theo quy định của ngài mà làm.”
Tư Mã Thanh Khổ hài lòng gật đầu nói: “Vậy thì tiền mặt đi. Hai linh hồn trở về vị trí của mình, một giá, một trăm ngàn.” La Thiếu Thần đáp: “Được.”
Tư Mã Thanh Khổ sảng khoái giơ tay ra: “Đưa sinh thần bát tự của hai người đó đây.”
Sinh thần bát tự?
Thẩm Thận Nguyên không ngừng tính toán trong đầu.
“Cho dù cậu có bốc hơi hết nước trong não, chỉ còn chừa tinh hoa cũng không tính ra đâu.” Cao Cần liếc cậu một cái, đưa ra sinh thần bát tự đã chuẩn bị từ trước.
Thẩm Thận Nguyên: “……..”
Tư Mã Thanh Khổ cầm lấy, bấm đốt ngón tay, sau đó liếc mắt nhìn Thẩm Thận Nguyên một cái, “Là cậu à?”
Thẩm Thận Nguyên gật đầu.
Ngón tay Tư Mã Thanh Khổ búng búng vào sinh thần bát tự: “Lúc nhỏ vận số nhiều ngang trái lắm.”
Cao Cần và La Thiếu Thần đồng thời quay sang nhìn Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên mặt lộ vẻ khâm phục: “Vậy sau này thì sao?”
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Những điều không trong phạm vi nghiệp vụ, nếu muốn biết thêm… thì thêm tiền.”
Thẩm Thận Nguyên hết sức hứng thú: “Tính một quẻ bao nhiêu tiền?”
Tư Mã Thanh Khổ ngạc nhiên hỏi: “Cậu thực sự muốn tính sao?”
“Thực đó.”
“Lấy cậu một trăm.”
“Rẻ vậy sao?” Không chỉ Thẩm Thận Nguyên, ngay cả Cao Cần và La Thiếu Thần đều cảm thấy ngạc nhiên.
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Vì vượt quá chuyên môn nên không đảm bảo tính chính xác.”
Thẩm Thận Nguyên: “……”
Cao Cần nói: “Vậy có khác gì đám lừa đảo giang hồ?”
“Đương nhiên khác chứ. Bọn chúng quăng mồi câu đợi những người tiêu tiền như rác mắc câu, ta là Khương Thái Công câu cá (1), ai tự nguyện người đấy mắc câu. Cậu có phải không?”
Thẩm Thận Nguyên nhìn ánh mắt nóng lòng muốn thử của Tư Mã Thanh Khổ, ngưng thần suy nghĩ: “Vậy ông có thể chỉ nói những điều tôi muốn nghe không?”
“Thêm 10 đồng. Cậu muốn nghe cái gì?”
“Đại phú đại quý, đại hồng đại tử (được nổi tiếng, nhiều người yêu mến), kiều thê mỹ… mỹ thiếp thì thôi không cần nữa…” Thẩm Thận Nguyên cười hi hi.
Cao Cần, La Thiếu Thần: “……”
Cao Cần sâu xa nhìn La Thiếu Thần: “Thì ra cậu ta đeo đuổi loại khoái cảm này.”
“Cũng chính là ý dâm.” La Thiếu Thần tư tưởng không tập trung, bắt đầu lấy điện thoại ra tra sinh thần bát tự của La Lâm Lâm.
Tư Mã Thanh Khổ sau khi nhận được tiều tiêu vặt Thẩm Thận Nguyên móc ra từ trong túi xách nhỏ, mãn nguyện bắt đầu nói: “Nửa đời sau của cậu đại phú đại quý, đại hồng đại tử, kiều thê mỹ thiếp thì không cần nữa.”
“Không phải! Kiều thê cần, là không cần mỹ thiếp.” Thẩm Thận Nguyên vội vàng sửa lại.
“Tìm hồn phách trở lại hỏi một chút là rõ ngay.” Tư Mã Thanh Khổ thuận tay nắm một sấp vàng mã, vẩy lên không trung, miệng lầm rầm, sau đó móc ra một hình nhân giấy đặt trong lòng bàn tay.
La Thiếu Thần và Cao Cần đều là lần đầu tiên chứng kiến việc chiêu hồn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hiếu kỳ. Thẩm Thận Nguyên càng hưng phấn nắm lấy quần La Thiếu Thần, hận không thể dùng đôi mắt như camera ghi lại tất cả tình cảnh từ đầu đến cuối.
Hình nhân giấy chầm chậm dao động.
Tư Mã Thanh Khổ gật đầu nói: “Yên tâm, chốc nữa đốt cho ngươi. Thù lao nhiều mà, không cần một đồng hai đồng, ta biết!”
Hình nhân giấy lại cử động.
Mặt Tư Mã Thanh Khổ biến sắc, “Ngươi chắc chứ?”
Hình nhân giấy bật lên một cái, mềm nhũn rơi xuống đất.
La Thiếu Thần thấy thần sắc Tư Mã Thanh Khổ không tốt, lo lắng hỏi: “Sao rồi?”
Tư Mã Thanh Khổ đáp: “Ta không tìm thấy ba hồn bảy vía của La Lâm Lâm, cô bé không xuống địa phủ báo cáo.”
La Thiếu Thần hỏi: “Thế nghĩa là sao?”
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Nghĩa là, nếu như không phải hồn phách của cô bé bị ai đó nhốt lại, thì có thể đã hồn phi phách tán rồi.”
Ngay cả La Thiếu Thần người lúc bình thường lúc nào cũng thản nhiên lúc này mặt cũng phải biến sắc. Tuy không hiểu đạo thuật, nhưng hồn phi phách tán là sao thì anh hiểu. Nếu như thế giới này thực sự tồn tại đạo thuật, hồn phách và địa phủ, vậy thì có thể chứng minh rằng sau khi chết hồn phách của con người còn có thể luân hồi. Nhưng một khi không còn hồn phách nữa, kết quả cũng không cần phải hỏi nữa.
Lòng Tư Mã Thanh Khổ cũng không dễ chịu gì. Là chưởng môn phái Ngự quỷ trong tam tông lục phái, ông đã quen nhìn chuyện sinh tử của con người, nhưng rất ít khi nhìn thấy sự diệt vong của quỷ hồn, bởi vì hồn phi phách tán đối với sinh vật tam giới mà nói đều là một trách nhiệm nặng nề khó có thể gánh vác. “Nếu như chỉ có một linh hồn quay về vị trí cũ, tôi lấy 50 ngàn.”
Thẩm Thận Nguyên đột nhiên nói: “Hồn phách của La Lâm Lâm có thể nào nằm trong tay Cát Phụng không?”
Mắt La Thiếu Thần chợt sáng lên.
Tư Mã Thanh Khổ hỏi: “Cát Phụng là ai?”
Thẩm Thận Nguyên hình dung thế này thế kia một chút.
Tư Mã Thanh Khổ đúc kết lại, “Cậu đang nói về một tên người thứ ba biến thái có thể nhìn thấu hồn phách cậu?”
“Kiêm bắt cóc.”
“Quy hoạch nghề nghiệp của hắn thật chả ra làm sao.” Tư Mã Thanh Khổ xoa cằm ngẫm nghĩ, “Trong những người tôi quen biết không có ai có cái tên này.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Kẻ xấu khi hành tẩu giang hồ đều có đến mấy cái tên giả, có thể hắn họ Cát nhưng tên không phải là Phụng, hoặc có thể hắn tên Phụng nhưng không phải họ Cát, hoặc họ của mẹ hắn là Cát.”
Tư Mã Thanh Khổ vẻ mặt đau khổ hỏi: “Thế thì điều tra bằng cách nào?”
“Tra từ ảnh.” La Thiếu Thần lấy điện thoại ra, mở ra một tấm ảnh của Cát Phụng.
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt thán phục: “Chụp được lúc nào vậy?”
“Lúc đi đón cậu.”
“Thám tử tư đã bị cắt đuôi rồi.” Cao Cần nói với La Thiếu Thần, “Cậu chuyển tấm ảnh đó cho tôi, tôi nhờ cảnh sát giúp.”
Tư Mã Thanh Khổ xem tấm ảnh một lúc lâu, “Môi mỏng má cao, không giống người tốt. Các anh có sinh thần bát tự của hắn không?”
“Không có.”
“Vậy thì chịu rồi.” Tư Mã Thanh Khổ ngẫm nghĩ một lát, móc điện thoại ra gọi một cuộc, “Ngươi giúp ta tìm một người, tên là Cát Phụng, là nam, có thể nhìn thấy linh hồn, hết. Ta biết không dễ tìm mới tìm đến ngươi, dễ tìm chẳng lẽ ta không tự tìm được?…… Đây là cái ngươi nợ ta đấy!” Ông ta tiêu sái gác điện thoại, “Ngoại trừ hắn ta ra, còn có cách nào khác không?”
Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nói: “Vừa rồi không phải ông nhờ bạn tìm giúp rồi sao?”
“Hy vọng rất nhỏ nhoi.” Tư Mã Thanh Khổ nói, “Ta nhờ hắn giúp vì muốn làm khó hắn. Tránh cho hắn vô công rỗi nghề, về già trở nên ngu ngốc.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Cũng may cậu không có người bạn nào lo bò trắng răng như vậy.
La Thiếu Thần nói: “Tôi không có sinh thần bát tự của Cát Phụng, nhưng có sinh thần bát tự của Sử Mạn Kỳ.”
Tư Mã Thanh Khổ hỏi: “Sử Mạn Kỳ lại là ai nữa?”
Thẩm Thận Nguyên biết lập trường của La Thiếu Thần không tiện giải thích, cực kỳ săn sóc giành giải thích.
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Hiểu rồi, cô ta chính là hồng hạnh xuất tường. Nếu như bây giờ bọn họ chưa tách ra thì không thành vấn đề.”
La Thiếu Thần hỏi La Khải Trạch về sinh thần bát tự của Sử Mạn Kỳ, giao cho Tư Mã Thanh Khổ.
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Phải thêm tiền đó.”
La Thiếu Thần nói: “Không thành vấn đề.”
Tư Mã Thanh Khổ lúc này mới lại móc tiền vàng ra triệu hồi quỷ sai.
Tuy rằng đã nhìn thấy một lần, nhưng lúc nhìn thấy hình nhân run rẩy đứng dậy, Thẩm Thận Nguyên vẫn cảm thấy rất thần kỳ, đặc biệt là khi cậu biết đây không phải là ảo thuật, mà là pháp thuật.
Tư Mã Thanh Khổ và quỷ sai trao đổi một lúc, sắc mặt rất khó coi, “Sử Mạn Kỳ…”
“Sao rồi?”
“Chết rồi.” Tư Mã Thanh Khổ nói.
Đám người La Thiếu Thần sửng sốt.
Thẩm Thận Nguyên cũng có chút chưa hoàn hồn. Cho dù cậu không có nhiều hảo cảm với Sử Mạn Kỳ, nhưng cô đích thực đã từng nỗ lực mở rộng lòng thể hiện tình mẹ với cậu. Mới ngay đây thôi, cô vẫn còn ôm lấy cậu, ôm thật chặt, cậu thậm chí có thể dễ dàng hồi tưởng lại nhiệt độ cơ thể cô, nhưng hiện tại cô ấy nói chết là chết liền sao?
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Quỷ sai nói có người đánh đuổi sứ giả câu hồn, cướp linh hồn của cô ấy, hiện giờ cũng không nhìn thấy linh hồn của cô ấy nữa, chắc hẳn là đã dùng phương pháp nào đó để cất giữ rồi.”
“Cát Phụng.” La Thiếu Thần không chút do dự nói.
Tư Mã Thanh Khổ chau mày nói: “Nếu như tên Cát Phụng này thực sự có thể đánh đuổi quỷ sai, sự việc liền bó tay rồi.”
La Thiếu Thần nói: “Tôi có thể bỏ thêm tiền.”
“Ta là người ngồi một chỗ mà hét giá sao?” Tư Mã Thanh Khổ nói, “Thêm tiền là cần thiết, là hợp lý. Vấn đề hiện giờ là, lên trời xuống đất, đi đâu để có thể tìm được người.”
Cao Cần nói: “Cất giữ linh hồn cần nguyên liệu đặc thù gì không? Đi đâu có thể mua được?”
Tư Mã Thanh Khổ nói: “Anh tưởng là đang phá án sao. Chuyện này nếu như đã đến mức đánh quỷ sai, chúng ta không cần quá lo lắng nữa. Địa phủ nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, ta sẽ thông báo cho các môn phái khác liên kết lại cùng truy nã hắn.”
La Thiếu Thần nói: “Cảm ơn.”
“Nhận tiền của người mà, hơ, chuyện đương nhiên cả, không cần khách khí.” Tư Mã Thanh Khổ ngáp một cái, lười nhác nhìn Thẩm Thận Nguyên một cái nói, “Có điều trước khi hồn phách của La Lâm Lâm trở về, hồn phách của cậu tốt nhất cứ ở tạm trong thân thể của cô bé đi.”
La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên đồng thanh hỏi: “Tại sao?”
Tư Mã Thanh Khổ đáp: “Sinh thần bát tự của cô bé quá nhẹ, nếu như linh hồn của cậu rời khỏi thân thể cô bé, nhất định sẽ bị linh hồn khác chiếm cứ. Cậu là linh hồn còn sống thì chẳng nói làm gì, nếu như gặp phải ác quỷ lệ quỷ, cho dù linh hồn La Lâm Lâm có thể quay trở lại, thân thể cũng hoàn toàn không thể dùng rồi.”
La Thiếu Thần vừa định mở miệng, Thẩm Thận Nguyên đã nhanh nhảu đồng ý.
“Chính là vậy, ta biết có chút không thuận tiện, có điều nhẫn nhịn một chút, dù sao ngày tháng còn dài còn rộng.” Tư Mã Thanh Khổ móc trong túi áo ra một tấm hoàng phú gấp thành hình tam giác, dùng một sợi dây màu đỏ xuyên qua, đưa cho Thẩm Thận Nguyên, “Dù sao cũng không phải là linh hồn và thân thể nguyên phối, đều sẽ gây tổn hại lẫn nhau. Cậu mang theo cái này, trong thời gian ngắn sẽ không có cảm giác khó ở.”
La Thiếu Thần nhìn Thẩm Thận Nguyên, chau mày: “Cậu có cảm giác khó ở sao?”
“Thỉnh thoảng chóng mặt, tôi tưởng là do ngủ không đủ, sau này cũng thành thói quen rồi.”
“…….” La Thiếu Thần nghiêm sắc mặt nói: “Sau này những việc như thế không được phép giấu tôi.”
“Ờ.” Thẩm Thận Nguyên ngoan ngoãn đeo hoàng phù lên cổ.
La Thiếu Thần hỏi Tư Mã Thanh Khổ: “Chỉ trong thời gian ngắn? Không có cái nào thời gian dài sao?”
“Tình yêu còn có hạn sử dụng, một tấm bùa mà anh còn hy vọng nó cứng như đá bền như vàng?” Tư Mã Thanh Khổ bũi môi, tiếp theo nói rất nhỏ, “Giải quyết trong một lần rồi thì làm sao thu phí lần hai được nữa.”
La Thiếu Thần: “……”
——————
(1) Khương Thái Công, tức Tề Thái Công, tên thật là Khương Thượng, tự là Tử Nha.
Dân gian lưu truyền những câu truyện thần thoại, truyền thuyết vô cùng huyền bí về Khương Tử Nha. Thậm chí còn có cả một bộ sách truyền thuyết Phong thần diễn nghĩa nói xoay quanh Khương Tử Nha và cuộc chiến Chu – Thương. Trong tiểu thuyết này, Khương Tử Nha là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn có sứ mạng phong các vị thánh thần từ việc giúp nhà Chu lật đổ nhà Thương.
Bấy giờ, Cơ Xương nuôi chí lật đổ nhà Thương, đi khắp nơi tìm kiếm người hiền tài. Một hôm, lên núi Bàn Khê thấy Khương Tử Nha ngồi câu cá với một lưỡi câu thẳng. Thấy lạ, Cơ Xương mới hỏi: “ông lão, sao câu cá bằng lưỡi câu thẳng thế thì câu sao được?”. Khương Tử Nha mới trả lời: “Lưỡi câu bình thường chỉ câu được cá, lưỡi câu này mới câu được minh chủ.” (Một truyền thuyết khác nói rằng có người tiều phu hỏi ông sao câu được cá với lưỡi câu thẳng, ông trả lời rằng ông không câu cá mà câu Công, câu Hầu). Thấy vậy Cơ Xương mới đem những chuyện thế cuộc ra hỏi, quả nhiên Khương Tử Nha trả lời thông suốt cho thấy những kiến giải siêu phàm thế là từ đó Khương Tử Nha theo phò Cơ Xương. Lúc bấy giờ ông đã 60 tuổi.
Trong cuộc chiến Chu – Thương, nhà Chu còn có sự trợ giúp của các tướng nhà trời khác như: Nhị Lang Thần, cha con Tháp Lí Thiên Vương – Na Tra thái tử… Trong khi đó phía nhà Thương cũng được sự trợ giúp của Cửu Vĩ Hồ, Thân Công Báo…
Cũng theo truyền thuyết này, Khương Tử Nha là một người có pháp thuật cao siêu.
Cuộc chiến là một câu chuyện truyền thuyết về những cuộc so tài phép thuật và mưu lược sinh động, hấp dẫn mà các nhân vật trong đó còn ảnh hưởng tới cả các truyền thuyết khác. (Theo wikipedia.)
(2) Sinh thần bát tự: Giờ và ngày tháng năm sinh theo âm lịch.