Thẩm Thận Nguyên nằm sấp trên ban công nghĩ ngợi, thế nào cũng không nhớ ra được chủ nhân chiếc xe là ai, vừa đúng lúc vú Triệu gọi cậu xuống ăn cơm, cậu quyết định dùng chính mắt mình để tìm ra câu trả lời…
Á, đây không phải là sự thật!
Thẩm Thận Nguyên ngây người nhìn dáng người đang nói chuyện cùng với La Định Âu trong phòng khách. Tuy rằng giữa bọn họ vẫn cách một khoảng, nhưng rada dò ma của mình hiển thị, người này chắc chắn là người chế tác đĩa nhạc đầu tiên của mình, đồng thời cũng là người có công nhất trong việc khiến cho mình toàn tâm toàn ý đóng phim, được mình phong cho làm ma vương số hai: La Thiếu Thần, không sai.
Tại sao La Thiếu Thần lại ở nhà họ La?
…Bởi vì anh ta họ La sao?
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy có một tin buôn dưa nào đó rất quan trọng mà cậu đã bỏ qua.
La Thiếu Thần, La Định Âu…La, La…La Thiếu Thần là thân thích của La Định Âu sao?
……
Là cháu ruột a!
Tại sao bây giờ cậu mới nhớ ra cơ chứ!
Vú Triệu thấy cậu dừng bước, không đi tiếp, nghi hoặc khom lưng xuống, hỏi: “Cục cưng sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu, chân nhỏ tiếp tục bước từng bước, từng bước xuống cầu thang, trong đầu lại quay cuồng với một ý nghĩ rất to gan: Có lẽ có thể bước lên chiếc cầu La Thiếu Thần này để lên bờ. Xin trời hãy phù hộ cho anh ta cũng đặt La Lâm Lâm lên đầu!
La Định Âu nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, vẫy tay với Thẩm Thận Nguyên, nói: “Lâm Lâm, con nhìn xem ai đến này?”
Thẩm Thận Nguyên nhanh chóng bước vào trạng thái diễn xuất, mở tròn mắt, mặt đầy vẻ ngỡ ngàng.
“Là Tiểu Tiểu thúc thúc của con đấy, con còn nhớ không?” La Định Âu đợi cậu đến gần, vươn tay ôm lấy, mỉm cười chỉ về phía La Thiếu Thần.
Trước cái nhìn chăm chú của La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên không tỏ chút biểu cảm nào, nhưng da gà toàn thân đã dựng hết lên, như thể một con gà chọi sắp bước vào trận. Cuốn băng ghi âm tiếng nói lạnh lùng của La Thiếu Thần vẫn còn khắc sâu vào đáy lòng cậu, không đến bốn năm năm không xóa mờ được. Cho dù anh ta là người quen đầu tiên và duy nhất gặp được từ sau khi cậu “tỉnh lại” đến giờ, cũng không thể giảm bớt ấn tượng xấu của anh ta đối với mình được tí ti nào: Quá lãnh khốc, quá vô tình!
La Thiếu Thần nhìn từ đầu đến chân đánh giá cậu một lượt, có lẽ là sợ làm cậu sợ, ánh mắt có thể coi là dịu dàng, “Lâm Lâm lớn hơn rồi.”
Một người hai mươi lăm tuổi trở thành một đứa bé sáu tuổi mà gọi là lớn hơn rồi ư? Một phép toán đơn giản so sánh hai mươi lăm với sáu mà cũng không biết.
Thẩm Thận Nguyên thầm sỉ vả trong bụng xong, thầm tán thưởng câu sỉ vả của mình: Thật là cô đơn.
La Định Âu tiếp lời La Thiếu Thần, cười nói: “Còn không phải sao? Trước kia nhỏ đúng bằng cái củ cải, bây giờ lớn thành củ khoai rồi.”
Thẩm Thận Nguyên thầm cảm thán. Quả nhiên không ai là hoàn hảo cả. Trình độ học vấn của đại gia có thiên phú tuyệt đỉnh về thương nghiệp La Định Âu cũng chỉ là củ cải và củ khoai mà thôi.
“Cha! Thức ăn đã lên hết rồi.” Một cô gái ăn mặc hợp mốt bưng hai đĩa thức ăn từ trong phòng bếp đi ra, mái tóc đen dài đến eo, lượn sóng, thả trên lưng, tôn nên thân hình mỹ miều. Chiếc váy dài dệt hoa tuyết nho nhỏ khiến cho cô ta có vẻ rất dịu dàng, động lòng người.
Dựa vào tuổi tác của cô ta, Thẩm Thận Nguyên đoán câu nói đó là nói với La Định Âu. Không phải cậu không coi trọng La Thiếu Thần, mà là anh ta có vừa ra đời đã có tài năng thiên phú phi phàm, nỗ lực không ngừng, cũng không thể nào có một người con gái lớn đến thế này được.
Vì vậy, cô gái này chắc chắn là con gái nhỏ của La Định Âu: La Học Giai.
Đối diện với nụ cười lấy lòng của con gái, biểu cảm của La Định Âu hết sức lạnh lùng, vừa gọi La Thiếu Thần vào bàn ăn, vừa dắt Thẩm Thận Nguyên đi đến bàn ăn.
Thẩm Thận Nguyên được sắp xếp ngồi bên cạnh La Thiếu Thần, nghiêng nghiêng về đối diện là La Học Giai. La Học Giai chỉ để tâm đến La Định Âu, mắt xoay chuyển liên tục, như thể đang tìm kiếm chủ đề để nói.
La Định Âu bảo vú Triệu bưng đĩa tôm chao hành đặt trước mặt Thẩm Thận Nguyên, “Món Lâm Lâm thích ăn nhất đấy, mau bóc cho bé ăn.”
Vú Triệu đeo găng tay, ngồi bên cạnh bóc tôm.
Trong đầu Thẩm Thận Nguyên đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, thăm dò, chọc chọc eo của La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần quay đầu nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên lấy đũa chỉ về món cua trước mặt La Học Giai, mặt đầy vẻ chờ đợi nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần chưa kịp phản ứng lại, La Học Giai đã nhận việc về phần mình, “Để cô bóc cho.”
Thẩm Thận Nguyên lại tiếp tục nỗ lực tìm kiếm món ăn khác phải động tay vào: Hàu nấu tỏi.
Nhưng mắt cậu vừa liếc qua một cái, vú Triệu đã nhanh nhảu gắp lại còn dùng đũa gỡ nó ra đặt vào đĩa của cậu.
“……”
Tôm hùm…
Sò…
Gà luộc chặt miếng…
Rau xanh…
……
Mệt quá đi mất.
Thẩm Thận Nguyên phát hiện tốc độ của mình bắt đầu không bì kịp được sự phối hợp của vú Triệu và La Học Giai, cuối cùng đành chịu thua trận. Cậu cầm đũa lên, đang định cho vào mồm, khóe miệng đột ngột cứng lại.
Tại sao một nửa bàn ăn đều đặt hết trước mặt cậu thế này?
La Định Âu còn rất vui vẻ, “Lâm Lâm cứ ăn uống thoải mái, không đủ ông nội lại bảo bọn họ làm tiếp.”
…… Có thể đóng gói làm đồ ăn đêm không?
Thẩm Thận Nguyên bị làm khó, gặm gặm đũa, sau đó mới trộm liếc qua La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần liếc cậu một cái, Thẩm Thận Nguyên vội vàng cúi đầu.
Một đôi đũa bất ngờ vươn sang, gắp mất một đùi gà từ trong bát của cậu. La Thiếu Thần gắp đùi gà đưa cho La Định Âu, “Của Lâm Lâm hiếu kính ông nội.”
La Định Âu cảm động, gật gật đầu với Thẩm Thận Nguyên: “Lâm Lâm hiếu kính ông nội sao? Lâm Lâm ngoan quá.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Trong hai người bọn họ, nhất định có một người IQ thấp. Nếu không phải La Định Âu, nếu không phải La Định Âu cảm thấy cậu là người đó, thì cậu sẽ không thể nào thừa nhận cậu cảm thấy mình là người đó.
Ăn một lúc, Thẩm Thận Nguyên phát hiện đôi đũa đó vẫn cứ đưa qua đưa lại trước mặt mình, hơn nữa rất có quy luật, các loại thịt đều “hiếu kính” hết cho La Định Âu rồi, đồ biển thì La Thiếu Thần tự tiêu thụ, còn lại dành cho cậu chỉ có… rau!
Đúng lúc La Thiếu Thần lại gắp một con tôm đã được lột sạch vỏ lên, Thẩm Thận Nguyên nhanh mắt nhanh tay lấy đũa giữ lại, sau đó khép cằm lại, nhìn lên, ánh mắt nhìn La Thiếu Thần từ dưới lên trên.
Ánh mắt La Thiếu Thần chợt lóe, gắp lấy con tôm từ dưới đũa cậu lên, bón đến bên miệng cậu. (Ố ồ, tình tứ quá hen! =))~)
Thẩm Thận Nguyên vô thức há miệng, tôm liền bị nhét vào.
……
La Thiếu Thần lại có thể bón tôm cho cậu?
Mà cậu lại có thể nuốt xuống!
Thẩm Thận Nguyên sửng sốt nhìn lại bát.
….
Í, vừa rồi còn thấy ba con tôm, sao giờ đâu mất rồi?
Cậu quay đầu nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần đang nhai hết sức ưu nhã.
“……” Thẩm Thận Nguyên cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ xem có nên nhích danh hiệu ma vương thứ hai của La Thiếu Thần lên một chút hay không, dù sao Cao Cần có khắc nghiệt cũng chưa từng khắc nghiệt đứa bé sáu tuổi như mình.
Sau khi ăn cơm xong thì ăn điểm tâm.
Thẩm Thận Nguyên muốn một phần bánh pudding dâu, La Thiếu Thần và La Học Giai đều uống cà phê, La Định Âu pha một ấm trà.
La Học Giai quan sát lời nói và thái độ suốt cả buổi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Cha, dự án khai thác Tinh La Thành, cha đã quyết định chưa?”
La Định Âu nói: “Chị của con làm giám đốc điều hành, nó quyết định.”
La Học Giai vội vàng nói, “Nhưng ý tưởng của dự án là do con đưa ra mà.”
“Công ty là một tay ta dựng lên.” La Định Âu thong thả uống một ngụm trà, “Nhưng rồi sẽ có một ngày hoàn toàn giao lại cho các con, đấy gọi là kế thừa và phát huy công việc của người đi trước. Một việc do ai làm không quan trọng, điều quan trọng là, ai làm việc đó tốt nhất.”
“Cha cảm thấy chị làm việc đó tốt hơn con sao?”
La Định Âu không trả lời thẳng, “Gần đây không phải con đang còn bận yêu đương sao? Bao giờ thì đưa nó về đây thế?”
Sắc mặt La Học Giai khẽ biến, quanh co nói: “Đâu có ạ, con toàn bận việc công ty mà.”
“Vậy thì tốt. Lão Từ nói con trai ông ấy học xong tiến sĩ vừa về nước rồi, muốn đi thăm quan mấy nơi, con tranh thủ mấy ngày, đi cùng nó.”
La Học Giai cúi đầu, không phản đối câu nào.
“Ta và lão Từ là bạn cũ lâu năm, năm đó vốn đầu tư của ta chu chuyển không thuận lợi, đều nhờ cả vào sự giúp đỡ của lão Từ, nếu không ta và con hôm nay không có cơ hội được ngồi ở đây đâu.” La Định Âu nói hết sức sâu xa.
La Học Giai hít môt hơi, nói: “Con biết rồi, cha. Con sẽ đi.”
Lúc nào nét mặt La Định Âu mới dịu lại, quay về phía La Thiếu Thần, “Nghe nói gần đây văn phòng của con không thuận lợi lắm? Nếu như mệt rồi, thì đến giúp chú nhé.”
La Thiếu Thần thản nhiên nói: “Tiền của con đủ dùng cho nửa đời còn lại chú ạ.”
La Định Âu nói: “Nếu như con giúp chú, tiền đủ dùng cho hai đời kiếm được chỉ trong nháy mắt.”
La Thiếu Thần đáp: “Con vẫn chưa biết số tài khoản của đời sau, tạm thời không cần đến.”
La Định Âu nói: “Con có thể chuyển lại cho con trai con.”
La Thiếu Thần đáp: “Có rồi nói sau cũng được.”
La Định Âu hỏi: “Con định bao giờ có?”
La Thiếu Thần hỏi: “Lão Từ có hai con trai ạ?”
La Định Âu đáp: “… Ta có thể kiếm con gái cho con.”
“Không cần, đầy trên đường mà.”
“Đầy trên đường nhưng ta chưa thấy con đưa ai về cả.”
“Con mở là văn phòng âm nhạc, không phải văn phòng buôn người.”
La Định Âu đã hơi đau đầu, “Đừng nói linh tinh nữa. Nói nghiêm túc đi, con định về giúp ta hay định tìm bạn gái?”
La Thiếu Thần vỗ vỗ Thẩm Thận Nguyên đang ngủ gà ngủ gật, “Bé có bạn trai chưa?”
Thẩm Thận Nguyên mơ màng hỏi: “Ai cơ?”
“Ta tự tiến cử.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” trong lúc cậu không biết gì, người Trái Đất đã bị người ngoài hành tinh tẩy não rồi sao?
La Thiếu Thần nói với La Định Âu: “Con có bạn gái rồi.”
La Định Âu nói: “Nó còn chưa đến tuổi pháp luật quy định.”
“Con đợi là được.”
“……” La Định Âu phát hiện mấu chốt thật sự của vấn đề, “Nó là cháu ta!”
La Thiếu Thần sờ sờ cằm, nói: “Thấy chưa, con có bạn gái, chú cũng không nhất định sẽ đồng ý.”
La Định Âu nhìn La Học Giai, phát hiện con gái của mình quả thật rất đáng yêu.
La Học Giai bị lạnh nhạt thụ sủng nhược kinh. (Được bất ngờ yêu quý mà sợ, không an tâm.)
Để không hành hạ thế hệ tiếp theo, La Định Âu lôi La Thiếu Thần vào thư phòng, tự mình giáo dục lại.
Thẩm Thận Nguyên bò sấp trên sàn ngoài thư phòng nghe lén.
Vú Triệu sợ cậu mệt, mang đến cho cậu một cái ghế đẩu, còn cầm quạt quạt cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên nghe một lúc, chán nản cúi đầu.
Vú Triệu đau lòng, hỏi: “Cục cưng, sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Không nghe được.”
Vú Triệu giơ tay gõ cửa, sau đó ở trước mặt La Định Âu và La Thiếu Thần nửa khép nửa mở cửa, “Cục cưng nói bé không nghe được.”
Thẩm Thận Nguyên: “……”
La Định Âu, La Thiếu Thần: “……”
Ghế đẩu nhỏ chuyển thành sô pha, Thẩm Thận Nguyên gác hai chân lên, định nghiêm túc nghe chuyện riêng.
La Định Âu nói: “Có thời gian rảnh đến ngồi chơi nhé.”
La Thiếu Thần đáp: “Vâng.”
“Không còn sớm nữa, về sớm một chút đi.”
“Vâng. Chúc chú ngủ ngon.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Đây không phải là kịch bản mà cậu tưởng tượng ra nha! Tranh cãi kịch liệt đâu? Cuộc điện thoại dang dở đâu? Những tin đồn xưa cũ đâu? Chuyện bí mật không thể để ai biết của hào môn thế gia đâu? ……đâu? … đâu đâu?
Cho đến tận lúc La Thiếu Thần xuống lầu đi mất, Thẩm Thận Nguyên vẫn chưa hồi thần.
La Định Âu cầm một con búp bê trêu cậu, “Lâm Lâm, thích búp bê không?”
“Ông nội thích được thì con thích.”
“… Ông nội rất thích nha, tặng cho Lâm Lâm có được không?” La Định Âu ấn búp bê vào người cậu.
Thẩm Thận Nguyên kiên định đẩy ra, “Ông nội thích thì cho ông nội đấy.”
La Định Âu: “……”
“Ông nội, con có thể chơi cùng Tiểu Tiểu thúc thúc không?”
“Có thể chứ.” La Định Âu nói, “Đợi lần sau chú…”
“Con đi tìm chú.” Thẩm Thận Nguyên nhấc chân chạy mất.
“……” La Định Âu nhìn nhìn búp bê, lại nhìn nhìn vú Triệu, trong lòng bất chợt nảy sinh một sự lo lắng vô cùng lớn, “Không phải là Lâm Lâm cho những lời nói đùa của La Thiếu Thần là thật đấy chứ?”
Vú Triệu lắc đầu đáp: “Cục cưng không đời nào để mắt đến đàn ông lớn tuổi đâu.”
La Định Âu: “…”
Thẩm Thận Nguyên chạy ra khỏi cửa lớn, liền nhìn thấy xe của La Thiếu Thần đang chầm chậm đi ra khỏi gara, lái về phía cổng.
“La Thiếu!” Cậu dùng hết sức hét lên một câu, bắt đầu nhấc chân đuổi theo.
Mặc dù xe không nhanh lắm, nhưng đôi chân nhỏ bé của cậu lại càng chậm hơn.
Thẩm Thận Nguyên từ trước đến nay chưa từng nghĩ bản thân lại nhỏ bé đến thế, nhỏ bé đến mức không lọt được vào kính chiếu hậu của xe.
“Chú…” Chân cậu vấp một cái, cả người ngã nhào xuống hôn đất, đau đến mức mặt mũi nhăn hết vào. Cũng may, cũng may La Lâm Lâm mới sáu tuổi, nếu không ngã một cái đau điếng như vậy, nhất định sẽ khiến cô bé ngã thành màn hình phẳng luôn. Trong lúc thân thể phải chịu nỗi đau vô hạn, trong đầu của Thẩm Thận Nguyên lại lởn vởn một suy nghĩ kỳ quặc, chẳng liên quan gì như vậy.
Một đôi giày xuất hiện trước mặt cậu, cậu được dìu đứng lên.
La Thiếu Thần nhìn cậu, trong mắt mang theo một tia hiếu kỳ, “Chuyện gì thế?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con muốn đi với chú.”
Trong lòng La Thiếu Thần cũng nảy lên một sự hoài nghi giống hệt La Định Âu, có điều anh ta rất bình tĩnh, “Tại sao?”
“……” Chết toi! Chạy vội quá quên mất tiêu tìm cớ cho hợp lý mất rồi.Thẩm Thận Nguyên nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Chú đoán thử xem.”
“Chú đưa con về.” Anh ta vươn tay ra bế cậu lên.
Thẩm Thận Nguyên nhìn tai anh ta, do dự không biết có nên nói ra thân phận thật sự của mình hay không. La Thiếu Thần xuất thân bất phàm, năng lực hơn người, tâm lý cực tốt, lại có quan hệ chú cháu với La Lâm Lâm, nói không chừng chắc sẽ giúp cậu trở về thân thể của mình. Nhưng cậu lại nghĩ đến một loại khả năng khác, La Lâm Lâm là cháu gái của anh ta, hiện giờ sống chết không rõ, tung tích không rõ ràng, chẳng may có bất trắc gì, mình có thể nào bị xem như yêu ma quỷ quái mà bị diệt trừ hay không?
Cậu nhớ lại biểu cảm lạnh lùng của La Thiếu cách tấm kính thủy tinh lúc mình ghi âm ca khúc, chợt rùng mình, không nói được một lời nào.