Cửa gõ nhẹ hai cái bị đẩy vào, Đồ Lạc Văn ngón tay kẹp đầu thuốc lá, “Tôi đã hút rất từ tốn rồi.”
La Thiếu Thần nói: “Anh có thể dập điếu thuốc một lúc.”
“Cũng không phải không thể, có điều,” Đồ Lạc Văn một tay khác cầm tệp giấy tờ, vẫy vẫy về phía anh.
La Thiếu Thần nhướn mày.
“Qua đây đi mà.” Đồ Lạc Văn ném một cái liếc mắt cho anh.
La Thiếu Thần không biết nói gì đành đi qua đó.
“Tư liệu anh gửi cho tôi đã in ra rồi, cảm giác rất giống đang ôn lại bài học trên lớp, anh không có tin tức nào độc quyền hơn à?” Đồ Lạc Văn vứt đầu lọc thuốc lá vào thùng rác bên phòng bệnh, “Ví dụ như cỡ giày chẳng hạn.”
La Thiếu Thần sâu xa nhìn anh ta.
Đồ Lạc Văn nói: “Hoài nghi của tôi có căn cứ đó. La Khải Tùng là một người cực kỳ thích ăn chơi. Thế nhưng tôi phát hiện anh ấy và vị tình nhân đồng tính này từ trước tới này chưa từng xuất hiện ở bất cứ địa điểm công cộng nào. Cho dù tình cảm giữa bọn họ không thể để thế gian biết, thế nhưng hai người bạn cùng giới tính đi ra ngoài chơi là một chuyện rất bình thường, chỉ cần bọn họ không biểu hiện quá đáng, ai sẽ nghi ngờ chứ? Trừ phi, người bạn đồng tính của anh ấy không thích hoặc là không tiện ra ngoài.” Anh ta giơ giơ tập tài liệu nói, “Nửa thân dưới của Mã Ngọc bị bại liệt, rất phù hợp với điều kiện này.”
La Thiếu Thần hỏi: “Mã Duy Càn thì sao?”
“Theo tin tức độc quyền nhận được, các anh có thể mượn giày của nhau.” Khuỷu tay của Đồ Lạc Văn huých huých anh, “Nghe nói Mã Duy Càn gần đây rất không như ý, tuy rằng Mã gia đã dùng quan hệ để trấn áp việc anh ta tàng trữ ma túy, không cần chịu nỗi khổ ăn cơm tù, nhưng truyền thông vẫn bám gót đưa tin việc này, phim truyền hình và album đến tay cũng đều gặp trở ngại, trong này chắc hẳn cũng có công lao của anh nhỉ?”
“Không có.” Chuyện này chẳng thể tính là công lao.
Đồ Lạc Văn cười cười, rõ ràng không tin, “Có tin tức nội bộ nào có thể tiết lộ không? Tôi đảm bảo sẽ không tìm hiểu nguồn gốc tin tức.”
La Thiếu Thần nói: “Cát Phụng đã giết một người.”
“Vú Triệu không phải không chết sao?”
“Người khác,” La Thiếu Thần giọng điệu không tốt lành gì, “Chắc hẳn là đồng mưu.”
Đồ Lạc Văn nói: “Cụ thể hơn chút.”
La Thiếu Thần kể lại lời Thẩm Thận Nguyên nói.
Đồ Lạc Văn rất đau đầu, “Phòng ốc kiểu đó trong thành phố này rất phổ biến. Nếu như La tiểu tiểu thư đã mở miệng nói chuyện rồi, có thể mời cô bé cùng chúng tôi đến hiện trường xem xem một chút không? Ít nhất xác định địa điểm xảy ra sự việc.” Anh ta tưởng rằng tin tức này của La Thiếu Thần lấy được từ miệng La Lâm Lâm.
La Thiếu Thần nói: “Không thể. Nó không nhớ đường.”
Đồ Lạc Văn thở dài nói: “Tôi quay về hỏi Cát Phụng. Có điều chuyện này liên quan đến một vấn đề khác, còn có người muốn bắt cóc La Lâm Lâm, người này là ai?”
“Tôi còn muốn biết hơn anh.”
“Có thể liệt kê danh sách kẻ thù của La gia không? Cố gắng liệt kê nhiều một chút cũng không vấn đề, vừa hay có thể mượn tay cảnh sát giúp các anh xét duyệt một chút.”
La Thiếu Thần nói: “Chúng tôi không có kẻ thù.”
“… Cảm giác tự bản thân có phải có chút quá tốt rồi không?”
“Nhưng có đối thủ.”
“… Danh sách đối thủ cũng vậy.” Đồ Lạc Văn nói, “Còn nữa, hệ thống an toàn của La gia cũng nên đổi mới rồi. Kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng nên tiêu vào chỗ quan trọng nhất.”
Hai mày La Thiếu Thần chau lại rất khẽ, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Anh và Thẩm Thận Nguyên còn lời nào muốn nói không?” Anh ta ra vẻ muốn đi vào.
La Thiếu Thần trực tiếp lấy ra bao thuốc lá nhét vào túi áo anh ta, “Anh ngay cả điện thoại cũng dám đòi, một bao thuốc lá có đáng là bao, bạn bè mà.”
Đồ Lạc Văn ngây ra một lúc, mỉm cười đóng cửa lại.
Từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện ở cửa phòng, hai mắt Thẩm Thận Nguyên liền không rời khỏi cửa, trong lòng không ngừng đoán xem nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ, đến tận lúc La Thiếu Thần quay trở lại mới thu lại ánh mắt.
“Các anh đang nói chuyện gì thế?” Cậu nhịn không được hiếu kỳ.
Khuôn mặt của Thẩm Thận Nguyên phối hợp với nét quen thuộc của La Lâm Lâm ở cùng hơn một tháng trời, khiến La Thiếu Thần khẽ hoảng hốt, nhưng anh rất nhanh phản ứng lại, nói: “Tôi kể với anh ta chuyện Cát Phụng giết người.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Không biết sau lưng người đó còn có ai khác không, nếu như có, Lâm Lâm không phải rất nguy hiểm rồi sao?”
“Bác tôi đang suy xét đến việc đưa nó ra nước ngoài.”
La Thiếu Thần vốn tưởng rằng Thẩm Thận Nguyên sẽ tỏ ý tán đồng với phương án này, ai ngờ cậu lại lộ ra vẻ do dự, “Điều này, tôi tuy rằng là người ngoài, nhưng dù sao cũng đã mượn thân thể bao lâu như vậy, tôi có thể bày tỏ suy nghĩ của mình một chút không?”
“Có thể.”
“Trẻ con ở bên cạnh bố mẹ vẫn là tốt nhất. Cho dù bên ngoài bọn trẻ có kiên cường hay lạnh lùng đến đâu, trong lòng nhất định đều khát khao tình yêu thương của bố mẹ. Sử Mạn Kỳ đã chết rồi, cô bé chỉ còn lại bố, ông nội, cô cô, tiểu tiểu thúc thúc và vú Triệu…” cậu bất chợt ý thức được “tiểu tiểu thúc thúc” mình vừa nói đang đứng ngay trước mặt, mặt không khỏi đỏ lên, cố ra vẻ bình tĩnh nói, “Nếu như lại phải rời xa bọn họ đi đến nơi đất khách quê người xa lạ, có chút tàn nhẫn.”
La Thiếu Thần nói: “Khải Trạch và Học Giai sẽ cùng đi. Bác tôi cảm thấy thay đổi môi trường tốt với nó hơn.”
“Ra vậy à,” Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng cười cười, “Vậy cũng rất tốt.”
La Thiếu Thần thấy trên mặt cậu nét cô đơn muốn giấu mà không thành công, không nhịn được vươn tay muốn xoa xoa đầu cậu an ủi, nhưng tay vươn ra nửa chừng mới phát hiện động tác này đối với thân phận hiện tại của hai người mà nói, cực kỳ đường đột, không khỏi khựng lại giữa không trung.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy trên mặt có bóng râm, ngẩng đầu thấy bàn tay muốn xoa đầu lại thôi, cũng ngẩn người.
Hai người cứ ngây ra một lúc.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy tay dừng giữa không trung như thế rất mệt, chủ động mở miệng nói: “Cứ xoa đi.”
Đáy mắt La Thiếu Thần thoáng ý cười, chỗ đặt tay xuống lại lệch so với dự kiến.
Cằm Thẩm Thận Nguyên bị chạm khẽ một chút, cậu ngây ra nhìn La Thiếu Thần đi ra ngoài hỏi: “Anh, đi sao?”
La Thiếu Thần dừng bước, quay người nhìn cậu, “Còn chuyện gì sao?”
“… Không có.” Thẩm Thận Nguyên cũng không thể nói ra tại sao bản thân lại không muốn anh bỏ đi sớm như vậy, có lẽ là những ngày qua đã quá quen với việc có “tiểu tiểu thúc thúc” bên cạnh mình, cho nên vẫn chưa thể thích ứng với căn phòng quạnh quẽ chỉ còn lại một người, “Ngày mai anh vẫn đến nữa chứ?”
La Thiếu Thần một tay đút túi, cười mà như không nhìn cậu, “Cậu không cảm thấy tôi rất ghét cậu sao?”
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt như chịu đả kích sâu sắc, “Vẫn chưa thay đổi cách nhìn sao?”
“…”
Thẩm Thận Nguyên nỗ lực biện hộ cho mình, “Tuy rằng tôi hát không hay lắm, nhưng mà thái độ của tôi với âm nhạc rất nghiêm túc! Cho dù là một bài hát thiếu nhi bình thường, tôi cũng dùng cả sinh mệnh để biểu diễn!”
La Thiếu Thần qua quýt gật đầu.
“Anh không tin sao?” Thẩm Thận Nguyên tay phải đánh nhịp lên giường, bắt đầu hát Hươu bố…
La Thiếu Thần khoanh tay trước ngực dựa tường, lặng im đợi cậu hát hết.
Bài hát tuy rằng không dài, nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn làm hết trách nhiệm hát hai lần, đến tận khi cổ họng khô khốc.
La Thiếu Thần rót một cốc nước cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên sau khi uống xong một ngụm nước, tiếp tục biện hộ cho mình, “Vừa rồi phong độ không tốt, hát không chuẩn, để tôi hát lại lần nữa!”
“Không cần nữa.” La Thiếu Thần lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ấn vào nút phát, liền nghe thấy trong điện thoại vang lên tiếng hát vang vọng. “Hươu bố đang chạy bộ, hươu mẹ tập thể dục…”
Thẩm Thận Nguyên dò hỏi: “Thế có nghĩa là, không ghét tôi nữa đúng không?”
La Thiếu Thần cảm thấy đợi cậu chủ động hiểu ra bản thân từ trước tới nay chưa từng ghét cậu chắc hẳn phải đợi đến thiên hoang địa lão, bất đắc dĩ nói: “Trước nay chưa từng.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc, “Hả?”
“Cậu rất thích đóng phim sao?”
“Chỉ ở trước ống kính thôi.”
La Thiếu Thần cúi xuống, mắt đối mắt nhìn chăm chăm Thẩm Thận Nguyên, thong thả nói: “Cậu nên học lại cách giải nghĩa ánh nhìn đi.”
Từ sau khi “Tình nghĩa hàng xóm” ngừng quay, nội bộ đoàn làm phim phân tranh không dứt, bên đầu tư muốn cắt vốn, người sản xuất muốn đổi diễn viên, hai bên đến giờ vẫn chưa thể thống nhất, có điều thống nhất hay không đối với La Thiếu Thần đều chẳng chút quan trọng, Thẩm Thận Nguyên trở lại là Thẩm Thận Nguyên, La Lâm Lâm trở lại là La Lâm Lâm, chuyện đóng phim tất nhiên chẳng thể tiếp tục. Anh vốn định lúc nào bớt bộn rộn đến chào hỏi đoàn làm phim, chẳng ngờ vừa ra khỏi viện đã nhận được điện thoại của Cổ Lực Khả.
“Tôi nhận được một bộ phim mới, khi nào rảnh để La Lâm Lâm đến thử xem sao.” Cổ Lực Khả trực tiếp nói thẳng.
La Thiếu Thần nói: “Nó tạm thời không nhận bất cứ hợp đồng đóng phim nào.”
“Ồ.” Cổ Lực Khả đã nghe nói qua chuyện cô bé bị bắt cóc, trước khi gọi diện đã không hy vọng gì, bị từ chối cũng nằm trong dự liệu, “Đợi khi nào cô bé muốn đóng phim thì tìm tôi nhé.”
“Được.”
“Cô bé là một diễn viên rất thông minh và có thiên phú, đừng để mai một.” Lòng mến tài của Cổ Lực Khả nhiệt tình như lửa.
La Thiếu Thần bất ngờ hỏi: “Ông cảm thấy kỹ thuật diễn của Thẩm Thận Nguyên thế nào?” Tuy rằng Thẩm Thận Nguyên làm La Lâm Lâm, kỹ thuật diễn đã được khẳng định, nhưng sự khẳng định đó còn nhờ vào tuổi tác.
“Không tồi.” Cổ Lực Khả trước nay vẫn rất khó tính lại trực tiếp khen ngợi, “Chỉ thiếu một chút phong thái thôi.”
“Một chút phong thái?”
“Phong thái làm diễn viên chính.” Ông ta ngừng một chút, không khỏi tiếc nuối nói, “Nên cọ sát trong giới điện ảnh nhiều hơn.”
Cổ Lực Khả là vua trong giới điện ảnh, ông ta nói như vậy nhất định có lý của ông ta, La Thiếu Thần tuy không hiểu, nhưng vẫn ghi nhớ.
Hai ngày nay một mực chạy loanh quanh bên ngoài, La Thiếu Thần vừa định tranh thủ chút thời gian về nhà tắm rửa thay quần áo, liền nhận được điện thoại của La Học Mẫn. Giọng điệu của La Học Mẫn trong điện thoại hết sức gay gắt, dường như ăn phải thuốc nổ, đang cố gắng dùng sự lạnh lùng làm giảm nhiệt.
La Thiếu Thần lái xe đến La gia, xe còn chưa dừng hẳn, liền thấy xe của La Khải Trạch cũng đã đến.
Hai người xuống xe vẻ mặt đều ngơ ngác.
Đi vào đại môn liền nhìn thấy La Học Mẫn mặt mũi tối sầm đứng trong phòng khách gọi điện thoại, vú Triệu vừa từ trên lầu xuống, nhìn thấy bọn họ mới thở phào nói: “Lão tiên sinh một đêm không ngủ, vừa uống thuốc ngủ liền chợp mắt rồi.”
La Khải Trạch vội vàng hỏi: “Lâm Lâm xảy ra chuyện gì sao?”
Vú Triệu lắc đầu nói: “Cục cưng vẫn đang ngủ. Là Học…”
“Là Học Giai!” La Học Mẫn nhanh chóng tiếp lời, “Nó đã hai ngày không về nhà rồi.”
La Khải Trạch chau mày nói: “Nó có khả năng đến nhà bạn bè cho khuây khỏa, em tìm bạn bè nói hỏi xem.”
“Mục Tất Thành hay Mục Tất Tín?” La Học Mẫn cười lạnh, “Các anh biết Lâm Lâm tại sao lại bị kẻ khác bắt cóc ngay trước cổng nhà La gia không?”
La Khải Trạch lắc đầu. Vấn đề này anh suy nghĩ rất nhiều vẫn không thể hiểu được, vú Triệu nói Lâm Lâm tự mình chạy ra, thế nhưng Lâm Lâm đang yên đang lành tại sao lại chạy ra ngoài? Đáng tiếc Lâm Lâm hiện tại vẫn không chịu nói chuyện, vấn đề này tất nhiên trở thành câu đố.
La Thiếu Thần biết bản chất của Cát Phụng, cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng nghe giọng điệu của La Học Mẫn dường như có ẩn tình khác.
La Học Mẫn cuối cùng cũng không nhịn được tức giận, hét lên: “Em sợ nó chạy đi tìm Mục Tất Tín, cho nên mới cho bảo vệ coi chừng nó, ai ngờ chẳng hiểu vì sao nó chạy ra ngoài, tự mình điều bảo vệ đi!”
La Khải Trạch cũng tức giận, “Là nó điều bảo vệ đi sao?”
La Học Mẫn nói: “Nếu không Cát Phụng có ba đầu sáu tay có thể cướp người ngay tại La gia sao?!”
La Khải Trạch lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu liên lạc với bạn bè cùng tìm người.
La Thiếu Thần nghĩ còn sâu xa hơn bọn họ.
Từ lúc Thẩm Thận Nguyên nói Cát Phụng có đồng mưu, anh đã cảm thấy kỳ lạ. Chuyện Cát Phụng và Sử Mạn Kỳ là chuyện bê bối La gia vẫn luôn cố gắng giấu giếm, đối phương sao có thể biết được sự tồn tại của Cát Phụng?
Có điểm đột phá là La Học Giai, sự việc dường như rõ ràng hơn. Đối phương biết được Cát Phụng là từ miệng của La Học Giai, muốn dùng mọi cách bắt tay với hắn, cùng lên kế hoạch bắt cóc. Để việc bắt cóc càng thuận lợi hơn, bọn chúng phiến động La Học Giai lén chạy ra ngoài cùng ngày đó, để dẫn dụ bảo vệ đi, khiến Cát Phụng thuận lợi cướp người. Chỉ là không ngờ Cát Phụng đến lúc quan trọng lại trở mặt.
Hiện tại vấn đế là, người đó là ai, La Học Giai tại sao lại nghe theo mưu kế của hắn?
La Khải Trạch đột ngột bỏ điện thoại xuống nói: “Có người nhìn thấy nó đi đến biệt thự của Mục Tất Tín!”
Sắc mặt của La Học Mẫn lập tức tối sầm.
Mục Tất Thành và La Khải Tùng kẻ chết trước người chết sau, thù hận giữa La gia và Mục gia đã không cách nào hóa giải, hiện tại em gái ruột của bọn họ lại dựa dẫm vào kẻ thù, điều này khiến bọn họ còn đau đớn hơn bị roi quất vào mặt.
“Anh đi tóm nó trở về!” Ngay cả La Khải Trạch tình tình tương đối ôn hòa cũng nổi cơn tam bành.
La Học Mẫn vừa rồi nổi cơn tam bành lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, “Quay lại! Anh dựa vào cái gì mà đi tóm nó trở về?”
“Dựa vào…” La Khải Trạch rốt cuộc cũng không phải kẻ thất phu, lý trí rất nhanh quay trở lại, sắc mặt chán nản.
La Học Mẫn nói: “Nó muốn đi thì để nó đi, để xem nó đi theo Mục gia rồi sẽ có kết cục thế nào!”
Cầu thang truyền đến tiếng ho.
Ba người bọn họ quay đầu lại, liền nhìn thấy La Định Âu đi từ trên gác xuống.
La Khải Trạch và La Học Mẫn đồng thời biến sắc mặt. La Học Mẫn nhanh chóng chạy đến đón, “Ba, sao ba lại xuống đây?”
La Định Âu trầm sắc mặt, vẫy vẫy tay về phía bọn họ, “Các con đi theo ta.”
Ba người bọn họ không hiểu gì, nhưng vẫn đi theo.
La Định Âu cứ thế tiến vào phòng của La Học Giai.
Căn phòng rất bừa bộn, phảng phất một mùi hương rất kỳ lạ.
La Định Âu chỉ đồ vật trên giường nói: “Các con xem đi.”
“Cái này…” La Khải Trạch vươn tay cầm cái bình thủy tinh có cắm ống hút lên.
La Thiếu Thần vừa nhìn liền nhận ra công dụng của nó.
La Học Mẫn giận đến mức giọng nói cũng run lên, “Nó hút thuốc phiện?!”