Bụi: vì Học Mẫn từng xưng là cô cô với Lâm Lâm cứ tưởng nhỏ tuổi hơn Khải Trạch, hóa ra là chị cả. Bụi đã sửa lại cách xưng hô, mọi người thông cảm nhé.
Giọng nói của La Thiếu Thần khô khốc dị thường: “Đã xảy ra chuyện rồi.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc đúng một phút.
Nhưng một phút này đối với La Thiếu Thần và La Khải Trạch mà nói, đều không cảm thấy dài. Thực tế, cho dù lấy sự kiện cả đời ra cũng đều không thể hóa giải và tiếp nhận sự thật bi thương này.
“Nó, làm sao?” Trong giọng nói của La Khải Trạch mang theo sự run rẩy không dễ nhận ra.
La Thiếu Thần không đáp.
La Khải Trạch lập tức hiểu, “Hai người… xử lý việc đâu vào đấy thì về nhé. Nó có để lại lời nhắn cho chúng ta.”
La Học Mẫn đi đến, “Chuyện gì thế?” Cho dù bề ngoài cô đã xử lý tốt tất cả cảm xúc, nhưng trong giọng nói vẫn nghe thấy chút yếu ớt, dường như chỉ cần một chuyện nhỏ nào đó cũng có thể khiến cô sụp đổ.
La Thiếu Thần liếc nhìn Đồ Lạc Văn và Tiểu Đổng bọn họ đứng đó không xa, mới thấp giọng nói: “Học Giai có để lại lời nhắn.”
Đồ Lạc Văn hết sức nhạy cảm, lập tức cảm giác được trong ánh mắt của bọn họ có điều gì đó, tiến lại gần hỏi: “Có phải có tin tức gì không?”
La Thiếu Thần nói: “Chúng tôi đang bàn xem nên nói lại với bác tôi thế nào.”
Đồ Lạc Văn nhớ đến La Khải Tùng, nhớ đến Sử Mạn Kỳ, nhớ đến việc La gia chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã xảy ra ba vụ án mạng, trong lòng cũng rất lấy làm thương tiếc, thở dài nói: “Mục Tất Tín chết rồi, cũng coi như báo được thù cho La Khải Tùng.”
La Học Mẫn truy vấn: “Nghĩa là sao?”
Người cũng đã chết rồi, Đồ Lạc Văn cũng cảm thấy không cần phải giấu giếm nữa, nói thẳng: “Chúng tôi đã tra ra hung thủ giết La Khải Tùng, là một phạm nhân bỏ trốn, đã thực hiện rất nhiều án mạng. Hắn thừa nhận vợ của Mục Tất Tín Vu Ngân Tinh chính là thủ phạm chính đưa tiền cho hắn ra lệnh cho hắn giết người. Tôi đang bảo hắn gọi điện thoại vơ vét tài sản của cô ta, để nắm bắt thêm chứng cứ xác thực, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”
La Học Mẫn nhìn thi thể của La Học Giai bị dân thôn và cảnh sát vây quanh quan sát, trái tim nhỏ máu, “Tôi muốn mang Học Giai về nhà.”
“Hiện tại vẫn chưa được. Chúng tôi phải làm xét nghiệm thi thể,” Đồ Lạc Văn thấy sắc mặt La Học Mẫn không tốt lành, vội nói: “Chúng tôi cũng hy vọng cô ấy đi được nhắm mắt. Chúng tôi ít nhất phải tìm ra chứng cứ xem có khả năng cô ấy bị giết hại không.”
La Học Mẫn cười lạnh nói: “Tra ra chứng cứ rồi thì có tác dụng gì, Khải Tùng có thể sống lại sao?”
“Báo ứng của Mục Tất Tín đến quá nhanh, chúng tôi không có cách nào khác, nhưng tên sát thủ đó, cô yên tâm, tuyệt đối không trốn thoát được.” Đồ Lạc Văn thề thốt bảo đảm.
La Thiếu Thần nói: “Tìm một pháp y nữ.”
Đồ Lạc Văn luôn miệng đồng ý.
La Học Mẫn cởi khăn quàng cổ trên cổ xuống, nhè nhẹ phủ lên mặt La Học Giai, nhìn cô được nâng lên xe mới rời khỏi.
La Thiếu Thần lên xe, phát hiện Đồ Lạc Văn cũng đi lên theo.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù thế.” Đồ Lạc Văn nói “Các anh cũng là người chứng kiến, phải theo tôi trở về ghi khẩu cung, thuận tiện cung cấp thông tin liên quan đến La Học Giai.”
La Học Mẫn vô thức muốn từ chối, bị La Thiếu Thần ra hiệu bằng mắt một cái mới thôi.
Hai người suốt dọc đường không nói lời nào theo đến cục cảnh sát ghi xong khẩu cung, thì đã gần nửa đêm.
Cửa xe mở rộng, gió đêm lùa vào.
La Học Mẫn ngây ngẩn nhìn cảnh đêm, lẩm bẩm nói: “Chú nói xem, người gì mà nói đi liền đi, nhanh như vậy chứ?”
La Thiếu Thần nói: “Bác và Khải Trạch vẫn đang đợi chúng ta về, đừng để họ lo lắng.”
La Học Mẫn hít một hơi thật sâu, nói: “Nửa tháng trước chị và Văn Thắng đang còn nói chuyện ly hôn.”
La Thiếu Thần không biểu lộ gì. Chuyện này so với chấn động gặp phải hôm nay, thực sự không đáng kinh ngạc.
“Thế nhưng hôm nay chị đột nhiên thấy hối hận.” La Học Mẫn móc khăn giấy ra lau lau nước mắt, “Chị đột nhiên rất hy vọng anh ấy ở bên cạnh.”
“Tại sao lại ly hôn?” Ấn tượng La Học Mẫn đem lại cho người khác quá mức mạnh mẽ, vì vậy La gia ai ai cũng đều biết vợ chồng hai người họ có vấn đề, thế nhưng ngoại trừ La Định Âu, chưa có ai từng hỏi, bởi vì tin tưởng cô có thể giải quyết tốt. Thế nhưng hiện giờ nghĩ lại, có lẽ chính vì sự tin tưởng đó mới khiến La Học Mẫn không thể không trở nên kiên cường hơn.
La Học Mẫn nói qua loa: “Chị quá bận, anh ấy ngoại tình. Vấn đề hôn nhân, không ngoài những điều này, chẳng có gì lạ cả.”
La Thiếu Thần hỏi: “Chị định lúc nào nói với bác?”
“Vốn định để trong nhà bình lặng một chút, hiện tại xem ra vẫn phải giấu một thời gian nữa.” Cô ngừng một lát nói, “Chị sẽ bàn với Văn Thắng.”
La Thiếu Thần trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Nếu như không nỡ, thì đừng miễn cưỡng bản thân buông tay.”
“Chị sẽ suy nghĩ.”
Vấn đề nặng nề khiến tâm tình nặng nề càng thêm nặng nề.
Đến tận lúc trở về La gia, hai người vẫn trầm sắc mặt.
Vú Triệu và La Khải Trạch đều ở đại sảnh, rõ ràng đang đợi bọn họ.
La Khải Trạch vừa thấy bọn họ trở về, liền đứng dậy nói: “Học Giai nó…”
“Lật xe.” La Thiếu Thần hàm súc nói, “Pháp y và cảnh sát đều đang tìm nguyên nhân.”
Nghe đến hai chữ pháp y, La Khải Trạch còn gì không rõ nữa chứ. Anh ngã ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra, phát lại lời nhắn.
Điện thoại chầm chậm xuất hiện tiếng nức nở, một lúc lâu sau mới nghe thấy La Học Giai nghẹn ngào nói: “Anh hai, em gây họa lớn rồi. Em thực sự gây họa lớn rồi. Em rất sợ, em… em giết người rồi. Em đã giết Mục Tất Tín, là hắn đã hại chết anh ba! Còn có Vu Ngân Tinh, em tận tai nghe thấy cô ta nói đã thuê sát thủ giết anh ba… Em đã giết người, em đã giết bọn chúng rồi. Cảnh sát đang tìm em, lần này em chết chắc rồi. Anh hai, em sợ lắm, anh… anh phải chăm sóc ba thật tốt. Xin lỗi… xin lỗi… em không nên không nghe lời anh ba, em biết thì đã quá muộn, em không còn cách nào khác, hắn cho em hút ma túy, em cai không nổi! Em không thể để mọi người biết, em rất sợ hãi, anh hai, những ngày này em thực sự, không biết phải làm thế nào. Em không cai được, em không khống chế nổi bản thân mình… Ba nói đúng, em không xứng là người nhà họ La, em thực sự không xứng. Anh hai, anh nói với ba giúp em rằng em xin lỗi… em xin lỗi…”
La Học Mẫn nghe mà nước mắt giàn giụa.
La Khải Trạch đã nghe một lần, nhưng cũng nhịn không được đỏ quầng mắt.
Ngay cả La Thiếu Thần buồn vui không lộ ra mặt cũng che mắt đi.
“Em muốn tặng một chiếc khăn quàng tự tay đan cho ba vào sinh nhật ba, chiếc khăn năm ngoái bị rách rồi, khiến ba không muốn đeo ra ngoài. Em… đáng tiếc em không đợi được đến ngày đó, khăn quàng đã đan xong rồi, ở ngay trong tủ quần áo của em, cất trong giỏ mây. Ngày sinh nhật, anh nhớ tặng cho ba. Ba tuổi tác đã cao, sau này dựa vào anh và chị cả. Bảo chị cả về nhà nhiều một chút, đừng quá sức vì công ty, sống hòa thuận với anh rể. Kế hoạch Tinh La thành em đã viết một số phương án, ở ngay trong tủ sách ở văn phòng, giúp em đưa cho chị cả xem xem, tốt nhất là viết một vài lời phê… đốt cho em. Xin lỗi, em chết rồi mọi người đừng nhận em… điều duy nhất em có thể làm là không bôi nhọ La gia nữa. Cuối cùng, anh hai, chị cả, ba, em yêu mọi người…”
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt.
La Thiếu Thần nghe thấy động tĩnh phía sau, vuốt mặt một cái đứng lên, liền nhìn thấy La Định Âu loạng choạng đi đến, chầm chậm ngồi xuống sô pha.
La Học Mẫn và La Khải Trạch đều lo lắng nhìn ông.
“Ba…” La Học Mẫn mở miệng khuyên giải.
La Định Âu vươn tay ra, nhè nhẹ vuốt ve chiếc điện thoại yên lặng, như thể vuốt ve một sinh mệnh đã ngủ yên, nước mắt rưng rưng thấp giọng nói: “Con vĩnh viễn là người của La gia, là con gái ngoan của ba.”
Mục Tất Tín, Vu Ngân Tinh, La Học Giai, ba mạng người lần lượt ra đi khiến Đồ Lạc Văn vốn đội cả núi trên đầu mà làm việc càng thêm áp lực gấp bội. Trong hai giờ đã bị các lãnh đạo các bộ phận nhận được tin tức “hỏi thăm”. Bận rộn đến khi trời tờ mờ sáng khó khăn lắm mới rảnh được một lúc, chợp mắt chưa được ba tiếng đồng hồ, lại bị điện thoại réo tỉnh.
“Cậu tốt nhất có tin tức tôi muốn nghe.” Khẩu khí của anh ta không tốt lành gì.
“Sếp, Cao Cần dắt theo một người muốn gặp Thẩm Thận Nguyên.”
“Người nào?”
“Cao nhân, nói là có thể đuổi vận xui đi.”
“Hiện tại còn có người cần đuổi vận xui hơn cả tôi sao?”
“Vậy cho vào hay không?”
“Không cho.”
Đồ Lạc Văn gác điện thoại chưa được hai giây liền nhận được điện thoại đích thân Cao Cần hỏi thăm, “Thẩm Thận Nguyên sớm ngày nào được trong sạch, anh liền có thể phá được án sớm ngày đó.”
“Bảo cao nhân đó xem xem có thể phá được án sớm không?”
“Thử là biết ngay.”
“Tử bất ngữ quái lực loạn thần.” (Bụi: một câu nói cổ. Đại ý: Khổng Tử phủ định những thứ như quỷ quái thần tiên.)
Cao Cần nói: “Tôi bỏ tiền.”
“… Tôi vốn không đời nào bỏ tiền.”
“Tôi không thích người khác lãng phí tiền của tôi.”
“…” Đồ Lạc Văn ngay cả tâm trạng khua môi múa mép cũng không có, “Đưa điện thoại cho đồng nghiệp của tôi.”
“Sếp?”
“Trông chừng bọn họ, đừng để bọn họ làm loạn quá mức.”
“Được.”
Đầu bên kia, Cao Cần nhìn vị thanh niên tuấn tú lịch sự nói: “Câu vừa rồi tôi nói là thật lòng đó.”
Thanh niên cười cười nói: “Tôi cũng không thích lãng phí tiền của người khác.”
Hai người đi theo cảnh sát vào phòng của Thẩm Thận Nguyên. Thẩm Thận Nguyên suýt chút nữa lệ nóng lưng tròng, “Giám đốc Cao, anh đến đưa tôi ra viện đó ư?”
Cao Cần nói: “Cậu có thể gập bụng hai mươi cái, tôi liền đón cậu ra viện.”
“… Hai cái có được không?”
“Cậu thử xem.”
Thẩm Thận Nguyên cử động một chút, không dậy nổi.
Cao Cần nhìn vị thanh niên, “Sau khi xảy ra việc đó, có khả năng ảnh hưởng đến IQ không?”
Người thanh niên cười nói: “Xem có vẻ là không.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Có khả năng để lại di chứng không?”
Người thanh niên xoa xoa đầu cậu, nói: “Tam hồn thất phách đều có, không cần lo lắng.”
Cao Cần hỏi: “Để tránh xảy ra chuyện tồi tệ lần nữa, có cách nào đuổi vận xui đi không?”
Người thanh niên nói: “Giữ tâm trạng lạc quan tích cực nhìn về phía trước.”
Cao Cần nghi ngờ: “Có thể đuổi vận xui sao?”
Người thanh niên cười đáp: “Có thể nhìn thoáng hơn, không cảm thấy bản thân rất xui xẻo.”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
Cao Cần nhìn hoa trên tủ đầu giường, “La Thiếu tặng à?”
“Đúng vậy. Anh tìm anh ta có việc à? Hôm nay chắc anh ta sẽ đến nữa.” Thẩm Thận Nguyên đắm chìm được niềm vui được người khác coi trọng.
Cao Cần sâu xa nói: “Con đực đều thích tuần tra lãnh địa.”
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt ngơ ngác.
Điện thoại Cao Cần đột nhiên reo, cầm lên nhìn, “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.”