"Rồi gia đình chúng ta sẽ lại..lại như xưa..nín đi
con...ngoan..." ông khuyên con nín khóc, nhưng tiếc rằng chính ông
cũng phải đang mếu máo để nói ra điều đó.
Miệng cô nín khóc ngay, nhanh như 1 diễn viên chuyên nghiệp vừa
kết thúc vai diễn. Mắt cô mông lung, mờ mịt rồi lại như hé ra
tia hi vọng.
Người cha bên cạnh cũng bất ngờ, ta nãy giờ khuyên răn muốn
chết, sao muốn nín là nín liền vậy mém nữa làm ta giật mình
Thu quẹt quệt nước mắt nước mũi trên mặt, vội vàng đứng dậy,
tay sờ túi quần móc ra 1 lá phù mầu bạc trắng, trước ánh đèn huỳnh quang nét hoa văn mầu vàng ẩn hiện bên trên phù, sống
động như muốn nhẩy ra.
Bây giờ cô mới kịp nhìn thấy nó, và biết thì ra nó lại xinh
đẹp như vậy, hoàn toàn không thô thiển như cái nhìn đầu tiên.
Như 1 hồ cá, có vô số cá bơi lặn, sống động như 1 bức tranh 3d
lại như 1 kì quan trong phim ảnh thần thoại. Càng nhìn càng
thích mắt, nhưng cô còn chưa biết chỉ chớp mắt hình ảnh vừa
nhìn thấy liền quên ngay như chưa từng xem
"Con gái...đây là cái gì...là bùa của mấy tên lừa đảo sao...con còn tin mấy cái này sao..."
"Cha biết..mẹ con như thế con rất đau lòng...nhưng dù thế nào
thì vẫn có bác sĩ...mấy thứ này làm sao có thể tin bậy
được...nghe lời cha...vứt nó đi"
Chung quy lại cũng chỉ vì hà phàm đã không dám cho mình hi
vọng nữa, và cả con gái cũng vậy, tại vì chút hi vọng nhỏ
nhoi mà lại bị dập tắt thì sẽ càng đau đớn hơn
Nhưng mà thu không hề có ý định nghe lời ông, đây la ̀lần đầu tiên trong đời ông chứng kiến điều đó.
Trong mắt thu là sự kiên định, tay nắm chặt lá phù như 1 con cá còn sống đang há miệng thở
"Nhớ lấy..dán lên trán.." lời nói của thiên còn văng vẳng bên tai
Thu bước vững vàng đi tới, bước qua người cha đang dùng bộ mặt thẫn thờ nhìn mình.
Thu bất chấp, bước tới..trong lòng vẫn tự cho mình 1 lý
do.."hắn sẽ không lừa ta..hắn không hề lấy tiền ..và..hắn đẹp
trai như vậy...sao lại lừa ta chứ.."
Bàn tay vừa dán lá phù lên trán mẹ, thu vội nhắm chặt 2 mắt,
giống như chờ đợi kì tích sẽ sinh ra sau khi mở mắt, lại như
che đi sợ hãi nếu bị người nào đó lừa.
Lại vừa lo lắng cho mẹ, vừa sợ cha chửi...chỉ 1 cái nhắm mắt
này đủ thứ ngổn ngang trong lòng thu như 1 chiến trường chưa dọn sạch
Cô hé 2 mắt, và ngón tay đang bưng kín mặt ra 1 chút rồi lại sợ hãi che kín.
Lá phù vẫn nằm yên tĩnh trên trán mẹ, dường như không hề có chuyện gì xẩy ra
Không hề có ánh sáng, không có điện xẹt, không có nước, không
có lửa... thiên địa dị tượng không có 1 cái gì, giống như 1 tờ giấy bình thường để trên trán 1 người vậy.
Trong mắt thu ánh lên sự thất vọng, tia hi vọng nhỏ bé của cô
đã dập tắt chỉ còn lại tro tàn nguội lạnh, mắt cô hoàn toàn
mất đi hào quang, nước mắt tuyệt vọng từ hốc mắt trào ra như
suối tuôn không cách nào kìm lại.
Còn đối với cha cô hà phàm ông làm ra biểu hiện "quả là thế"
"Aii...cha biết...hi vọng nhỏ nếu bị dập tắt đi..sẽ rất đau lòng...cho nên cha mới cản con.."
"Tình hình của mẹ..Không phải con không hiểu...bác sĩ giỏi nhất của pháp cũng không có cách chữa.."
Thu như bừng tỉnh từ cơn mê, ánh sáng chiếu sáng tới nơi cô gục đầu, chiếu rọi lên tâm hồn yếu ớt của cô làm ấm áp xoa dịu
đi muộn phiền phức tạp trong trái tim cô.
Trong mắt vẫn còn nhòe nước mắt, cô mở to đôi mắt này ra biểu
lộ ra sự ngac nhiên trước sự kì diệu phía trước này, miệng
nhỏ cũng bắt đầu há to, sắc mặt kích động đỏ bừng, trông
đáng yêu như 1 con mèo nhỏ
Sau đó lại tiếp tục công tác bám dính chuyên nghiệp của mình.
Cha cô từ khi vợ tỉnh dậy, cái mặt vẫn hay cười ngây ngốc như
vậy. đáng thương cho ông vị trí bên cạnh vợ đã bị tiểu yêu kia
cướp đi vô lực dành lại.
Tới cả tối ngủ cũng không được ôm nhớ vợ muốn chết mà không
làm được gì, cái cục nợ đó đuổi đi cũng không đi, thật là
bám dính tới cực điểm
Thân nam nhi cũng ngại giành đồ với con cái, ráng chờ mấy.ngày chơi chán rồi nó sẽ nhường thôi..ông tự an ủi lòng