Giới Thần

Chương 170: Viên sao băng định mệnh



Quả thật khi vì sao băng kia xẹt qua bầu trời, linh khí được Thiên dung nhập vào cũng phát tán ra 1 loại khí tức giống hệt như trái đất, sau đó lực lượng chấn động này quả thực gây nên mấy loại liên hệ từ ngoại giới kéo đến.

1 luồng mang tiên uy vô thượng chính là của tiên đế

1 luồng mang phật tính vô biên chính là của phật tổ

Và 1 luồng nữa mang quang minh lực hạo hãn chính là từ quang minh điểu nhân kia

Nhưng mà khi các liên hệ mỏng manh này cảm nhận được viên sao băng này rồi xẹt qua địa cầu không có chút dao động năng lượng rồi tiếp tục hướng về phía ngoài hệ mặt trời mà bay đi.

Các liên kết này cũng mất hứng mà rụt trở lại.

Địa cầu giống như 1 vùng đất khỉ ho cò gáy bị người thành phố không thèm nhìn tới thêm 1 lần. Nhưng sự khinh bỉ này của đám người này sẽ là 1 sai lầm mà sau này sẽ là đại họa diệt thân với họ

Đồng thời viên sao băng bị Thiên luyện hóa này lại bay về 1 phía mà vũ trụ này đã là điểm cuối, nó lại càng nhận được yêu nguyên luyện hóa và 1 phần đại đạo từ yêu giới bảo vệ, ma sát không gian cũng không đủ làm nó bị mài mòn mà ngược lại còn trải qua sự vận chuyển của mình và quy luật từ vũ trụ bắt đầu sinh ra 1 tia linh trí rồi chủ động bẻ hướng va chạm thôn phệ những hành tinh nhỏ khác.

Đặc biệt là hướng đi của nó lại là rìa của vũ trụ, liệu sẽ có 1 ngày nó vượt được qua giới hạn vũ trụ này hay không và bên ngoài cái vũ trụ tưởng chừng là bao la này sẽ là cái gì.

Những chương sau còn nhiều gây cấn lắm các bạn cho mình 1 like cổ vũ đi (*...^)

............

1 ngày trời hè nắng gắt, nhiệt độ 37°c, nhưng làn da trắng của hà thu dù đã bị phơi đến đỏ rát, mầu trắng tinh cũng chuyển thành hồng rực.

Tâm trạng của cô đã quá buồn bã, bên cạnh lại có 1 con ruồi đáng gét không ngừng lải nhải. Cái Đầu nhỏ của thu đã sắp phát điên lên

"Thu...em mau vào đây đi..ngoài đó nắng lắm...

"Em không vô.."

"Thu...uống miếng nước đi...

"Không uống.."

"Thu...hay mình qua quán cape kia trú mát đi...uống 1 ly sinh tố mát cho khỏe

"Không đi..

"Thu....em mà không đi là anh khiêng em đi đó...

"Anh nói đủ chưa...để em yên 1 lúc đi...

"Em nói vậy là sao...anh chỉ là quan tâm em thôi mà...em xem...lúc khó khăn này bạn bè em có ai hay không...em khổ thế này có ai bên em hay không...

"Anh thât là phiền...phiền lắm anh biết không...mau để cho tôi được yên..."

Hà thu lần này đã săp điên lên, lòng kiên nhẫn ít ỏi còn lạ đã hoàn toàn không còn, giới hạn chịu đựng đã bị đạp quá.

Lần đầu tiên trong đời thu nặng lời như vậy, tuy rằng khi nói ra xong cũng cảm thấy hơi quá đáng nhưng mà cô không hề hối hận..

"Em...em nói gì..."

"Em nói anh thật phiền...em không cần anh bên cạnh.." thu gào thét lên

Không hiểu sao cứ nghe thấy giọng của tên này là tâm trí cô không thể nhịn được buồn phiền, giống như nóng giận mà không làm gì được...

"Em...được...anh đi...anh đi rồi...sẽ lập tức xóa số em...đến khi đó...hừ..." 1 lời nói chứa đầy uy hiếp

"Trở mặt nhanh hơn lật bàn tay.".âm hiểm hiện lên trên mắt vũ tần như viên đạn bắn ra, tuyệt không thương lượng...tuyệt không tha thứ

khi bước chân tần vũ vừa đi, lòng Thu giống như bỏ đi được gánh nặng ngàn cân, lòng lập tức thoải mái chưa từng có

Nhưng mà chiều tà xuống là bắt đầu cho hoàng hôn buồn, và người cha thân yêu nhất và giọt nước mắt của người mẹ hiền lập tức khiến tâm trạng thoái mái vừa sinh ra liền chuyển sang tuyệt vọng

"Ahhhhhh....haahhaaaa...."lần này thi đau buồn dồn nén cả ngày rốt cuộc đã khiến con tim yếu đuối như mất đi sự sống.

Tiếng khóc nức nở vang lên khiến ai đi qua cũng đều vô cùng thương cảm nhìn qua, thậm chí cả vũ tần nãy giờ nổi giận đi ra tới xe cũng vậy

Nhưng mà bản tính ưu việt xưa nay khiến hắn hiểu theo 1 cách khác, môi hắn cũng khẽ nhếch lên đầy tự kiêu "hừ...cần anh muốn chết đi được...nhưng lại cứ giả bộ....anh vừa đi là khóc thành như vậy...lần này chừa nghe chưa...anh sẽ giận cho biết mặt, cho em nhớ đời.." nói xong hắn hung hung lái xe đi

Giọng thu khóc lại càng lớn hơn, càng bi thương hơn, giờ khắc này cô vô cùng muốn chạy thật nhanh vào trong cố gắng ôm lấy người cha ấy vào lòng không để ông ấy rời xa cô nữa.

Nhưng mà cô không dám

Nếu vào trong thì cha cô chắc chắn sẽ chết

Còn chờ ở đây, chí ít cũng còn được 1 xíu hi vong....

Hi vọng

Hiện giờ nó chính là thứ duy nhất có thể khiến cô tiếp tục duy trì tiếp

Không sai...

Cho nên bây giờ cô nhất định phải thật mạnh mẽ lên

Còn còn hi vọng là sẽ có thể làm được điều mà cô đang sợ hãi

Mạnh mẽ lên..."hức...hức.."

Mạnh mẽ lên.."híc.."

Mạnh mẽ nữa lên.."hít...ah..ư.."

Đến khi can đảm trong con tim cô đủ sức chống chọi lại gió bão thì hình ảnh cha cô từ nhỏ tới lớn như cuốn phim chiếu chậm trong đầu

Nước mắt lại tiếp tục trực trào

"Hư...huhu...cha....cha ơi...con yêu cha nhiều lắm..."

Cô nhớ tới lúc cha mình nằm trên giường rơi xuống 2 hàng lệ nam nhi khi mẹ cô trong cơn nguy kịch

"Cha ơi...mẹ trở về rồi mà...cha ...gia đình chúng ta đoàn tụ rồi mà..." giọng thu méo đi

Lúc mẹ cô tỉnh lại, cha cô khóc nấc lên như 1 đứa trẻ lại hiện về

Lại nhớ tới lúc cha nằm trên giường bệnh bất động, Lòng Thu đau như cắt

Ngày vui thật chóng tàn.

Mới được đoàn viên, 3 người hạnh phúc bên nhau còn chưa được 1 tháng đã lại gặp chuyện này.

Không hiểu sao bỗng nhiên trong lúc trời đêm bao la này, tâm trạng cô lại sinh ra 1 cảm giác mong cầu vô cùng vào thần tích

Không phải mẹ cô cũng từng 1 lần thoát chết đó sao

Thần tích đã đến 1 lần

Bây giờ cha cô nằm đó

Thần tích nhất đinh sẽ lại đến

Người tốt, ở hiền sẽ gặp lành..

Nước mắt lập tức ngừng rơi trên gò má nóng rát vì phơi nắng, không hiểu sao Thu lại tràn đầy tự tin làm 1 hành động

Đưa 2 tay nắm lại đưa lên ngực, ngửa đầu lên nhìn trời cao dường như mong cầu thần tích rớt xuống

Hay là cầu cái tên bán phù xấu số nào đó bị trời cao vứt xuống cũng được

Tốt nhất là ở thật gần cô, ngay bên cạnh là tốt nhất

Và hình như có duyên có số vậy. Cái tên bán phù đó quả thật ở trên cao thật...không biết hắn có trợt chân ngã chèm bẹp xuống trước mặt cô hay không.

Nhưng ngay lúc đó thì hành tinh của Thiên cũng vừa hay bay qua bầu trời

"Ah...sao băng....ước..." vừa nhìn lên trời là có sao băng rớt xuống cho xem, thu vừa may mắn vừa vui mừng hét lên

người ta nói khi nhìn thấy sao băng mà ước 1 điều giản dị thực tế thì sẽ thành sự thật

Truyền thuyết, sao băng là 1 hành tinh rơi lạc, nó dùng toàn bộ vinh quang từ khi sinh ra để được lóe lên 1 lần rồi chợt tắt. Người nào đầu tiên nhìn thấy nó mà kịp gửi tới nó điều ước, nó sẽ lại hồi sinh sức sống đó và bất tử trong trái tim người được nhận điều ươc, không bao giờ chết nữa

Điều này là 1 phần của mệnh số chứ không hoàn toàn là 1 điều viển vông.

Mỗi vì sao là đại diện cho 1 sinh mạng. Sinh mạng thần kỳ Và sao băng rơi cũng thần bí không thua gì 1 sinh mạng cả

"Sao băng...hãy cho ta gặp lại hắn...hãy cho ta gặp lại tên bán phù đó..."

Lần này thu ngây thơ vô cùng khi có 1 điều ước kỳ lạ đó.

Người thường mà ước tất sẽ ước cha ta được sống lại. Còn cô thì lại ước được gặp lại hắn. Có lẽ trong cả thế giới này sẽ chỉ có 1 người ngây thơ may mắn như cô mà thôi

Nhưng mà may nhờ có sự ngay thơ đó, mà cô đã chân chính nhận được thần tích thuộc về mình, tại vì

Hắn......tên bán phù đó....đã nghe thấy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.