Giới Thần

Chương 709: Vùi dập Âu Chánh Nam



Lời Thiên vừa ra khỏi miệng, Âu Chánh Nam liền lập tức run lên, cả một đám Fan hâm mộ mấy ngàn người cũng sợ đến phát run, nhiều người còn thẫn thờ xụi lơ ngã ngồi ra đất.

Bầu không khí thoáng chốc liền lạnh lẽo đến cực điểm, lạnh một cảm giác của tuyệt vọng, lạnh cảm giác của chết chóc.

Một số người bên ngoài cùng còn nơm nớp đứng đó, vốn là nhấc chân là có thể chạy thoát nhưng họ lại không dám, là họ không có can đảm để ngay trước mắt "Ác Ma" bỏ chạy

Lúc này, Thiên hờ hững nói

"Từ khi ta nhập Thiên Kiếm Môn tới bây giờ, còn chưa từng mắng ai một câu chưa từng khinh gét ai, chưa từng ảnh hưởng ai, cũng không trêu chọc ai....chỉ có các ngươi, vẫn cứ năm lần bảy lượt muốn giết ta, Âu Chánh Nam...ngươi thấy ta là con kiến, muốn vê thế nào cũng được sao"

"Hoàng Thanh Thiên ta hòa ái dễ gần yêu thích hòa bình, nhưng cũng không có nghĩa là ai cũng có thể leo lên đầu ta mà ỉa lên đó sau đó còn mắng ta sao không xin lỗi vì làm hắn bẩn giầy"

"Các ngươi biết giết người, ta cũng biết

Các ngươi biết chèn ép, ta cũng biết

Và các ngươi biết dùng tâm địa, ta dĩ nhiên cũng biết

Chỉ là xưa nay ta chỉ dùng nó đối với kẻ địch.

"Các ngươi vừa nãy mắng ta rất là hung hăng, mắng đồng bạn của ta cũng rất hung hăng, đây là tội..."

"Hù với kẻ khác, dồn ta vào chỗ chết, xem mạng ta như trò đùa gián tiếp muốn giết ta, đây cũng là tội...."

"Mắng ta là ti tiện, nói ta là tiện nhân....đây cũng là tội"

"Các ngươi....có cơ hội được...đặt tên cho chính bức tranh của mình" giọng hắn bỗng nhiên rét buốt

Từ trên thân hắn bộc phát ra một hơi thở kỳ dị như vô hình như hữu ý mà bọc hết toàn khu quảng trường này lại thành một khối, hết mọi sinh linh bên trong đều như những ánh nến tỏa phát ra năng lượng giúp cho khối không khí này như bị nung nóng lên.

- Đây...là "thế" hắn đang vẽ tranh...là hắn đang vẽ tranh

- Không...không...ta không muốn chết, ta không muốn chết...ta không muốn chết như vậy....

- Ahhhhh...đừng giết ta...đừng giết ta...

- Âu công tử, mau làm gì đó đi...làm gì đó đi, ta không muốn chết...

- Hắn còn đang vẽ tranh thôi mau chạy còn kịp, Á chết...ta chạy không được...

........

Âm thanh nức nở liền vang vọng lên

Vừa nãy một đám người nháo nhào mắng chửi người là khí thế cỡ nào thì bây giờ trước bở ranh sinh tử họ lại càng bấu víu nháo nhào hơn như vậy.

Sinh mạng chung quy lại vẫn là thứ quý giá nhất, nỗi sợ hãi trước ranh giới sinh tử mới là thứ khiến con người hiểu được bản chất nhất.

Lúc này, Thiên lại quăng về cho Âu Chánh Nam một bài toán chết người.

"Thiên Kiếm Môn nếu tự nhiên lại mất đi bao nhiêu đây người, e rằng cũng không được tốt lắm, phải rồi nghe nói Âu Chánh Nam ngươi nhân nghĩa hơn người, trước kia là một đâm người này dám vì ngươi mà không tiếc mạng sống, nhiều người còn vì ngươi mà không tiếc mạng dấn thân vào bức tranh của ta, bây giờ bổn công tử mở cho các ngươi một con đường sống"

Giọng Thiên điềm nhiên mà lãnh tĩnh

Âu Chánh Nam vừa nghe tới đây liền có một cảm giác nguy cơ kéo tới, với trí tuệ của hắn tất nhiên đã nghe ra ý đồ của Thiên vừa nói. Trong lòng không nhịn được run lên.

"Chỉ cần Âu Chánh Nam ngươi quỳ gối ở đây sám hối 3 ngày, hơn nữa thành tâm xin lỗi Nhan nhi, quỳ trước bằng hữu ta sủa 3 lần tiếng chó....uhm, chỉ cần như vậy ta hứa sẽ buông tha toàn bộ mọi người" giọng Thiên vừa vang lên xong một đám ngàn vạn cặp mắt liền tức thì đổ dồn về phía Âu Chánh Nam đầy ác nghiệt.

Lúc này Nhan nhi lại nước đục thả câu bỏ thêm một câu.

"Không sai, như vậy là vẹn toàn nhất ah chỉ có quỳ vài ngày đối với một nhân cảnh cường giả thì chẳng đáng là gì, chỉ quỳ vài ngày sương gió lại có thể cứu được tới mấy ngàn tính mạng, Âu Chánh Nam đại nam thần nổi danh nhân đức thiên hạ hẳn là sẽ không từ chối rồi đi"

"Công đức vô lượng....công đức vô lượng ah nha, Âu công tử bắt đầu làm ta phải ngưỡng mộ rồi nha" Tiểu Xá Bình tên này lại châm thêm mồi lửa.

"Chờ lần này Âu công tử nhân nghĩa không từ ai dùng thân mình hi sinh đại nghĩa sau, ta cũng phải suy nghĩ buông xuống thù địch thẳng thắn kết bạn với ngài ah...Âu công tử, hân hạnh.." Âu Quyết châm biếm hắn sẵn tiện đưa ngón tay đẩy nhẹ hắn xuống vực thẳm.

Toàn trường vẫn một mực im lặng tới như vậy, nhưng mà bầu không khí đã chuyển biến trở thành một loại ác nghiệt, vô vàm cặp mắt vốn là trước kia sùng bái bây giờ lại xoay ngược 180 độ nhìn tới Âu Chánh Nam đầy hung ác.

Có một số người nóng nảy nhát chết còn trực tiếp hung ác dẫn theo khia thế toàn thân đổ tới Âu Chánh Nam.

Có người đầu tiên liềm có người thứ 2 thứ 3...thứ nhưng.

"Ầm...ầm...ầm..."một đám người nhao nhao đứng lên không chút nào kiêng kỵ thả ra toàn thân khí thế phóng tới.

Một người không nhiều nhưng cả đám người cùng dồn tới thì vô cùng nhiều, chẳng mấy chốc liền có tới hơn 1 phần 3 số người đứng lên, hơn nữa số lượng đang không ngừng tăng lên

Xưa nay đám đông quần chúng là đáng sợ nhất, tại vì nó có xu hướng ăn theo

Trước số đông, công lý cũng có thể bị bẻ cong, nhân tâm cũng trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Ở bên, Thiên như ác ma bất cứ lúc nào cũng có thể thôn phệ họ tính mạng.

Trước lằn ranh sinh tử này, giữa đại nghĩa và tính mạng bọn chúng rốt cuộc vẫn lựa chọn buông bỏ đi tất cả để được sống.

"Âu công tử, lúc trước chúng ta vì ngài không tiếc tính mạng, bây giờ ngài cũng nên vì chúng tôi mà thể hiện ra thành ý đi"

"Không sai, Âu công tử ngài sẽ không vì chút khổ cực của mình mà để chúng tôi phải chết có phải không?"

"Âu công tử, ngài quỳ gối mấy ngày đi tiểu nữ sẽ chăm sóc ngài"

"Âu công tử..."

......

Chẳng mấy chốc đám người này đã chuyển mũi nhọn tới chính người vừa nãy đã làm thủ lĩnh của họ hơn nữa một đám người này còn thể hiện ra miệng lưỡi độc ác một cách nhuần nhuyễn còn triệt để hơn vừa nãy với Thiên và Nhan nhi nhiều.

Âu Chánh Nam rốt cuộc không thể duy trì được phong độ của mình, cả người như mất hồn đờ đẫn ở đó không nói được một lời.

Một đời tính toán thiên hạ không bỏ sót, tự nhận mình 2 chữ "thần toán" nhưng hôm nay lại bị chính tính toán của mình lật úp trở lại

Một chiêu "gậy ông đập lưng ông" này hoàn toàn đưa hắn vào đường cùng, toàn bộ đều xuất phát từ dương mưu mà hắn đã tự tay sắp xếp

Nhưng ngay lúc mà hắn cùng quẫn này, giọng Độc Mễ Kim Tiền lại vang lên.

"Hoàng Thanh Thiên...không tệ đi, bản lãnh không tồi đã có tư cách đứng vào hàng ngũ của chúng ta, thoát ra được cái danh "tiện nhân" này, coi như cả bộ tộc của ngươi đều đã được vẻ vang..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.