Nhiệt năng nơi đây là đến từ trái tim hắn, chính là hỗn độn
hỏa giới, cho nên hỏa năng nơi này luân chuyển tràn đầy linh
tính và hơi thở nóng bức, lại thiếu cây cối nên nơi này nhiệt
lực tương đối lớn.
Có dàn bầu này rồi, thiên không phải lo tránh nắng nữa.
Đường nét như lưu thủy hành vân, không chút đình trệ, vẽ xong
rồi, thậm chí còn cảm thấy nét hoa văn này còn không ngừng bay múa trên giấy rung động tâm linh con người.
11 lá phù xong xuôi, thiên phủi tay đứng lên.
Con hẻm vắng tự nhiên xuất hiện 1 người, rồi đi thẳng tới phía trước.
Bán phù.
Không nhất thiết phải là nơi đông người.
Mà quan trọng là nơi có nhiều người có nhu cầu..chữa bệnh..thì còn ở đâu nữa ngoài..
Đi bộ tới nơi đây, thiên thật sự choáng ngợp với sự xa sỉ của cái mà nơi đây gọi là bệnh viện này.
Cao ốc sang trọng, sạch sẽ sáng sủa như trong mơ, rộng lớn có
lẽ phải cả hétta. Thử nghĩ thôi cũng muốn vô đây nằm mấy ngày cho sướng.
Tất nhiên sạp hàng đơn sơ của hắn bị người ta xem là trò trẻ con đùa nghịch rồi.
Y tá và bảo vệ đi qua thậm chí còn mỉm cười hỏi thăm y như thể dỗ con nít, hỏi hắn bùa này làm gì...
Đáng tiếc thiên ngây thơ không hề nhận thấy ý tứ đùa nghịch và mẫu tính trong mắt những nữ nhân này. Hay là hắn biết mà vẫn giả nai thì không ai biết. Nhưng ai hỏi tới hắn đều thật thà
trả lời.
"Dì...dì mua phù này cho con đi...phù này có thể giúp dì lấy lại vóc dáng đó.."
Đáng tiếc lần đầu tiên trong đời vị chí tôn này giả nai, bán
thân, bán sắc đẹp để mời hàng nhưng thu lại vẫn là..
1 cái véo má.
Nhưng tiến bộ hơn là ông cụ còn có khuyến mãi " cậu bé, đồ
chơi này...đẹp đó..nếu như lát nữa ta khám bệnh mà bác sĩ
không giúp gì được...thì ta sẽ lấy nhé..."
Nhưng 1 câu trêu đùa này của ông đã vô tình xui khiến ông cầm lên tấm phù, loại hoa văn huyền ảo, bồng bềnh, sống động đập vào mắt. Sức sống trong người liền như trỗi dậy, như mầm non hạn
hán gặp nước muốn nảy mầm, như cây khô gặp mùa xuân tới.
Chỉ tiếc cuộc đời ông phong ba đã trải nhiều, già rồi còn không tin được mấy thứ lăng nhăng.
Cuộc đời ông kiếm tiền,gây dựng sự nghiệp huy hoàng cũng chỉ
từ 2 bàn tay trắng, cái gì vận số hay may rủi, ông sớm đã
không tin.
Bỏ lá phù xuống trước ánh mắt trông mong của thiên, ông bước
đi, nhưng sâu trong kí ức vẫn không thể xóa đi cảm giác nhiệm
mầu này.
Và cũng may cho lão, đó là thời gian không xa tới đó sẽ là diễm phúc cuối cuộc đời của ông.
Từ biệt khách hàng sộp ra đi. Thiên vẫn như 1 đứa bé không biết mệt mỏi dùng giọng nói ngọt ngào dụ dỗ tất cả cừu non, cừu già đi qua.
Hắn biết, thế giới này lừa đảo quá nhiều, thứ như phù lục
này của hắn chỉ tồn tại trong phim ảnh và tiểu thuyết thôi,
cho nên muốn bán được khó vô cùng, nhưng hắn tin chắc chắn sẽ
có cơ hội.
Mãi tới trưa sự kiên trì của hắn mới bắt đầu có kết quả tại vì những khách hàng sau khi khám bệnh, trị liệu xong đi ra mới nhìn lại hắn.