Trước ngày hôm nay, Tô Nhược hoàn toàn không biết, tay cũng có thể trở thành điểm mẫn cảm của mình như vậy.
Cô bị anh chàng trước mặt liếm đến cả người tê dại, hai chân bị liên đới trên đùi Hình Dương, cũng nhịn không được muốn khép lại.
Hôm nay cô vẫn mặc áo lông vũ thật dày, nhưng lúc ở trong tòa nhà thì có mấy điều hòa, cho nên bên trong chỉ mặc một cái áo lông thỏ mỏng, còn nửa người bên dưới, càng là trống trải hư không, chỉ mang một đôi tất chân cao phối với váy ngắn xếp ly trăm nếp, cùng với một đôi ủng cao quá đầu gối.
Có thể là phụ nữ sau khi có người để ý, liền nhịn không được muốn phô bày một chút ưu điểm hình thể của bản thân, Tô Nhược cũng không ngoại lệ, ngày nào cô cũng mất rất nhiều thời gian soi gương vào mỗi buổi sáng, ngay cả các đồng nghiệp cũng nói thời gian gần đây cô ăn diện xinh đẹp hơn nhiều.
Giờ phút này hai chân bị tách ra, ngồi dạng hai bên trên đùi một anh chàng, phần lưng dựa sát vô lăng, cánh tay còn bị khống chế, cả người đều giam cầm trong không gian nhỏ hẹp, không thể cử động. Váy ngắn tuy mặc rất đẹp, nhưng không biết từ khi nào đã bị kéo lên để lộ cặp đùi trắng nõn ra ngoài, dưới ánh trăng càng có vẻ mờ ảo mê hoặc.
Hình Dương cuối cùng cũng lưu luyến buông môi lưỡi ra, thở hổn hển, nắm lấy mười ngón tay Tô Nhược.
Hắn giơ bàn tay đang lồng vào nhau của hai người lên, một lớn một nhỏ, một trắng nõn mịn màng, một thô ráp rám nắng. Tuy hoàn toàn bất đồng, nhưng lại vô cùng phù hợp.
“Em nhìn xem.”
Hắn tiếp tục đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, đưa ra kết luận.
“Anh bình thường như vậy, kết hợp cùng với em là bình thường, không phải là trời tạo một đôi hay sao?”
Tuy rằng đây là một câu hỏi, nhưng Hình Dương lại nói như một chân lý. Giọng nói trầm trầm quanh quẩn bên trong thùng xe có thể nghe được sự sung sướng không hề che giấu.
Tô Nhược ngây ngốc nhìn bàn tay mình bị nắm chặt, những bất an và do dự vẫn luôn quanh quẩn trong lòng rốt cuộc cũng đã bị anh chàng này phá hủy.
Đúng vậy, bọn họ là những người bình thường, có thể gặp nhau giữa mênh mang biển người, yêu thích lẫn nhau, phù hợp với nhau, chẳng lẽ không phải vì trời sinh một đôi sao?
Khuôn mặt cô giãn ra, cười tươi tắn với hắn.
“Phải!”
Đúng vậy, chúng ta chính là trời sinh một đôi!
Tiếng Tô Nhược giống như tiếng nhạc trời, truyền vào tai Hình Dương, trực tiếp khiến trái tim hắn nổ tung từng đợt pháo hoa.
Bàn tay còn trống của hắn lập tức ôm lấy eo nhỏ của cô, kéo thân thể cô vào sát trong lòng mình.
“Thật sao? Em đồng ý rồi sao?”
“Đồng ý làm bạn gái anh?”
Hình Dương không thể tin được, nhưng lại vui sướng vô cùng.
Tô Nhược mím môi cười, nhìn anh chàng trước mặt đang mừng rỡ như điên này, cũng không trả lời, chỉ ngượng ngùng gật đầu.