Trong radio, hai phát thanh viên vẫn còn tiếp tục trò chuyện với nhau.
“Hơn nữa, Tô Tô thật ra cũng đã là một thành viên của chương trình “Nhạc Điệu Đêm Thành Phố” của chúng ta từ lâu rồi.” Không để người cộng sự của mình khẩn trương, Tiểu Bạch lập tức nói tiếp.
Phát thanh viên nữ kia hiển nhiên cũng nắm bắt được đề tài của anh ta, nên dùng một giọng điệu mềm mại ngọt ngào nói tiếp.
“Đúng vậy, chỉ là lúc trước tôi luôn công tác ở hậu trường, hôm nay mới có cơ hội ngồi đây nói chuyện cùng với mọi người, tôi cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Tuy rằng giọng điệu bằng phẳng và đều đặn, nhưng không biết tại sao, Hình Dương lại cảm nhận được trong đó một chút run rẩy, chính là biểu hiện của sự lo lắng khẩn trương.
Thật đáng yêu.
Hắn nhấp môi nghĩ thầm.
“Trước kia những khán thính giả đã từng gọi đến đường dây nóng của chúng tôi, chắc hẳn là đã rất quen thuộc với giọng nói của Tô Tô, cô ấy chính là người kết nối điện thoại ở hậu đài của chúng tôi, ca khúc mà mọi người nghe mỗi ngày cũng đều là do Tô Tô của chúng ta lựa chọn.”
Thì ra cô ấy chính là người kết nối điện thoại với khán thính giả.
Hình Dương cảm thấy hối hận lần đầu tiên trong cuộc đời, hối hận vì sao mình đã nghe đài bao nhiêu năm, mà chưa từng yêu cầu một bài hát nào.
Nếu không thì hắn nhất định đã có thể nhận ra được âm thanh này, nhận ra được chủ nhân của nó là ai.
“Tiểu Bạch quá khen, thực ra là vì tôi cũng rất thích tiết mục này, vì thế mới muốn cống hiến một chút sức lực nhỏ nhoi của mình mà thôi.”
Chủ nhân của giọng nói kia có chút thẹn thùng và e ngại, giọng nói dịu dàng và tuyệt đẹp xuyên qua microphone, truyền bằng sóng điện, đi vào tai Hình Dương
“Chậc.”
Hình Dương đang đắm chìm trong giọng nói uyển chuyển du dương kia thì bỗng nhiên bị tiếng cô gái ngồi bên ghế lái phụ phát ra làm mất hứng.
“Giọng cô phát thanh viên này thật là khó nghe.”
Cô gái vừa đánh phấn trang điểm vừa mở miệng có vẻ vô cùng chê bai và khó chịu.
“Õng à õng ẹo, khiến người ta nghe mà nổi hết cả da gà.”
Mẹ kiếp.
Con ngươi vốn trong trẻo bình đạm của Hình Dương lập tức trở nên u tối, hắn liếc mắt hung dữ nhìn cô gái bên cạnh, cố nhịn xuống tiếng chửi thề sắp văng ra khỏi miệng.
Dù sao đây cũng là khách, hắn cũng không thể nói thêm được gì, chân ga giẫm càng mạnh hơn, muốn nhanh chóng ném cô gái này xuống.
Giọng nam phát thanh viên kia vẫn còn tiếp tục trên radio.
“Được rồi được rồi, chúng ta đã nói lâu như vậy rồi, chắc là các vị khán thính giả đã không còn kiên nhẫn nổi nữa.”
Không, không hề có điều này. Một chút cũng không hề mất kiên nhẫn.
Phiền anh giao luôn microphone cho người bên cạnh có được không?
Hình Dương âm thầm kêu gào trong lòng, lần đầu tiên hắn cảm thấy Tiểu Bạch này quá ồn ào, thật là không hiểu tâm lý người nghe đài chút nào.
“Tiếp theo chúng tôi xin gửi đến quý khán giả bài hát đầu tiên trong đêm nay, “Em Yêu Anh” của SHE.”
Khúc nhạc dạo vang lên nhẹ nhàng, Hình Dương lần đầu tiên có thể đặt sự chú ý của mình lên trên giai điệu, mà vẫn đắm chìm trong âm thanh quyến rũ vừa rồi của cô phát thanh viên kia.
Là âm thanh của Tô Tô.
Thật là, con mẹ nó, sướng tai. Sướng tai đến nỗi hắn cũng đã cứng lên!
Trong lúc hắn thất thần, thì chiếc xe cũng đã đến nơi cần đến. May mắn là Hình Dương đã có mười mấy năm kinh nghiệm lái xe, cho dù thỉnh thoảng mất tập trung, thì vẫn có thể ôm vô lăng điều khiển.
“Ôi, anh tài xế dừng ở chỗ cửa Bắc cho tôi nhé.”
Cô gái ngồi ở ghế lái phụ cuối cùng cũng đã trang điểm xong, nghiêng người nũng nịu, chỉ ngón tay sơn đỏ chót về phía trước, nói như ra lệnh với Hình Dương.
“Được.”
Hình Dương nghe theo, cất giọng khàn khàn đáp lại.
Dọc theo đường đi, Hình Dương cũng chưa từng mở miệng, hắn vừa thốt lên thì cô gái đã giật mình quay lại. Cô ta âm thầm đánh giá Hình Dương một phen, bỗng nhiên cảm thấy anh tài xế này rất có mùi vị đàn ông.
Ánh mắt cũng di chuyển xuống bên dưới, thấy anh ta ngồi ngay ngắn trên ghế lái, hạ thân mặc một cái quần jean tối màu, ánh sáng lờ mờ không nhìn thấy rõ lắm, nhưng chỗ dương v*t hắn lại đang phồng thành một cái bọc to tướng, khiến cô ta lập tức xao động.