Sơn Trúc nhìn xuống đôi tay siết chặt kia, đáng lý, nếu là một Sơn Trúc đúng nghĩa, phải một câu đuổi thẳng.
Vậy như nơi yết hầu kia thế nào mà lại bật ra một câu khác thường:
- Vào nhà rồi nói.
Cánh cửa phòng bật mở, Vĩnh Tường kéo theo chiếc lồng ủ bước vào, ủ rũ đặt lên chiếc bàn ngay gần đấy:
- Cái này làm từ trưa, giờ chắc nhão hết rồi. Uổng quá.
Sơn Trúc không quá thoải mái rót một ly nước có lệ, đặt trước mặt Vĩnh Tường
Vĩnh Tường hai ba hơi liền cạn,
- Khát quá,
Sơn Trúc nhíu mày nhìn một biểu cảm thỏa mãn tột cùng kia, cũng chỉ là một ly nước lọc.
Đúng là ngu ngốc.
- Vì sao lại tới đây?
Vĩnh Tường ngó xung quanh:
- Đúng là chung cư cao cấp.. đẹp quá!
- Vì sao lại tới đây?
Giọng nói lần thứ hai cất lên kéo Vĩnh Tường trở lại thực tế thảm khốc mấy ngày qua, nhăn nhở:
- Hôm đó cậu đi nhanh quá.. còn chưa kịp có số điện thoại của cậu. Lần trước đưa cậu về lại chỉ đưa đến chân chung cư, cũng không biết cậu ở phòng mấy lầu mấy, thế nên cậu biết không?
Vĩnh Tường bất đắc dĩ:
- Khu này là tòa 17 tầng!. Mỗi tầng lại có bao nhiêu phòng?. Không lẽ phải đi gõ cửa từng phòng sao?
- Thế nên đâu còn cách nào, tôi canh ở quán cafe đối diện suốt hai ngày cũng không thấy bóng dáng cậu.
- Sáng nay đã dậy sớm ninh hùng hục được nồi cháo hạt sen mang tới, sợ chờ không được nên sang tận đây xin người ta cho ngồi ké ở hầm xe, nghĩ kiểu gì cũng gặp được. Thế nhưng một cái bong bóng cũng không có!
Sơn Trúc càng nghe, đôi mày càng hằn sâu, trái tim cũng theo tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, nảy nhịp.
- Cuối cùng lúc mưa xuống, bác bảo vệ thấy tôi sắp ướt hết, thương tình mới hỏi ngọn ngành rồi chỉ cho số phòng cậu đấy.
Vĩnh Tường còn chưa có nói xong,
Sơn Trúc đã gằn giọng:
- Về đi.
- Sao cơ?
Vĩnh Tường giật mình, lại nghĩ Sơn Trúc vì nhớ lại chuyện mấy hôm trước, liền lắp bắp giải thích:
- Tôi.. xin lỗi, hôm đó không phải tôi cố ý, tôi không phải miệt thị Gay hay gì đâu,
- Chỉ là thực sự chuyện này.. chuyện đó.. thực sự quá khó tiếp nhận. Nên, chúng ta hãy cứ làm bạn trước được không?
- Tôi có mang thuốc đây, tôi đã hỏi bác sĩ rất kỹ, cái này..
Vĩnh Tường vừa nói vừa bối rối rút từ trong túi mang theo một tuýp thuốc mỡ, chìa ra.
Nếu anh biết tôi so với một con điếm còn bẩn thỉu hơn,
Nếu anh biết, tôi thậm chí loài sâu bọ cũng không bằng..
Anh.. có nấu cháo cho tôi ăn nữa không?
Anh... có nói rằng.. chúng ta.. hãy thử.. hẹn hò.. không?
Anh là không biết, đến chính tôi còn không rõ, khi thứ ấy của anh gắn kết tại thân thể dơ bẩn này, đã là lần thứ bao nhiêu.. bao nhiêu... nữa..
Năm 17 tuổi.
Nụ cười rạng ngời không còn nữa, khi bản thân phát hiện ra rằng, mình là Gay.
Thu mình, co cụm, sợ hãi, bối rối.
Và, cậu gặp anh ta.
Suốt hơn sáu tháng bên nhau, đã từng là thiên đường.
Thiên đường sao?
Sơn Trúc chua chát gạt đi vạt nước mắt nhòe nhoẹt.
Có thiên đường nào dạy cậu rằng phải biết mở chân mới được thương yêu?
Có thiên đường nào nói cho cậu rằng là Gay thì không có quyền từ chối?
Có thiên đường nào bắt cậu phải dâng tiền mới được hắn trao đổi một nụ hôn?
Có thiên đường nào, như thế hay không?
Cậu đã nhẫn nhịn như thế, đã ngoan ngoãn như thế, đã bán đi tất cả những gì có thể của một kẻ được gọi là con nhà giàu, đem tới, chỉ van xin một ánh mắt, một đêm làm tình nhợt nhạt..
Vậy rồi, mà hắn vẫn rời đi.
Ngày ấy, cậu tự tử.
Bên dòng suối lan không còn nghe dòng chảy róc rách nữa,
Bên dòng suối lan không trôi một bông hoa cafe trắng muốt nữa,
Bên dòng suối lan, không còn một Sơn Trúc với đôi mắt đầy nắng ngây thơ nữa.
Đã chết qua rồi, lại được cứu sống.
Mẹ cậu vuốt ve mái tóc cậu,
Là Gay thì đã sao?
Núm ruột sinh thành.
Đứa nào dám nói con mẹ Gay, mẹ liền cho nó ngồi tù bóc lịch.
Như thế đấy.
Cậu chính là như thế đấy.
Vậy thì còn cái gì trên đời này... đáng để tin tưởng nữa, hay không?