- Ờ, nhưng mà khốn nạn đến nỗi cái xịp rách cũng không tha thì đéo tưởng được.
Vĩnh Tường ngay lúc này lại nhận được một cú điện thoại,
Sơn Trúc?
Chết thật!
Nhìn tên người hiển thị trên mặt điện thoại, Vĩnh Tường mới giật mình nhớ ra. Thế mà từ hôm qua tới giờ anh hết say rồi lại chạy về nhà ngay, chưa liên lạc gì..
- Alo?
- Anh đang ở đâu vậy?. Em liên lạc với anh không được nên lo quá.
- À.. Anh đang ở nhà.
- Được rồi, em sẽ tới.
Vĩnh Tường còn chưa biết nói sao, đầu dây bên kia đã vội vã cúp máy.
Quả nhiên, em ấy vẫn là lo cho mình.
Nghĩ như vậy lại có cảm xúc cười được, Vĩnh Tường đá vào chân Nguyễn Tân:
- Nhấc mông dậy, dọn dẹp giúp tao cái.
- Ờ.
Dù cho nhà cửa có nát bấy, nhưng dẫu sao thì Vĩnh Tường cũng không muốn mình trở lên quá thảm trước mặt Sơn Trúc.
Mấy người hàng xóm ghé hỏi thăm chỉ trỏ một lúc rồi cũng về.
Chung quy lại thì cậu cũng chẳng có mấy tiền, đồ đạc cũng chẳng phải hàng xịn gì, thậm chí còn không thèm báo công an.
Nguyễn Tân vừa dọn vừa làu bàu.
======
Sơn Trúc hớt hoảng tạt xe vào lề đường, chân vẫn còn đi loại dép trong nhà, nhìn qua khá chật vật, như là từ nhà mà không kịp thay đồ liền đã tới đây luôn.
Đặt chân xuống sân liền cất tiếng gọi lớn:
- Vĩnh Tường!
- Vĩnh Tường!
- Nhà anh sao thế này?
Vừa thấy người, lại nhao ngay đến, ôm sầm lấy:
- Anh có sao không?
- Có bị thương chỗ nào không?
Vĩnh Tường cảm động tới buông cả chổi, đem mái tóc tơ vùi trong lồng ngực:
- Anh không sao, không sao.
- Đừng lo lắng.
- ----------
Nguyễn Tân đứng hóa đá, khóe môi giật giật.
Chọc mù mắt tao đi rồi hãy làm gì thì làm chứ?
Ủa. Mà khoan.
Có cái gì lạ lạ ta?
Như kiểu ánh mắt cười cợt của Sơn Trúc vừa đảo qua chỗ mình?
Lạnh hết cả gáy.
- -----------
Sơn Trúc bám chặt người một lúc mới bình ổn nhịp thở, đôi mắt đầy lo lắng nhìn lại xung quanh một lượt:
- Mấy thứ này mất đi còn mua lại được, nhỡ như.. anh có bị làm sao. Em thật không dám nghĩ.
- Còn nữa, lần sau đi đâu, cho em đi cùng đi.
- Anh biết không? Đêm hôm qua em gần như không ngủ được.
Vuốt lên bờ mắt đã có vết quầng, Vĩnh Tường cười ngọt:
- Được rồi, là lỗi của anh.
Nguyễn Tân ( chúng mày có tin tao ói ngay ra đây không?)
============
Dọn dẹp cũng xong xuôi, ăn uống cũng qua loa mua tạm một quán gần nhà.
Cả ba cùng kiểm kê lại số đồ đã mất, à không, kiểm kê lại số đồ cần phải mua mới, bởi vì đơn giản là đếm cũng không hết được.
Cả tủ quần áo, cả ba lô, cả mấy cái ly muỗng đẹp đẹp.
Sạch sẽ như chùi.
Quá vi diệu rồi,
Nguyễn Tân há hốc mồm chán nản:
- Thôi, tốt nhất mày dọn tới ở với tao luôn cho rồi, chứ địch mợ nhiều đồ thế này mua mới tốn bao nhiêu tiền?
- Riêng cái tủ lạnh, điều hòa đã tốn bao nhiêu củ rồi?
- Quần áo giày dép. Mà tao nói chứ, mẹ nó mù sao? cũ mới gì cũng không còn sót lại một cái. Lấy về làm cái beep à?
Sơn Trúc nghiêng đầu:
- Em nghĩ chắc chúng tìm không thấy tiền, nên mới lấy hết mấy đồ đó về để lục lại đấy.
Vĩnh Tường gật gù:
- Anh cũng thấy thế.
Nguyễn Tân ( thấy thế cái beep)
Xem kìa xem kìa..
Em họ gì mà lại thế!
Thôi đúng rồi!
Nguyễn Tân vỗ tay cái bộp, bỗng dưng như phát hiện ra cả một đại lục mới:
- Vĩnh Tường?!
- Hử?
- Mày.. mày... không phải mày là bede đó chứ?
- ???!!!!
Vĩnh Tường một phút sững người,
Sơn Trúc đã như không mà rất thản nhiên nói ra:
- Anh Tân không biết sao?
- Em là người yêu anh Tường.
- ???!!!!!!!!!!
Nguyễn Tân chết đứng, thôi bỏ con mẹ rồi.
- Tao biết ngay mờ!
- Đệch mợ một tháng nay mày cứ đi trễ về sớm, trên cổ thì bao nhiêu vết muỗi cắn, Hóa ra..
- Ủa, nhưng sao mày lại là Bede được!
- Hả?
- Đừng nói! Tối qua mày có làm gì bố không?
- ???!!!
Vĩnh Tường muốn trách cũng không thể trách được vẻ mặt rất ư là vô tội của Sơn Trúc kia, chỉ đành thở dài. Trấn an thằng bạn đang nhảy tưng tưng kia:
- Ngồi xuống ngồi xuống
Nguyễn Tân giãy nên, nhảy xuống ghế ngồi đối diện, trên mặt rất chi là tỏ vẻ< tao đéo dám ngồi gần mày luôn >
Vĩnh Tường có chút bất đắc dĩ:
- Tao cũng muốn nói cho mày biết sớm hơn, nhưng mà.. sợ mày như bây giờ ấy.
- Mày không.. kỳ thị chứ?
Nguyễn Tân uống một chai sting đầy rồi mới bình tĩnh lại được một chút,
- Tao thì không kỳ thị gì, chỉ là sốc vãi.
- Cơ mà mày nói thật đi, tối qua mày có làm gì tao không?
Sơn Trúc đặt ly nước xuống bàn, đối với Nguyễn Tân, ủy khuất cười trừ:
- Anh Tân, Gay cũng chỉ là người bình thường, không phải cứ ở gần người đồng giới là lại làm bậy đâu.
- Anh nói vậy, tổn thương em quá. Em tin chắc chắn Vĩnh Tường không phải người như vậy.
Nói rồi, đôi tay cũng siết chặt lấy ly nước, khiến chiếc ly nhựa cũng oằn mình.
Vĩnh Tường đau lòng chết mất, xẵng giọng:
- Ừ, tao là gay.
- Nhưng cũng đâu có ăn mất miếng cơm nào của ai đâu?
- Mày là bạn tao thì đừng có nói mấy lời như vậy đi.
Nguyễn Tân co co mặt:
- Ừ thì, tao không có ý đó. Chỉ là trước giờ chưa có đứa bạn thân nào là Gay cho nên.. cũng hơi to tiếng.
- Được rồi được rồi.
Đến lúc này, Sơn Trúc mới nhỏ tiếng:
- Còn về chuyện dọn nhà kia, em thấy anh Tân nói đúng đó. Em nghĩ trước mắt để mua sắm lại một lượt cũng khó, hay là, anh tạm dọn tới nhà em ở trước?
Vĩnh Tường thở dài một phen.
- Haiz.. cũng chỉ còn có cách đó.
Nguyễn Tân < mấy thằng yêu nhau thật ngu si. Vẫn còn có thể về nhà tao kia mà, bố vẫn nuôi mày ăn được ở được, mà khoan.. sao lại thấy ánh mắt cảnh cáo kia sượt qua người vậy... Ghê chết mẹ >
Triệt để im lặng, đưa nốt chai Sting lên miệng tu. Cười cười:
- Tao.. không có ý kiến!
Sơn Trúc cười cười liếc qua < dám có ý kiến? Tôi sẽ bẻ gãy nốt tay kia của anh >
Vĩnh Tường gần như không cần dọn thêm một cái gì để mang đi ngoài mấy chút màu với giá vẽ,
Chiếc xe đời mới lăn bánh. Sơn Trúc cũng cảm thấy quá thành tựu rồi.
Vừa rước được người về nhà
Vừa công khai được chủ quyền,
Quả là một mũi tên trúng hai con chim.
Vĩnh Tường thực sự vẫn còn chút ái ngại:
- Sơn Trúc, cám ơn em. Anh sẽ gom tiền sớm một chút, mau chóng mua lại ít đồ dùng trong nhà, phiền em quá.
Sơn Trúc cười, ngại ngần:
- Anh.. thực ra, bác giúp việc nhà cho em cũng mới bị bệnh, vậy nên.. nếu anh ở lâu được một chút thì tốt, ít nhất cũng hãy cứ ở lại đến khi em tìm được người mới, được không?