Ngoài cửa sổ bóng đêm như
mực, làm nổi bật vị trí trên cao, xa xa, bên cạnh những ngọn đèn. Giống như
những ngôi sao trên bầu trời, chợt lóe chợt lóe, như đang kể câu chuyn xưa.
Phó Bội Gia nhìn ngọn đèn
phía xa, nhớ mang máng có người từng nói qua, một ngọn đèn chính là một gia
đình, từng gia đình đều có một chuyện xưa của mình, nghìn nghìn vạn vạn ngọn
đèn còn có nghìn nghìn vạn vạn chuyện xưa.
Còn chuyện xưa của mình
cùng người trước mắt này thì sao?
Cô quay đầu, tim đập mạnh
và loạn nhịp nhìn Kiều gia hiên dưới ánh đèn. Ánh đèn nhàn nhạt chiếu trên
người hắn, đã vẻ nên hình ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, phản chiếu thân thể
cao lớn của hắn. Ngực như bị buộc chặt, không biết là phẫn nộ vẫn là uy hiếp.
Cô ngây ngốc nhìn hắn,
ánh mắt lại cực kỳ trống rỗng, giống nhau trước mắt chỉ là không khí mà thôi.
Sau một lúc lâu, Bội Gia
nhẹ giọng nói, giống như than thở, lại giống như hạ quyết tâm: “Kiều tiên sinh,
nếu anh kiên trì như vậy, tôi đồng ý đem quyền nuôi dưỡng Ba cho anh. Chỉ cần
đồng ý cho tôi định kỳ đến thăm là được rồi.”
Kiều Gia Hiên trên mặt
như là bị tát mấy cái, sắc mặt tuyết trắng, nhưng lập tức lại biến thành xanh
mét. Hắn phẫn nộ đặt tay lên vai Phó Bội Gia, ra sức lay động, hai mắt như muốn
phun ra lửa: “Phó Bội Gia, Cô nữ nhân này! Cô vì gã đàn ông đó thậm chí ngay cả
con trai cũng không cần sao?”
Phó Bội Gia lạnh lùng nở
nụ cười, tựa như cây mai lạnh lẽo trong mùa đông, tuyệt đẹp lại lạnh như băng:
“Kiều tiên sinh, tôi cũng không phải là không cần thằng bé. Tuy rằng sau khi
sinh ra con, tôi từng có ý nghĩ muốn đem con đưa đến cô nhi viện, nhưng mà tôi
lại không làm. Tôi vẫn hết sức dành điều tốt nhất cho con ———- đương nhiên, muốn
cùng đại gia như anh so sánh thì vẫn là kém xa!!Nếu Ba ở bên cạnh anh, cũng
không cần giống những đứa trẻ bình thường khác, đi xe bus đến vườn trẻ. Lúc mua
đồ chơi, cũng không cần hai mắt rưng rưng nhìn tôi. Lại càng không dùng ————–”
“Ngừng!!” Kiều Gia Hiên
cuồng bạo cắt đứt lời của cô.
Mọi nơi tĩnh lặng không
tiếng động, yên lặng ngay cả hô hấp, nhịp tim của nhau đều nghe rõ.
Kiều Gia Hiên vươn hai
tay nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô lên, cùng hắn mặt đối mặt, nhìn cô chăm
chú, nhìn trong mắt toàn bộ giãy dụa cùng thống khổ của cô: “Tôi biết em hận
tôi. Tôi không yêu cầu em bây giờ lập tức tha thứ cho tôi, ta chỉ là hy vọng
chúng ta có thể hòa hoãn một chút, giống như bạn bè. Em có thể từ từ nói cho Ba
thân phận của tôi!” Ngữ khí giống như khẩn cầu lại như van nài.
Khóe miệng Bội Gia thản
nhiên nở nụ cười tươi, quay đầu đi chỗ khác: “Kiều tiên sinh, tôi nghĩ việc này
cũng không quan trọng. cuộc sống của chúng ta đã không còn quan hệ gì. Tôi cũng
không thể làm bạn bè với anh, tiếp xúc cũng không xứng. Kỳ thật chúng ta có thể
coi như không có phát sinh cái gì. Tôi cũng không nghĩ cuộc sống sau này của
tôi có liên hệ gì tới anh. Không phải bạn bè, không phải người quen, chỉ là
người xa lạ thấy qua vài lần mà thôi.”
Cô bình tĩnh nhìn đèn
trong phòng ăn, đột nhiên cảm thấy mờ mịt: “Kỳ thật đối với chuyện đã qua, đã
xảy cũng đã xảy ra rồi. Mặc kệ nhà của anh ân oán thị phi như thế nào với nhà
tôi, bất kể là cha tôi có lỗi gì? Ta không muốn nói đến cũng không muốn nghiên
cứu. Nhưng mọi việc đã thực sự xảy ra. Chúng ta không có cách nào lại quay đầu
lại được nữa . Như vậy biện pháp tốt nhất là quên nó đi, không phải sao?
——————- tôi có khi nghĩ, tựa như một giấc mộng ———–”
Giọng điệu của cô càng
ngày càng thấp, cũng không có nói thêm gì nữa. Chỉ là lẳng lặng , chậm rãi ,
chậm rãi , từng bước một thối lui ra khỏi lồng ngực của hắn.oay người, hít sâu
một hơi: “Nếu anh muốn thu nhận Ba Ba, xin nói trước cho tôi vài ngày. Không
tiễn!” Tiếng nói vừa dứt, cô liền tiến vào phòng Ba.
Kiều Gia Hiên vẻ mặt
thống khổ nhìn cô từng bước một lui về phía sau, từng bước một rời khỏi ngực
của hắn, sắc mặt cô kiên quyết tựa như năm đó hắn từng bước một đẩy cô ra xa.
Hắn nắm chặt hai đấm, chặt đến mức móng tay khảm sâu vào da thịt, chảy ra tơ
máu cũng không phát hiện.
*******************
Viên Nhân vừa tiến vào
phòng thư kí, chỉ thấy tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, một bộ dạng tai vạ đến
nơi, liền biết tâm tình lão bản đang vô cùng không tốt.
“Khụ, đã mấy ngày rồi!”
Hắn thở dài, cam chịu số phận mà gõ cửa, ai bảo hắn là trợ lý của ông chủ? Hắn
không vào địa ngục thì ai vào địa ngục a!
“Vào đi!” Giọng nói lạnh
như băng.
“Ông chủ, hôm nay theo
thường lệ đến công ty bách hóa tuần tra, có muốn hủy bỏ hay không?” Phía dưới
tập đoàn Kiều thị có mấy công ty bách hóa, nếu như Kiều Gia Hiên ở trong nước,
tất nhiên mỗi hai tháng thành lệ đi kiểm tra, trùng hợp hôm nay là ngày tuần
tra.
Kiều Gia Hiên tựa vào ghế
da, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Qua một lúc lâu, mới lạnh
lùng nói: “Hành trình không thay đổi, đi chuẩn bị xe!”
Mỗi buổi chiều ngày thứ
sáu, công ty bách hóa đều có vẻ quạnh quẽ. Viên Nhân theo Kiều Gia Hiên đi từ
bộ phận hóa mĩ phẩm ở lầu một đến bộ phận nữ trang lầu hai, lại từ bộ phận nữ
trang ở lầu hai lên bộ phận thời trang trẻ em lầu ba.
Khách hàng ở mỗi tầng
cũng không nhiều, cho nên thường thường một người khách bị vây quanh bởi hai ba
nhân viên.
Vừa mới đến lầu ba, chỉ
nghe một nhân viên bán hàng đang cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ: “Phu nhân, con trai
của cô mặc này mấy bộ quần áo này thật sự là đẹp trai ngây người. Nếu tôi sinh
muộn chừng mười năm, tôi nhất định sẽ theo đuổi ———”
Viên Nhân nghe nhịn không
được cười trộm trong lòng, nhưng cũng bội phục tinh thần chuyên nghiệp của nhân
viên bán hàng vì công việc mà cố gắng .
Hắn liếc trộm ông chủ vài
lần, chỉ thấy ánh mắt của ông chủ đã chuyển đến cô nhân viên bán hàng kia, biết
hắn đã chú ý.
Chỉ nghe một thanh âm
trong suốt quyến rũ truyền tới: “Ba, con thích bộ nào?” Thanh âm cực kỳ dịu
dàng ê
Viên Nhân chỉ cảm thấy
lão bản thân hình đang cất bước đột nhiên ngừng lại.
Chỉ nghe Kiều Gia Hiên đè
thấp thanh âm nói: “Viên Nhân, cậu cùng Ngô quản lí về văn phòng trước.”
Viên Nhân khó hiểu liếc
mắt nhìn hắn một cái, chỉ thấy vẻ mặt của hắn phức tạp chưa từng thấy, giống
như kích động lại giống như áp lực, hoàn toàn không còn vẻ lạnh như băng vừa
rồi. Hắn lên tiếng, kéo Ngô quản lí trở về văn phòng.
Kiều Gia Hiên đi từ từ
đến hướng quầy bán hàng, nhưng không có xuất hiện, chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn
Phó Bội Gia cùng con trai mua sắm.
Chỉ thấy Phó Bội Gia hôm
nay mặc cực kỳ nhàn nhã, áo T-shirt trắng phối hợp với quần bò xanh, tóc xoăn
dài xõa xuống, thanh thuần tự nhiên, nhìn thế nào cũng không giống một người mẹ
có đứa con năm tuổi. Mà con hắn cũng mặc màu T-shirt trắng phối hợp với quần
jean xanh có thắt lưng, khôi ngô tuấn tú, đúng như cô nhân viên bán hàng vừa
nói, về sau nhất định có rất nhiều cô gái theo đuổi . Hai người mặc bộ đồ mẹ
con, vô cùng đẹp mắt.
“Mẹ, con cũng không biết.
Con đều thích, mẹ chọn giúp con đi!” Phó Tử Ba lôi kéo quần của mẹ mờ mịt nói.
Phó Bội Gia cúi người,
cưng chiều dùng bàn tay mềm điểm lên cái mũi của con trai: “Đều đẹp. Nhưng
chúng ta không thể tham lam, chỉ có thể mua một bộ, được không? Nếu không lát
nữa không thể dẫn con đi mua đồ chơi con muốn được!”
Phó Tử Ba cực kỳ khéo léo
gật gật đầu, còn hướng cái miệng nhỏ nhắn lên, “Chụt” một cái hôn lên mặt mẹ:
“Cám ơn, mẹ!”
Phó Bội Gia mỉm cười hôn
lên cái trán cậu nhóc một cái, quay đầu nói với nhân viên bán hàng : “Phiền cô,
giúp tôi bọc bộ này lại, cám ơn!”
Sau khi trả liền, Kiều
Gia Hiên đi theo cô đến quầy đồ chơi. Trên đường Phó Bội Gia dừng lại nhiều
lần, nhìn quần áo cho trẻ em treo ở các quầy hàng. Nhưng cô chỉ là nhìn, cũng
không mua.
Đến quầy đồ chơi chỉ thấy
Phó Tử Ba hai mắt sáng lên, không ngừng nhìn chằm chằm món đồ chơi. Cuối cùng
Phó Bội Gia mua một món đồ chơi, nhưng Kiều Gia Hiên vừa nhìn cũng biết là cực
kỳ bình thường .
Tim của hắn bỗng nhiên co
rút!
Hắn theo tư liệu thám tử
tư cung cấp biết được, cuộc sống Phó Bội Gia mấy năm này không tốt lắm, khi học
bên Mỹ, một bên chiếu cố con trai còn một bên làm thêm để trả cho học phí cùng
sinh hoạt phí.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới
Phó Bội Gia sẽ con , năm đó hắn cho cô chi phiếu hai trăm vạn, tuy rằng cô đã
lấy. Nhưng là muốn ở Mỹ sinh con, học tập thì còn thiếu xa.
Hắn ân hận muốn đập đầu
của mình.
Đối với đứa con trai mà
hắn chưa bao giờ cho rằng có tồn tại, thật sự thấy, gặp được, tìm được, cái
loại cảm tình máu mủ tình thâm này khiến cho tim hắn đập bịch bịch, cả người
hưng phấn không thôi. Nhưng hưng phấn qua đi, áy náy sâu sắc lại dâng lên.
Hắn vẫn biết năm đó nói
con của Phó Bội Gia nghi không phải là của mình, nhưng hắn chưa bao giờ nghi
ngờ. Với tình cảm của Phó Bội Gia đối với hắn năm đó, sẽ không cho gã đàn ông
nào khác chạm vào cô, tuyệt đối không có khả năng . Nhưng mà câu nói ở biệt thự
Kiều gia kia chỉ là bởi vì báo thù mà thốt ra .
Hắn thở dài, đứng xa xa
nhìn Phó Bội Gia nắm bàn tay nhỏ bé của con trai chậm rãi rời đi.