Giống Như Đã Từng Quen Biết

Chương 12



Bởi kiên trì của Kiều Gia Hiên, Phó Bội Gia chính thức mang theo Ba vào ở biệt thự Kiều gia.

Biệt thự trang trí đã rực rỡ hẳn lên rồi, nhưng kết cấu không thay đổi, quen thuộc như trước khiến cô có thể nhắm mắt mà đi ra cửa.

Kiều Gia Hiên đầu tiên đưa cô đến căn phòng trẻ con, lấy màu xanh trắng là chủ đạo, trên trần nhà là bức tranh vẽ những đám mây màu xanh nhạt, buổi sáng Ba vừa mở mắt liền có thể thấy.

Trong phòng còn chứa đầy loại đồ chơi cùng gấu bông.

“Ba, có thích hay không?” Kiều Gia Hiên từ lúc xuống xe vẫn ôm con trai, cho dù đến phòng vẫn không có buông tay.

Ba nhìn Phó Bội Gia, thấy không có bất kỳ biểu tình tức giận gì, mới vui vẻ gật gật đầu. Cậu vẫn nhớ mẹ từng nói không thể nhận bừa lễ vật của người khác.

Bội Gia tự nhiên biết Ba tuyệt đối sẽ thích , nơi này có rất nhiều đồ chơi là cậu muốn từ trước đến nay, tuy rằng cậu rất nhu thuận chưa bao giờ muốn cô mua, nhưng mỗi lần đi dạo bách hóa biểu tình của cậu không lừa được người .

Sinh ra là con trai của Kiều Gia Hiên tuyệt đối có khả năng có được những thứ này, nhưng mà lại là những thứ người mẹ như cô không làm được.

“Chúng ta đi xem phòng mẹ trước, sau đó lại trở về chơi đồ chơi được không?” Kiều Gia Hiên đã dỗ con trai vô cùng dễ bảo. Hắn mới mở miệng, Ba đã khẩn cấp gật đầu, đã hoàn toàn quên ngày đó biểu hiện hung ác của Kiều Gia Hiên trước cửa nhà .

Gian phòng của cô ngay cạnh phòng Ba, cũng nguyên bản là phòng ngủ của mình, toàn bộ trang trí bày biện vẫn là theo sở thích năm đó của cô, hồng nhạt là tông chủ đạo, giống hệt như căn phòng ngủ năm đó cô miêu tả cho hắn.

Cô không khỏi mỉm cười, lại tràn đầy chua xót. Năm đó cô điên cuồng thích màu hồng nhạt. Bây giờ nghĩ lại, tuổi trẻ thật là có quyền lợi được mơ mộng. Hiện tại xem ra, lại gần như châm chọc!

Kiều Gia Hiên nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết em bây giờ thích kiểu dáng gì , tôi chỉ là theo trước kia ——-”

Phó Bội Gia quay đầu nhìn hắn, cười mỉm nói : “Kiều tiên sinh, thật sự là đã tốt lắm rồi! Đây là phòng ngủ tốt nhất mà mấy năm này tôi được ở rồi!”

Tâm Kiều Gia Hiên mạnh mẽ chấn động, lại mơ hồ không biết là cái gì.

Phó Bội Gia không để ý tới hắn, đi thẳng tới cửa tủ thủy tinh, theo cửa thủy tinh phản ánh rõ ràng biểu tình của Kiều Gia Hiên —- không có khoái sáu không khi báo thù, chỉ là bình tĩnh, bình tĩnh, lại bình tĩnh.

Nhưng nét mặt cô bây giờ lại có vẻ có chút buồn cười, điều kiện tiên quyết là có người nhìn thấy nói. Thì ra cái gọi là cửa tủ thủy tinh, chính là cửa đi thông vào phòng thay quần áo, cũng không phải cửa tủ chân chính.

Trong phòng thay quần áo đã bày nhiều loại quần áo, hơn nữa đã phân cửa phân loại rất tốt, trang phục đi làm, quần áo thường ngày,quần áo thoải mái, lễ phục dạ hội bày đầy mấy hàng, có một mặt tường lớn bằng gương, còn có một ngăn tủ thủy tinh, trên bày đầy khăn lụa cùng trang sức phụ kiện, phía dưới lại bày đầy nguyên bộ giầy.

Tuy rằng mấy năm này đã qua quen cuộc sống của người thường, nhưng từ nhỏ ở trong đống hàng hiệu luyện ra được ánh mắt liếc một cái có thể phân biệt ra được, những bộ quần áo vật phẩm trang sức kia giá xa xỉ. Một bộ quần áo tuyệt đối có thể ngang bằng hai ba tháng tiền lương của người thường.

Ánh mắt cô thậm chí có chút ghen tuông.

Bội Gia thở dài, đi vào, chậm rãi cầm quần áo của mình ra, tại một góc. Tuy rằng giá rẻ, nhưng lại là do cô chân chính có được .

Đi ra thì thấy Ba đã cởi giầy, bò lên giường, mà Kiều Gia Hiên chơi đùa cùng với cậu nhóc, một lớn một nhỏ thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười ha ha .

Không biết là có phải là vì quan hệ máu mủ tình thâm hay là trẻ con càng có thể cảm thụ người khác đối với hắn có phải là thật tâm thành ý hay không, Ba chỉ trong vài ngày ngắn ngủn đã tiếp nhận Kiều Gia Hiên, mặc dù lấy thân phận là chú, nhưng vẫn làm Bội Gia cảm thấy giật mình .

Lại một lần nữa bước vào cửa lớn của xí nghiệp Phó thị, đối phó Bội Gia mà nói, thực giống như đã cách mấy

Cô ngừng vài giây trước cửa, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn vài chữ to Phó thị xí nghiệp lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như cô chưa từng rời đi , hết thảy đều như hôm qua!

Chỉ có dũng cảm đối mặt, mới có thể chân chính tái sinh!

Cô bước chân ổn định đi theo Kiều Gia Hiên vào đại sảnh, tức khắc trong không gian lớn như vậy không có một tiếng người, tất cả mọi người ngừng việc đang làm ngẩn ngơ nhìn cô.

Cô càng thêm tự tin lướt qua bọn họ, từng bước cũng không dừng lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm của đối phương đổi lấy nụ cười trấn định của cô.

Sau lưng vang lên tiếng bàn luận xôn xao: “Đây không phải Phó tiểu thư sao?”

“Làm sao có thể cùng Kiều tổng một chỗ a?”

“Bọn họ không phải đã giải trừ hôn ước sao?”

“Xí nghiệp Phó thị không phải là bị Kiều tổng thu mua sao,cô ta còn ở nơi này gì chứ?”

——————————–

Bội gia không để ý đến, cũng không thời gian cùng tinh lực để ý tới việc này. Các công nhân viên ngạc nhiên cùng kinh ngạc cô không cần để ý tới, nhưng vừa rồi trong cuộc họp các ngành, khi Kiều Gia Hiên tuyên bố cô từ hôm nay sẽ đảm đương chức vị tổng giám đốc xí nghiệp Phí thị, các bộ ngành biểu tình vô cùng rõ ràng, làm cho cô có chút buồn cười .

Sau khi chính thức tiếp nhận, khả năng cố sức không ngờ vượt qua mong muốn của Bội Gia, may mắn thư ký của phụ thân trước kia còn ở đây, bên cạnh giúp rất nhiều việc chạy tới chạy lui. Rất nhiều chỗ không hiểu, Bội Gia cũng không có bận tâm, liền hỏi hắn.

Từ lời hắn nói biết được, mấy năm này, Kiều Gia Hiên quản lý , thành tích công ty hàng năm có đều tăng lên, nhưng cũng không lớn, nhưng phúc lợi cho nhân viên rất tốt, so với công ty khác của Kiều thị chỉ có hơn chứ không kém.

Lượng công việc nhất lớn, tránh không được phải tăng giờ làm việc, Kiều Gia Hiên đối với chuyện này lại rất có ý kiến. Nhưng mà hắn mỗi ngày bất chấp mưa gió đúng giờ đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc xí nghiệp Phó thị, cô muốn làm nhiều hơn 1 phút cũng không được.

Có khi cô thật sự không hiểu nổi, hắn rõ ràng so với cô còn bận việc hơn , nhưng từ ngày đầu tiên cô đi làm đến mấy tháng nay, không muộn một ngày. Cho nên hắn biết hiện tại tin đồn mới nhất về hắn và nàng ở xí nghiệp Phó thị là hai người muốn hợp lại, cũng sắp thành h

Khóe miệng cô bất giác nở một nụ cười, đã từng vượt qua biển cả thì không sợ nước!

“Thế nào, hôm nay có chuyện gì không? Khó được nhìn thấy em cười!” Thanh âm biếng nhác của Kiều Gia Hiên vang lên bên tai.

Bội Gia chợt tắt như không có ý cười, ngẩng đầu liếc xéo hắn một cái, thản nhiên nói: “Không có!”

“Tôi vừa vặn có chuyện muốn thương lượng với em, về Ba!”

Thế này con mắt Bội Gia mới nhìn chằm chằm vào hắn!

Kiều Gia Hiên bị cô nhìn thấy có chút không biết nói sao, ho nhẹ một tiếng, mới nói: “Tôi cũng nghĩ thế thời điểm nói cho Ba tôi là cha thằng bé rồi! Em cảm thấy thế nào?”

Bội Gia vẫn kinh ngạc nhìn hắn, giống như không nghe thấy lời của hắn. Hắn đối Ba là cưng chiều đến đáy lòng, hận không thể đem toàn bộ thế giới đặt trước mặt cậu.

“Ừm, đã biết!” Hắn vốn là cha của Ba, huống hồ hiện tại mỗi ngày vừa về tới nhà Ba liền nhào tới ôm đùi hắn, quả thật cũng đến lúc.

Nhưng, cô trong chốc lát còn không có tìm được thời cơ thích hợp mở miệng nói rõ ràng với Ba, bởi vì cần tương đối nhiều thời gian mới có thể giải thích, sau đó lại phải trả lời cậu bé rất nhiều nghi vấn, ai kêu Ba đang ở cái tuổi này là tuổi vô cùng nhiều chuyện!

Ngày thứ ba, cô giáo Tôn ở vườn trẻ đã gọi điện thoại tới, gọi cô đi xem!

Vừa đến trường học, cô giáo Tôn liền dẫn cô tới phòng hiệu trưởng của nhà trẻ quý tộc này ngồi, đối diện là một người phụ nữ ăn mặc cao quý cùng một người đàn ông mặc tây trang đầu trọc lốc, bụng lồi ra cùng với một cậu nhóc đang cúi đầu xuống, toàn thân bẩn thỉu. Gương mặt của đôi vợ chồng này mơ hồ có chút quen thuộc.

Mà Ba vừa thấy cô đến, liền nhào vào trong ngực cô, không khóc cũng không náo loạn, chỉ là ôm thật chặt. Bội Gia đối với con trai của chính mình hiểu rõ vô cùng, biết cậu đụng phải chuyện không vui.

“Làm sao vậy? Ba, mặt của con——–” Cô đau lòng nhìn con trai, cái trán có nhiều vết xanh tím lớn nhỏ, má trái là một vệt máu đã đông lại.

Bội Gia bế Ba lên: “Hiệu trưởng, đây là chuyện gì xảy ra?”

“Thật xin lỗi, Phó tiểu thư, hôm nay mời cô đến là vì chuyện này.” Hiệu trưởng ngữ khí bình thản “Lệnh công tử mới vừa rồi đánh nhau cùng một bạn học.

“Chính là con trai tôi.” Người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ quý giá mở miệng, “Nguyên là đại tiểu thư xí nghiệp Phó thị, con của cô giáo dưỡng cũng thật làm cho người ta kính nể a, nhìn nó đánh con tôi thành cái dạng gì.”

Bội Gia lúc này mới quay đầu, người phụ nữ kia thuận thế nâng đầu của thằng nhóc lên, cô lập tức thở hốc vì kinh ngạc. Đả thương trên mặt cậu nhó so với Ba còn nhiều hơn mấy chỗ, ánh mắt vẫn còn đầy nước.

“Theo kết quả chúng tôi vừa tra hỏi , tựa hồ là bởi vì hai người lời nói bất hòa, Ba động thủ đánh đối phương trước.”

Là Ba động thủ trước? Ba luôn luôn nghe lời có hiểu biết sẽ động thủ đánh người?

“Giỏi cho một đứa nhóc con, bộ dạng không xấu, sao lại có được sự thô lỗ như thế?” Tiếng nói của người phụ nữ lộ ra vẻ khinh miệt nghiêm trọng cùng bất mãn, “Con tôi luôn luôn tu dưỡng rất tốt, giống như một tiểu thân sĩ, không thể nói lời trêu chọc con của cô, nhất định là chính nó không biết phân rõ phải trái!”

“Nói cho mẹ, Ba! ” Bội Gia chăm chú nhìn con trai “Các con vì sao đánh nhau?”

Ba cúi đầu, im lặng không nói!

“Đó là con động thủ đánh người trước sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Ba qua một lúc lâu, mới gật gật đầu.

“Xem đi, chính nó thừa nhận.” Mẹ của thằng nhóc giọng nói bén nhọn, “Tôi biết Phó tiểu thư luôn luôn bận việc, mấy năm này lưu lại ở Mỹ vui đến quên cả trời đất, bất quá nếu làm người mẹ, tốt xấu cũng nên làm trọn nghĩa vụ của người mẹ đi.” Ả nhìn Phó Bội Gia, ánh mắt như đùa cợt như châm chọc, “Phiền cô về sau dùng nhiều chút thời gian quản giáo con của cô, ít ở bên ngoài trang điểm xinh đẹp, cuối cùng ngay cả cha của con trai họ gì cũng không biết!”

Bội Gia nghe vậy, đột nhiên quay đầu nhìn về phía đôi vợ chồng kia, còn chưa kịp phản bác, đã nghe thấy một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Hoàng phu nhân, con tôi họ Phó hay là họ Kiều, sợ là không tới phiên cô quản đi! “

Thân ảnh cao lớn của Kiều gia hiên xuất hiện ở trong phòng hiệu trưởng, nguyên bản không gian to như vậy vì hắn đến, đột nhiên có vẻ nhỏ hẹp hẳn đi, Bội Gia chỉ cảm thấy hô hấp đều khó khăn .

Nguyên bản vợ chồng Hoàng thị dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo vừa nhìn thấy Kiều Gia Hiên, tức khắc ủ rủ, vội vàng liên tục nói : “Kiều tiên sinh, chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, là thằng nhóc này không tốt! Chúng tôi trở về giáo huấn nó cẩn thận.”

Nói xong đã muốn rời đi.

Bội Gia nói : “Chờ một chút!”

Vợ chồng Hoàng thị ngạc nhiên ngừng lại, thân thể hơi hơi phát run.

Bội Gia ngữ khí dịu dàng cúi đầu hỏi: “Ba, nói cho mẹ, có phải con động thủ trước hay không? Vì sao cãi nhau?”

Qua vài giây đồng hồ, Ba mới rầu rĩ lại có chút nghẹn ngào nói : “Nó nói con không có cha. Nói mụ mụ là phụ nữ xấu, sinh một đứa con không có cha —–”

Ba còn chưa nói hết, đã cảm nhận được Kiều Gia Hiên ở bên cạnh mãnh liệt tức giận rồi! Cô nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, đưa Ba cho hắn.

Vợ chồng Hoàng thị tựa hồ run rẩy càng thêm lợi hại!

Bội Gia xoay người nói: “Hoàng tiên sinh, Hoàng thái thái. Ba của chúng tôi động thủ đánh người trước, quả thật không đúng. Nhưng lời nói của quý công tử thật vô giáo dục, nếu truy cứu nguyên nhân, quý công tử cũng có chỗ không tốt. Như vậy đi, chuyện này coi như là chúng ta đều sai, người làm mẹ tôi đây ở nơi này hướng lệnh công tử bồi lễ!”

“Bội Gia!” Thanh âm Kiều Gia Hiên của vang lên, mang theo tức giận!

Vợ chồng Hoàng thị vội vàng xua tay liên tục: “Không dám, không dám!” Liên tục không ngừng chạy ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Từ vườn trẻ đi ra, vừa mới lên xe, Ba đã khẩn cấp hỏi: “Mẹ ơi, chú thật sự là cha con sao?”

Bội Gia chưa trả lời, Kiều Gia Hiên đã vội vàng gật đầu: “Đương nhiên, cha là cha con!”

Ba vẫn nửa tin nửa ngờ, đôi mắt căng tròn nhìn Bội Gia.

Bội Gia dịu dàng nói : “Đúng vậy. Mẹ bởi vì đi Mỹ học, cha ở lại trong nước, bởi vì bận quá, cho nên mãi cho đến bây giờ mới cùng một chỗ. Mẹ trước kia không phải đã nói với con rồi sao!”

Trong mắt Ba tức khắc chiếu ra ánh sáng nhiều màu, thân mình nho nhỏ đã tiến đến bên người Kiều Gia Hiên, khi Ba thật to trước mặt hắn: “Cha!” Trong thanh âm đã tràn ngập loại tình cảm quấn quýt với cha.

Lúc trước Ba lần đầu tiên kêu ‘chú’ với Kiều Gia Hiên, đã dễ nghe giống như âm thanh từ trên trời. Lúc này một tiếng ‘cha’ , thanh âm này thật sao dễ nghe không cách nào hình dung được, lọt vào trong tai hắn, trong lòng không ngừng quanh quẩn, trong lòng chứa đầy cảm động không thể dùng ngôn ngữ hình dung

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.