Phó Bội Gia có chút khiếp
sợ ngồi ở phòng làm việc của Kiều Gia Hiên, mặc dù đối với nơi này, cô tương
đối quen thuộc.
Nhưng cả người cô còn
theo hội nghị vừa rồi, suy nghĩ còn chưa quay trở lại toàn bộ.
Cô không nhịn được bật
cười, chua xót, cảm động, kinh ngạc đều ở trong đó.
Không thể tưởng được được
bây giờ cô còn có ảnh hưởng như thế đối với Kiều Gia Hiên , cô không khỏi muốn
cười nhạo mình!
Càng không nghĩ đến hắn
sẽ công ty xây dựng dưới quyền Kiều thị chia cho Phó thị, tuy rằng quyền sở hữu
vẫn của Kiều thị, nhưng về sau cô phụ trách trực tiếp.
Mọi người đều biết, phần
xây dựng Kiều thị là bộ phận kiếm lợi nhiều nhất trước mắt của cả Kiều thị,
điều động tài chính cũng thường là lớn nhất, có thể đến vài trăm triệu thậm chí
hơn một tỷ.
Kiều Gia Hiên thậm chí
còn nói, hắn sẽ không nhúng tay, để cô toàn quyền phụ trách.
Bội Gia thế nào lại cho
hắn chân chính thoát thân, mỗi đêm mỗi ngày có việc làm. Làm không được, làm
không xong , liền đem về nhà, quấn quít lấy hắn đòi chỉ dạy.
Gần mấy tháng , dựa vào chỗ
dựa vững chắc Kiều thị này, cũng nhận được hai, ba công trình nhỏ.
Kiều Gia Hiên kéo tay Ba,
cùng cậu chơi trò bắt bóng.
“Nhìn kìa, bên kia có
diều hâu đó!” Chỉ vào hình ảnh ngón tay phản chiếu ở trên tường.
“Ta là con gà con.” Ba
cao hứng phấn chấn đưa ngón tay nho nhỏ lên.
“Diều hâu bắt đầu bay!
Muốn tới bắt con gà con đây!”
“Mẹ mau tới đây, diều hâu
muốn tới bắt con gà con rồi! !” Ba hưng phấn mà kêu to.
Bội Gia cổ nhẹ chua xót,
chậm rãi đi vào phòng, nhìn thấy cha con hai người vui vẻ phấn chấn chơi.
Kiều Gia Hiên đã hoàn
toàn tiến ôm Ba ở trong lòng rồi, mỗi ngày vừa vào cửa, Ba nhất định bổ nhào
vào trong lòng ngực của hắn trước tiên, bôi đầy nước bọt lên khắp mặt hắn.
Sau đó lại đến phiên cô,
làm cho Bội Gia đều nhanh ăn dấm chua.
Không phải nói bình
thường con trai đều có vẻ gần gũi mẹ sao? Bội Gia bắt đầu hoài nghi tính chính
xác của những lời này.
Thật vất vả dỗ con trai
ngủ, Bội Gia cũng đã cảm thấy mơ hồ , nửa mê nửa tỉnh , chỉ cảm thấy có người
nhẹ nhàng vuốt ve giúp cô, động tác mềm nhẹ giống như lông chim, phất một cái
phất một cái , đánh tan tất cả mệt mỏi. Bội Gia hốt hoảng muốn mở mắt ra, nhưng
toàn thân lại không một chút khí lực, giống như động một ngón tay cũng mệt mỏi
không chịu nổi. Từ chối một lúc lâu, cuối cùng là rơi vào trong mộng.
Thẳng đến khi tia nắng
ban mai chiếu tới, Bội Gia mới tỉnh lại, mở con ngươi, mong muốn nhìn thấy
gương mặt phóng đại của Kiều Gia Hiên. Mấy tháng từ ngày hắn uống say, hắn
thường chơi xấu cô trên giường. Bất luận cô đuổi thế nào, hắn vẫn là tìm các
loại cơ hội. Có khi, thừa dịp cô còn ởư phòng làm việc hoặc là lúc đang tắm,
liền trực tiếp đi ngủ. Đến khi cô trở lại, cũng không nhẫn tâm đánh thức hắn.
Ngay từ đầu, cô liền đi ngủ với con trai, nhưng đợi cô tỉnh lại, nhưng vẫn là ở
trong phòng mình.
Như thế lặp lại vài lần,
cô cũng thành thói quen. Thậm chí có khi sáng sớm tỉnh lại, phát hiện là cô
vượt qua ranh giới, lui vào trong ngực của hắn .
Mùi nước hoa nhàn nhạt
xen lẫn mùi thuốc lá trên người hắn, cũng đã tràn ngập đầy phòng, nhiễm vào
chăn đệm, thậm chí thấm vào trong lòng Bội Gia .
Bội Gia vẫn còn nhớ rõ
lần đầu tiên Ba xông tới, tay cô nhanh chóng mặc quần áo, hắn cũng đang nằm ở
một bên thản nhiên nhìn bộ dạng đỏ mặt của cô.
Thẳng đến khi Ba đẩy cửa
vào, mới thu cô trở về trong chăn, nói cười.
Phản ứng của Ba cũng là
ngây ngốc một lúc, sau đó cực kỳ vui vẻ chui vào giứ hai người, ba người lại
làm ổ trong chăn nửa ngày mới đứng dậy.
Khóe miệng Bội Gia không
tự giác giương lên, mỉm cười thản nhiên, nhưng nụ cười này khi ánh mắt quét đến
hàng lông mi dài đậm của Kiều Gia Hiên thì biến mất.
Cô nhẹ nhàng quay đầu đi,
nắng sớm đã lên, đang cố gắng lọt qua tầng tầng rèm cừa, khiến cho trong phòng
nửa tối nửa sáng, nhìn không rõ ràng.
Một đôi tay nhẹ nhàng
quàng lên trên eo nhỏ của cô, chậm rãi thu nạp, cố sức kéo gần lại khoảng cách
với cô, thẳng đến khi giữa hai người không có một khe hở.
“Còn sớm, ngủ tiếp một
chút!” Kiều Gia Hiên thanh âm trầm thấp mơ hồ không rõ.
“Ngủ không được, suy nghĩ
việc khai phá quảng trường Thế Kỷ!” Bội Gia ý xấu cũng không muốn cho hắn ngủ
tiếp, biết hắn cũng là cực chăm lo đến dự án này.
Kiều Gia Hiên như cô mong
muốn mở mắt ra: “Còn muốn mấy tháng mới tranh thầu a!” Đây là dự án lớn nhất
mấy năm này, tất cả công ty xây dựng đối với dự án này giương đôi mắt hổ.
“Đây là lần đầu tiên em
phụ trách một công trình lớn như vậy a.”
“Nhưng em phải chú ý nghỉ
ngơi, thời gian ngủ còn nghĩ những thứ này, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng chất
lượng giấc ngủ. Huống hồ còn nhiều cấp dưới như vậy là để ngắm sao, em để cho
cấp dưới đi làm đi!” Kiều Gia Hiên hôn cái trán của cô một chút.
“Nhưng em vẫn rất căng
thẳng!”
“Anh có biện pháp tiêu
trừ căng thẳng, em có muốn thử xem —-” thanh âm của hắn tấp xuống, nháy mắt vài
cái với cô.
Bội Gia quay mặt đi: “Em
thấy em nên chuẩn bị sớm một chút, cơ hội thành công lớn một chút —” câu nói
còn lại đã biến mất trong miệng hắn —–
Hoàn hảo không muộn hội
nghị thường lệ buổi sáng.
Hàng tháng một lần hội
nghị tổng kết cùng sắp xếp công việc mới, là người đứng đầu các ngành phải tham
gia. Nếu cô tổng giám đốc này muộn, thật sự là không cách nào nói nổi .
Nhìn người đứng đầu các
ngành lục tục làm báo cáo xong, Bội Gia mới lên tiếng: “Đấu thầu quảng trường
Thế kỷ sẽ bắt đầu chuẩn bị, toàn bộ phương án thiết kế đều phải đưa ra. Việc
này do ngành xây dựng cơ bản phụ trách, nhưng các ngành khác cần phối hợp. Gặp
phải vấn đề về tài chính, ưu tiên lo cho ngành xây dựng cơ bản.”
Người đứng đầu các ngành
anh xem tôi, tôi xem anh, trong chốc lát trở nên ồn ào.
Bội Gia vẻ mặt không đổi
nhìn một lúc, mới khoát tay áo, ý bảo mọi người yên tĩnh: “Mọi người đều biết,
quảng trường Thế Kỷ là công trình xây dựng rất lớn, cần đầu tư các hạng mục
phải hơn một tỷ. Các đại thương nhân xây dựng đang mở to hai mắt nhìn chằm
chằm. Chúng ta vừa có công ty xây dựng cơ bản, há có thể buông tha cơ hội lần
này. Cụ thể tài chính, tôi sẽ cùng Kiều tổng bàn bạc. Với tình trạng trước mắt
của Phó thị, là không có năng lực. Nhưng cụ thể mọi người không cần lo lắng,
Kiều thị chắc chắn sẽ tận lực ủng hộ.”
Lại quay đầu dặn dò người
đứng đầu ngành xây dựng cơ bản: “Trần quản lí, mấy tháng này, bộ phận thiết kế,
bộ phận dự toán đều phải điều động nhân lực đến thành lập một nhóm nhỏ cạnh
tranh, hơn nữa mời vài chuyên gia biểu đồ hiệu quả cùng làm văn án, đến phụ
trách chuyên môn cái này. Tôi sẽ cùng theo vào.”
Ra khỏi cửa lớn hội nghị,
mới đến văn phòng, Kiều Gia Hiên đã gọi điện thoại tới: “Hội nghị đã thông suốt
rồi?”
Bội Gia cúi đầu “Ừm” một
tiếng, làm như trả lời.
“Làm sao vậy? Giọng nói
không tốt?” Ngữ khí của hắn thân thiết làm cho người ta muốn chìm sâu vào trong
đó.
“Có phải mệt mỏi hay
không?” Thanh âm mờ ám.
Bội Gia đỏ mặt: “Vì dự án
quảng trường Thế Kỷ, phương diện tài chính đủ đau đầu rồi!”
Kiều Gia Hiên cũng không
phải là người thích nói chuyện ở trước mặt người khác, trong lòng hắn nghĩ như
thế nào, người khác rất khó nghĩ ra. Nhưng mà, ở trước mặt cô lại hoàn toàn
khác biệt. Mấy ngày nay, vẫn là hắn chủ động , cho dù không nói lời nào, chân
mày đáy mắt của hắn, nhất cử nhất động của hắn, đều lơ đãng biểu lộ cưng chiều
cùng dung túng, đứa ngốc cũng không thể không cảm nhận được tâm ý của hắn.
Ngay cả thư ký Lâm lúc
rảnh tỗi cũng trêu ghẹo nói lời nói càng ngày càng dễ chịu, mĩ lệ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bội Gia
có chút thất thần, cũng không rõ rốt cuộc hắn ở đầu đây bên kia nói cái gì.
Cô chỉ là “À ừ” trả lời vài
tiếng.
Hạnh phúc ngọt ngào này
đó, cô cũng đã từng trải qua , không phải sao? Nhưng một chút ngọt ngào ở quá
khứ, cho tới bây giờ, đều biến thành một vết sẹo bí ẩn, rậm rạp, giấu ở trong
bóng tối không muốn người khác biết . Mặc vào trang phục lộng lẫy, ngồi ở trong
nhà hàng Tây cao quý, cô cũng giống người khác có hai loại, vẻ mặt mỉm cười như
là mặt nạ, bất cứ lúc nào cũng có thể đeo lên hoặc bỏ xuống. Nhưng chân chính ở
sâu trong nội tâm thì sao?