Giống Như Đã Từng Quen Biết

Chương 3



Phó Bội Gia lui vào trong chăn, nhớ lại nụ hôn của Kiều Gia Hiên, cổ có chút nóng lên.

Cô còn chưa nghĩ có muốn làm bạn gái của hắn hay không, đã không giữ nổi thành trì rồi.

Kiều Gia Hiên còn trêu chọc cô, nếu không đồng ý, chẳng phải là tiền mất tật mang!

Bội gia thực sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại giống như tràn đầy mật ong ngọt lịm.

Trên trường căn bản đã không có tiết, chỉ cần hoàn thành luận văn là được.

Phó Bội Gia làm ổ ở trên giường, nhìn bên ngoài đã sáng rõ, nhưng vẫn không chịu đứng dậy. Đã vài ngày liên tiếp, Kiều Gia Hiên vẫn chưa liên lạc với cô. Không hiểu sao, trong lòng cô lại có cảm giác lo lắng. Mỗi ngày xem tài liệu cũng không vào, viết luận văn cũng không có một chút tiến độ.

Cô tức giận kéo chăn lên, cả người chui vào trong, không nhúc nhích.

Đang mơ mơ màng màng, sắp gặp công, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động truyền đến. Cô vươn một tay, sờ soạng hồi lâu, rốt cục cũng sờ được trúng mục tiêu: “A lô?”

“Tiểu thư heo, còn đang ngủ sao? Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi!”

Cơn buồn ngủ của Phó Bội Gia tiêu tan ngay tức khắc, dĩ nhiên là Kiều Gia Hiên đáng ghét. Cô cũng không trả lời.

“Ngoan, dậy đi! Đi ăn cơm trưa với anh!”

“Không đi!”

“Tối hôm qua anh mới từ Mỹ trở về, đã mấy ngày không đối xử tốt với ngũ tạng của anh rồi!”

Phó Bội Gia dao động một chút, nhưng vẫn cự tuyệt: “Không đi!”

Đầu bên kia trầm mặc một lúc: “Vài ngày không, anh rất muốn gặp em. Em không muốn đi, thôi vậy!”

Thoáng một cái, tức giận cùng kiêu ngạo đã biến mất: “A — Em đi vậy!”

“Nửa tiếng nữa anh sẽ tới!” Trong giọng nói lộ ra mỉm cười.

Địa điểm ăn chính là nơi lần đầu tiên đến, món ăn vẫn giống như cũ. Bội Gia bởi vì trong lòng vui vẻ, liền ăn đồ Kiều Gia Hiên gắp cho đến không còn một miếng.

Vừa buông đũa xuống, ngẩng đầu lên liền thấy Kiều Gia Hiên vẻ mặt cưng chiều nhìn c

“Sao ăn ít như vậy, trách không được lại gầy thế kia! Ăn nhiều thêm một chút!”

“Em không ăn được nữa, ăn như vậy là phá kỉ lục rồi.”

Kiều gia hiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên một vòng cung đẹp mắt.

“Buổi tối có một bữa tiệc, đi cùng anh nhé!”

Phó Bội Gia bình tĩnh nhìn hắn, biết đó là thăm dò cũng là yêu cầu. Hắn không hổ là một doanh nhân thành công. Nếu đồng ý đi với hắn, chẳng khác nào tuyên bố hắn cùng với cô có quan hệ.Nếu không đồng ý, hắn sẽ cân nhắc lại quan hệ của hai người.

Nếu như cô đủ lý trí, hẳn là sẽ nói với hắn cô muốn suy nghĩ một chút. Gần tối sẽ cho hắn câu trả lời.

Thế nhưng trong đáy lòng, có một thanh âm vui sướng không ngừng hò hét: “Phó Bội Gia, đồng ý đi! Phó Bội Gia, đồng ý đi!”

Phó Bội Gia không có cách nào nhìn ra bất cứ ý tứ gì trên gương mặt bình tĩnh của hắn. Trên mặt hắn vẫn bình tĩnh giống như đang nói về thời tiết ngày hôm nay, nhưng con ngươi lại hiện lên một tia kì dị, khiến cô cảm giác được khát cầu của hắn.

Phó Bội Gia cúi đầu: “Được!” Cô không có cách nào phân tích kĩ càng, chỉ hành động theo bản năng.

Trong phòng khách rộng lớn, tiếng đàn du dương nhẹ nhàng vang lên, ánh đèn dịu dàng, lộ ra một thân phục sức đẹp đẽ quý giá của tân khách. Nhưng lúc Phó Bội Gia nắm tay Kiều Gia Hiên xuất hiện, vẫn gây lên không ít rối loạn. Năm phút đồng hồ sau đó, mọi người đều biết, Kiều Gia Hiên đỉnh đỉnh đại danh đã mang danh cây đã có ủ, mà đồng dạng thiên kim Phó thị tài phú đại danh lan xa cũng trở thành hoa có chủ.

Đối với loại kết hợp mạnh mẽ này, giới đại gia tuy đã nhìn mãi thành quen, nhưng mà với lượng tài sản của hai người vẫn khiến người ta phải chấn kinh một chút.

Kiều Gia Hiên cúi đầu sát bên tai Bội Gia nói nhỏ: “Em đoán xem mọi người đang suy nghĩ gì?”

Phó Bội Gia ngẩng đầu cười nhạt: “Anh nói xem?”

Hai người ánh mắt chạm lại, nhìn nhau cười!

Phó Bội Gia quay đầu quét chung quanh một vòng, muốn tìm thân ảnh của phụ thân. Lần này cũng Kiều Gia Hiên dự tiệc, vẫn chưa báo cho phụ thân biết. Nhưng những kiểu tụ họp thế này, làm sao mà thiếu được phần ông. Trong nháy mắt đã thấy được Phó Hùng đang đứng bên cạnh chủ nhân bữa tiệc Lôi bá, ông mỉm cười nhìn cô.

Phó Bội Gia giật nhẹ tay áo Kiều Gia Hiên, Kiều Gia Hiên hiểu ý, liền nắm tay cô tiến về phía Phó Hùng.

Kiều Gia Hiên khách khí mỉm cười: “Lôi tổng, xin chào!” Chuyển sang Phó Hùng liền đổi lại: “Bác trai, xin chào!”

Phó Hùng hài lòng nhìn bảo bối của mình: “Tốt tốt tốt!”

Lôi Hạo Vĩ cùng Phó gia vô cùng thân thuộc, cơ hồ là nhìn thấy Phó Bội Gia trưởng thành, bắt đầu trêu ghẹo nói: “Phó huynh này, xem ra cũng nên chuẩn bị đồ cưới đi thôi!”

Phó Bội Gia đã nhìn quen mấy cảnh này nhưng nói đến chính mình, dù sao vẫn là thiếu nữ rụt rè, liền e thẹn cúi đầu: “Bác Lôi thật xấu xa

Lôi Hạo Vĩ cùng Phó Hùng đều ha ha cười to.

Vừa vặn lúc này, bản nhạc khiêu vũ đầu tiên nổi lên, Kiều Gia Hiên liền cầm lấy tay Phó Bội Gia, cáo lui với mọi người, cùng Bội Gia khiêu vũ.

Từ sau bữa tiệc khẳng định quan hệ, Kiều Gia Hiên hẹn gặp Bội Gia ngày càng nhiều. Phó Hùng đương nhiên là thỏa mãn vạn phần. Bất kể là tướng mạo, xuất thân, học thức, hiểu biết đều không thua kém Bội Gia, cũng cực kì yêu thương Bội Gia, thừ hỏi người làm cha nào không hài lòng đây?

Thế nhưng, hẹn hò mấy tháng, Bội Gia có những lúc cảm giác rất khó hiểu.

Kiều Gia Hiên trưởng thành thận trọng, phú khả địch quốc, tướng mạo cũng là đẳng cấp cao. Nhưng cô Phó Bội Gia ngoài trừ là con gái của Phó Hùng, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Nói về tướng mạo, chỉ là thể nói là thanh tú mà thôi. Nói về học thức, chỉ là tốt nghiệp đại học thông thường. Người như cô, trên đường tùy tiện túm một cái có cả một đống.

Phú khả địch quốc: ý nói rất giàu có

Ngày hôm đó, cô ở trong biệt thự của Kiều Gia Hiên, nằm trên sô pha trong thư phòng, nhìn bóng lưng đang bộn bề giấy tờ của hắn, đột nhiên cảm khái: “Hiên, anh rốt cuộc là thích em ở điểm nào?”

Kiều Gia Hiên dường như bị giật mình quay đầu lại, một lúc mới cười ra tiếng: “Ngốc, em nói xem?” Vừa nói vừa đến bên cạnh sô pha, ngồi xuống, ôm lấy cô.

“Nếu biết thì đã chẳng hỏi anh!”

Kiều Gia Hiên cũng không nói lời nào, tiến lại gần nhẹ nhàng hôn l gương mặt cô. Một lát sau, mới thở hổn hển mà thả cô ra: “Đêm nay không cần trở về!” Hai người mặc dù đã công khai, nhưng vì Bội Gia xấu hổ, vẫn chưa quan hệ thân mật.

Bội Gia đỏ ửng mặt nhìn hắn, hơi thở không ổn định, nhưng trong mắt vẫn có kháng cự.

Kiều Gia Hiên thở dài: “Vậy ở lại với anh một lúc nữa, anh ở một mình rất buồn chán. Tối nay anh đưa em về.”

Mấy ngày này cô hầu như xem biệt thự Kiều gia là nhà, buổi chiều trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, chờ hắn đi làm về, hai người ăn cùng nhau. Sau khi ăn xong, lại theo hắn vào thư phòng làm thêm. May mà từ nhỏ đã bắt đầu học một khóa nấu nướng, tuy rằng nấu những món thông thường, nhưng vẫn có thể chấp nhận. Nhìn mỗi ngày Kiều Gia Hiên ăn sạch thức ăn do chính tay mình nấu, cả buổi vất vả của Bội Gia cũng trở nên hạnh phúc không gì sánh được. Đây có thể chính là biểu hiện yêu một người.

*********************

Bữa tiệc trên tầng cao nhất của khách sạn quốc tế, nơi tiếp khách đã chật kín người, rất nhiều người không nhận được thiệp mời cũng mang quà mừng đến, chỉ e mình chậm hơn những người khác.

Tổng tài của PP.OM cùng thiên kim Phó thị hôm nay đính hôn, đây là tin tức chấn động toàn bộ Châu Á, những nhân vật có máu mặt ở đây ai cũng muốn chen lên để tặng quà mừng trước, không muốn theo phía sau người khác.

“Có mệt không?”Namnhân vật chính mặc lễ phục màu trắng đang cúi xuống bên tai nữ nhân vật chính xinh đẹp nhỏ giọng hỏi, biểu cảm dịu dàng khiến cho bao nhiêu danh môn thục nữ ở đây ghen tị không thôi.

Bội Gia cười ngọt ngào, chậm rãi lắc đầu. Cô làm sao có thể mệt được đây? Hôm nay là ngày mộng đẹp trở thành sự thật, hoàng tử của cô bây giờ đã bên cạnh cô, cùng cô ưng thuận định ước trăm nă

Những vị khách đến bên họ chúc mừng, Kiều Gia Hiên rời ánh mắt khỏi gương mặt thanh nhã của cô, khách khí nhìn mọi người.

Tuy rằng những khách được mời đã qua vài lần chọn lọc, thế nhưng những người được mời vẫn rất nhiều. Bởi vì gia thế, sự nghiệp của cả hai nhà thực sự quá lớn, bằng hữu của họ trong giới kinh doanh là vô số kể, còn rất nhiều cái đại biểu của các tập đoàn tài chính đối tác nước ngoài, đại bộ phận những người này đều đến tham dự lễ đính hôn hôm nay.

“Cha” Bội Gia bỗng nhiên rời khỏi Kiều Gia Hiên bước tới chỗ Phó Hùng, gương mặt lộ ra hào quang rực rỡ.

“Sao con không đi cùng Gia Hiên?” Phó Hùng cưng chiều nhìn con gái.

“Anh ấy nói cha đứng mãi chắc là mệt chết rồi, nơi này có bọn con, cha không phải ứng phó với mỗi người khách, cha đi nghỉ ngơi một chút đi!” Gương mặt đáng yêu của cô tươi cười với phụ thân.

“Không sao, nhanh đi sang với nó đi!” Phó Hùng nhìn con gái, vẻ mặt mừng rỡ.

Trên gương mặt cười của Bội Gia nhiễm một tầng ửng đỏ, cô khẽ gật đầu, giống như bươm bướm bay trở về bên người Kiều Gia Hiên.

“Xem ra ta không có chọn sai người!” Phó Hùng yên lặng gật đầu.

Buổi lễ đính hôn hỗn loạn mà ngọt ngào kết thúc trong tiếng chúc phúc của mọi người, trải qua một đêm mệt mỏi rã rời cùng hưng phấn, lúc này hai người mới ở căn phòng tổng thống của khách sạn nghỉ ngơi.

Bội Gia thay áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, cô đôi chân trần, chiếc ngủ bằng lụa tơ tằm màu trắng vừa ôm lấy lại vừa lộ ra sự gợi cảm ngây thơ của cô. Cô gương mặt phiếm đỏ xinh đẹp như thiên thần, trong đôi mắt dịu dàng lộ ra vẻ kiên định.

Kiều Gia Hiên đứng cạnh cửa sổ sát sàn ngoài ban công, mặc áo sơ mi đen, thân ảnh người cô yêu thương hiện lên trong mắt. Hắn đứng không nhúc nhích, dường như chăm chú nhìn cảnh đêm ngoài của sổ.

“Hiên.” Thanh âm mềm mại vang lên.

Hắn liền quay đầu lại, con ngươi đen như nhìn thấu nhân tâm lặng lẽ chớp động “Em tắm xong rồi sao?” Thanh âm trầm thấp như bóng đêm.

Bội Gia e lệ cầm hai tay, chậm rãi gật đầu.

Kiều Gia Hiên đi tới phía cô, vạt áo mở rộng, biểu hiện của hắn so với bình thường có chút bất đồng, chán chường mà nguy hiểm. Dừng trước mắt cô, hắn đầu tiên là yên lặng nhìn cô thật kĩ, sau đó hai tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, mặc cho chúng luồn xuống kẽ ngón tay.

Cô nín thở chờ đợi, trái tim không quy tắc đập dữ dội, thân thể không có cách nào đè xuống cơn run rẩy.

“Quyết định rồi sẽ không thể hối hận.” Hắn ôm lấy vòng eo bé nhỏ yếu ớt của cô, cùng cô đối mặt thật chăm chú.

Cô đối với ánh mắt này không cách nào hít thở, trong ngực tắc nghẽn đến cực điểm, ngoại trừ gật đầu, cô không sao mở miệng được. Cô đã quyết tâm, sau hôm nay sẽ không rời xa hắn dù chỉ một ngày, không để hắn phải cô đơn một mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.