Phó Bội Gia nhẹ nhàng đẩy
cửa thư phòng vào, liền nghe thấy giọng nói dữ dội của phụ thân cùng âm thanh
trầm thấp của Kiều Gia Hiên.
Vừa mới ăn xong cơm tối,
phụ thân đã kéo Gia Hiên lên thư phòng, thảo luận liên tục. Từ sau khi hai
người đính hôn, cũng đã được một năm, phụ thân cùng Gia Hiên bắt đầu hợp tác ở
rất nhiều lĩnh vực, mà thu hoạch cũng không nhỏ. Theo như chuyện gần đây hai
người vừa tiết lộ, dường như là muốn đầu tư vào đất đai của quốc gia Đông Nam Á
nào đó, tiến hành khai phá một hạng mục bất động sản lớn.
Cô cũng không quan tâm
đến mấy chuyện này, chỉ cảm thấy đời người có đủ tiền là tốt rồi. Phụ thân cũng
không cho cô lo lắng đến mấy chuyện này, Gia Hiên cũng vậy. Chỉ sợ cô mệt mỏi,
phiền phức, mỗi ngày công việc duy nhất của cô là ở nhà làm người vợ rảnh rỗi!
Cô tiến vào dường như cắt
đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, Kiều Gia Hiên âm thanh hòa nhã, quay sang nhạc
phụ đại nhân Phó Hùng nói: “Cha, con thấy vấn đề này ngày mai đến phòng làm
việc tiếp tục thảo luận đi! Bội Gia gần đây rất hay mệt mỏi, chúng con về trước
đây.”
Phó Hùng dường như còn
nói chưa hết, nhưng liếc mắt nhìn con gái nói: “Vậy các con về trước đi!”
Ngày hôm qua Kiều Gia
Hiên rất không bình thường, sau khi về đến nhà chỉ gắt gao ôm lấy cô, giống như
chỉ một giây sau hắn sẽ mất đi. . Không đợi cô phản ứng nhiều, liền đổ ập xuống
hôn cô ———
Bội Gia nỗ lực bình phục
thở dốc, hoan ái vừa rồi đã rút hết khí lực toàn thân. Cô không rõ hôm nay hắn
rốt cuộc là làm sao, đặc biệt cuồng dã, đặc biệt thô lỗ, giống như là ma vương.
Kiều Gia Hiên nhẹ nhàng
kéo cô vào trong ngực, Bội Gia mỉm cười cuộn mình vào trong lồng ngực trần trụi
của hắn, lẳng lặng nghe tiếng tim hắn vì hoạt động mạnh mà đ thình thịch, thình
thịch, thình thịch, …
“Thật là dễ nghe.” Cô lẩm
bẩm nói.
“Hử?” Hơi thở của Kiều
Gia Hiên lướt nhẹ trên đỉnh đầu.
“Tiếng tim của anh đập.”
Bội Gia ngẩng đầu, khẽ cười với hắn nói: “Cảm thấy nghe rất tốt. Phỏng chừng cả
đời nghe cũng không chán!”
Đôi mắt sâu sắc lẳng lặng
nhìn chăm chú vào cô một lúc lâu, Kiều Gia Hiên mới mở miệng nói:
“Bội Gia, em muốn cái gì
hay là có tâm nguyện gì, chỉ cần anh có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn
em.”
“Em cái gì cũng không
thiếu a!”
“Nhất định phải nói!”
Giọng nói của Kiều Gia
Hiên trở nên nghiêm túc.
“Cái này …” Bội Gia trầm
ngâm nói, cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục cười nói: “Em thực sự nghĩ
không ra, không bằng như vậy có được hay không, chờ em nghĩ ra, sẽ nói cho
anh.”
Trầm mặc một lúc.
“Bội Gia, em có yêu anh
không?” Kiều Gia Hiên bình tĩnh nhìn gương mặt của Bội Gia.
“Ừm! Em yêu anh!” Bội Gia
ra sức
“Em còn trẻ, còn có thể
thích người khác.” Kiều Gia Hiên nhàn nhạt nói.
“Không …sẽ không, em chỉ
yêu một người!” Bội Gia ngẩng đầu nhìn hắn nói,không biết rõ hắn vì sao lai nói
những lời này với cô. Nhưng cô không có cách nào tìm trong mắt hắn cảm xúc gì.
“Cuộc đời của em chắc
chắn có thể có được người đàn ông khác.”
“Sẽ không… trừ anh ra,
người nào em cũng không cần! Người nào cũng không yêu!” Cô có chút sốt ruột,
hắn vì sao lại nói với cô những lời này?
Kiều Gia Hiên bỗng nhiên
nhe răng cười, dịu dàng mà nghịch ngợm: “Anh nói đùa với em một chút thôi, đi
ngủ sớm một chút đi! ————-biết đâu có một ngày, em sẽ hận anh, hận anh không
thể biến mất khỏi thế giới này.” Ba câu cuối cùng tựa như thì thào nói, Bội Gia
căn bản là không có nghe thấy hắn nói gì.
Cô muôn hỏi rõ ràng, đã
thấy hắn nhắm hai mắt lại!
Không biết qua bao lâu,
nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của Gia Hiên truyền đến, hình như đã ngủ say,
thế nhưng Bội Gia không hiểu vì sao không ngủ được, lẳng lặng nhìn ngũ quan anh
tuấn của hắn, lông mày rậm, mũi thẳng tắp, đôi môi khêu gợi…
Lông mi của hắn thật dài,
thật dày! Giống như phát hiện ra tân đại lục, cô tỉ mỉ đánh giá.
Đột nhiên, Kiều Gia Hiên
mạnh mẽ mở mắt ra.
“Á…” Cô bị dọa sợ, khuôn
mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ bừ
“Sao vậy? Khuya khắt còn
không ngủ?”
“Em không ngủ được!”
“Ngủ đi!” Hắn mệnh lệnh
nói.
“Ừm” Cô gật gật đầu, nhắm
mắt lại.
“Còn nữa …” Kiều Gia Hiên
đột nhiên nói, thanh âm trong căn phòng rộng mênh mông đặc biệt rõ ràng.
“Cái gì?” Cô mở to đôi
mắt hắc bạch phân minh, nháy mắt nhìn hắn.
Nhìn thật sâu vào đôi mắt
đơn thuần trong suốt kia, Kiều Gia Hiên từng chữ từng chữ nói: “Sau này không
nên tùy tiện tin tưởng người khác.”
Nhiều năm sau đó, Kiều
Gia Hiên mới hiểu được, hắn nói cho cô những lời này, có thể gọi là lời dạy
bảo.
“Ừ.” Bội Gia gật đầu,
cũng không hiểu câu nói không đầu không đuôi này có ý gì, lần thứ hai nhắm mắt
lại.
Nhiều năm sau đó, cô mới
hiểu, đây là hắn dành cho cô —– lời khuyên cuối cùng.
*********************
Bội Gia gần như chỉ mơ mơ
màng màng, chẳng ngủ được bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoai di
động vang lên.
Cô day day cái đầu như
muốn nứt ra, ấn nút trả lời: “A lô!”
“Phó tiểu thư, xảy ra
chuyện rồi, chủ tịch bệnh tim tái phát, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi!”
“Tôi lập tức đến ngay!”
Bội Gia cả kinh, lập tức tỉnh táo.
Vội vã rửa mặt, chạy tới
bệnh viện phụ thân cấp cứu, chỉ thấy thư kí cùng trợ lý của phụ thân đang sốt
ruột chờ cô.
“Phó tiểu thư!” Không
biết vì sao, Bội Gia cảm thấy ánh mắt của họ có chút quái dị, tựa hồ như đồng
cảm, nhưng cô không rảnh để suy nghĩ nhiều.
“Tiễn thư ký, bố tôi thế
nào rồi?”
Tiễn thư ký đã gấp đến độ
đầu đầy mồ hôi: “Cụ thể như thế nào tôi cũng không biết, chỉ nghe thấy chủ tịch
nhận một cuộc điện thoại, còn chưa kịp dập máy, liền bưng ngực! Tôi biết tim
ngài chủ tịch từ lâu đã không tốt, nên liền gọi xe cứu thương!”
“Bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ một người cũng
chưa có đi ra!” Tiễn thư kí gấp đến độ vặn xoắn hai tay.
Bội Gia liên tục trước
cửa phòng cấp cứu đi tới đi lui, gọi vài cú điện thoại cho Kiều Gia Hiên, nhưng
vẫn không gọi được.
Rốt cục, cửa phòng cấp
cứu cũng mở ra!
Bội Gia vọt tới, nắm lấy
tay bác sĩ: “Bác sĩ, cha tôi thế nào rồi ạ
“Tình huống không được
lạc quan, cần đưa đến phòng điều trị để quan sát!”
Bội Gia hoang mang lo
lắng nhìn gương mặt của phụ thân, sắc mặt tái nhợt, giống như đã già đi mười
tuổi! Điện thoại của Gia Hiên vẫn chưa gọi được, gọi tới phòng làm việc đều là
thư kí nhấc máy, chỉ nói là ra ngoài.
Nên làm gì bây giờ?
May mà Tiễn thư ký cùng
trợ lý luôn ở bên cô, bằng không cô ngay cả làm thủ tục nhập viện như thế nào
cũng không biết.
Cô ngẩng đầu, thấy ánh
mắt của Tiễn bí thư muốn nói lại thôi.
Bội Gia cố gắng nở một nụ
cười: “Tiễn thư ký, có chuyện gì? Anh cứ nói đi!”
“Phó tiểu thư…”
“???” Bội Gia dùng ánh
mắt ý bảo hắn nói.
“Phó tiểu thư…” Tiễn thư
lý thở dài, dừng một chút mới nói: “Phó tiểu thư, cô không cần tiếp tục gọi cho
Kiều tiên sinh nữa!”
“Vì sao?” Bội Gia khó
hiểu mở to hai mắt nhìn.
Tiễn thư ký không nói gì,
chỉ rút tờ báo trong bao ra, tiêu đề to đùng trên tờ báo đập vào mắt —–
Kiều Gia Hiên giải trừ h
Phó thị đối mặt với nguy
cơ sụp đổ.
Phó Bội Gia cảm thấy
trong đầu tiếng vang ầm ầm, dường như cả thế giới đang sụp đổ!
Không, chuyện này không
có khả năng là thật. Tối hôm qua còn cùng Gia Hiên ôm nhau triền miên.
Đây chắc chắn là tòa soạn
báo bịa đặt, cô phải đi tố cáo bọn họ.
Bội gia không khống chế
được bản thân liền xông ra ngoài, cô muốn tìm Kiều Gia Hiên!
Tại phòng làm việc của
giám đốc của Kiều Gia Hiên, cô rốt cục cũng gặp được hắn.
“Gia Hiên!”Bội Gia nhẹ
giọng gọi tên hắn, từ sáng hôm nay những đả kích liên tục đã vượt khỏi phạm vi
chịu đựng của cô. Cô tủi thân nghĩ muốn trốn ở trong lòng hắn khóc!
“Cô rốt cục cũng tới!”
Kiều Gia Hiên ngay cả ý đứng lên đón tiếp cũng không có, nhàn hạ tự đắc ngồi
trên ghế, thưởng thức sự rối loạn của cô.
Âm thanh lạnh như băng
truyền đến bên tai, máu trong người như đông lại!
Rút đi cái vẻ ngoài dịu
dàng thường ngày, trong hai con ngươi, lóe lên hàn quang so với núi băng còn
khiếp người hơn!
Bội Gia không khỏi lùi
lại một bước, cô chưa bao giờ nhìn thấy hắn âm trầm đáng sợ như vậy!
“Cô biết không? Tôi đã
đợi ngày này nhiều năm rồi!”
Từng từ từng chữ từ trong
đôi môi của kẻ khiến người khác phải mê muội thốt ra, mặc dù bên ngoài ánh mặt
trời giữa buổi trưa nóng bỏng chiếu lên, nhưng bên trong giống như băng lạnh
không độ nứt ra.
Không biết vì sao, Bội
Gia thấy một trận run rẩy, là hàn ý từ tận xương tủy!
“Năm đó nếu không phải
phụ thân cô dùng thủ đoạn đê tiện, lợi dụng cha tôi tín nhiệm hắn, chiếm đoạt
công ty của cha tôi, như vậy cha tôi cũng sẽ không bị chảy máu não đột phát mà
chết, cô có biết lúc ông chết mới bao nhiều không, mới ba mươi bảy tuổi! Bây
giờ tôi chỉ đem những gì phụ thân cô đối xử với ông trả lại hết cho hắn, hy
vọng phu thân cô sẽ thích phần lễ vật này! Mặt khác, thuận tiện nói cho cô, Phó
thị đã phá sản rồi. Phụ thân cô đã mang rất nhiều tiền mặt cho ngân hàng bất
động sản Phi-líp-phin vay. Hiên nay nơi đó đang xảy ra chính biến! Hắn xong!!!!
Ha ha ha —-“
Bội Gia nhìn hắn không
thể tin nổi, liều mạng lắc đầu, không muốn tiếp nhận chuyện này.
Dòng nước từ trong đáy
mắt Bội Gia rơi xuống: “Còn tôi? Tôi là cái gì?”
“Cô …”Đôi môi đã từng nói
ra bao lời yêu thương nay thốt ra lời nói như dao nhọn, đâm thẳng vào trái tim
Bội Gia: “Cô đối với tôi mà nói, bất quá chỉ là công cụ báo thù! Nếu như không
phải cô, phụ thân cô cũng không thể tín nhiệm tôi như vậy! Đương nhiên còn là
vật làm ấm giường miễn phí, cô cũng biết, đàn ông không tránh được có nhu cầu
sinh lý. Bên ngoài không được sạch sẽ lắm …”
“Dừng lại! Dừng lại đi —-
không cần nói thêm nữa!” Bội Gia khóc không thành tiếng, chậm rãi ngã xuống
đất, toàn thân mềm nhũn, không có một chút sức lực, thậm chí ngay cả sức lực
nâng ánh mắt nhìn hắn cũng không có!
“Không cần nói thêm
nữa!!!!!” Bội Gia nghĩ chính mình đã không c cách nào tiếp tục chống đỡ nữa
rồi, cô mong muốn biết bao có thể ngất đi, hay là lập tức chết luôn cũng tốt,
như vậy không cần nghe những lời nói đả thương người của hắn nữa.
Cô vẫn ngẩng đầu đứng
lên, mặc dù có chút lắc lư, xoay người, từng bước bước ra khỏi cửa, không quay
đầu lại liếc hắn một cái.
Thế giới lặng yên không
một tiếng động!
Nhưng cô nghe thấy tiếng
giày cao gót của mình, một tiếng, một tiếng, hòa cùng với sàn đá cẩm thạch lạnh
lẽo như một cây đinh cắm sâu vào lòng cô, buốt đến tận trong xương tủy.
Một tiếng, một tiếng, cô
dần dần rời đi…
Một tiếng, một tiếng,
sinh mệnh của cô từ nay về sau từ từ rạn vỡ..
Nước mắt chảy xuống cằm,
rồi chạm xuống mặt đất.
Ngày hôm nay, không thể
nghi ngờ, là ngày trưởng thành của cô.