Giọt Lệ Quỷ

Chương 34



Cuối cùng, tuyết cũng rơi.

Những bông hoa tuyết to đùng nhảy dù xuống mặt đất. Tuyết đã dày đến năm centimet và bịt kín mọi âm thanh của đêm.

Edward Fielding vác chiếc túi đựng tiền trên lưng và cầm súng lục bằng tay phải, dò dẫm đi qua một rừng cây ở Bethesda, Maryland. Từ trụ sở FBI, hắn đã lái đến đây bằng hai chiếc "xe nghi binh", loại xe dùng để đào thoát mà bọn trộm chuyên nghiệp vẫn thường giấu dọc đường trốn chạy của chúng nhằm lừa bịp những người truy đuổi. Hắn kiên trì bám trụ đường cao tốc suốt từ đó đến đây, luôn đi trong giới hạn tốc độ. Hắn đỗ xe phía bên kia rừng cây và đi bộ nốt quãng đường còn lại. Tiền có làm hắn chậm lại đôi chút, nhưng còn lâu hắn mới chịu để lại nó trong xe, bất chấp độ an toàn tương đối ở khu vực ngoại ô Washington yên bình, cao cấp này.

Hắn băng qua sân phụ và dừng lại cạnh hàng rào ngăn cách ngôi nhà thuê của hắn với căn kế bên.

Trên phố, xe nào trông cũng quen mắt.

Trong nhà hắn, chẳng có cử động hay bóng đen nào mà hắn không nhận ra.

Ở phía bên kia, tất cả các ngôi nhà đối diện đều tắt đèn tối om, trừ nhà Harkin. Việc này cũng là điều bình thường. Fielding đã quan sát thấy gia đình Harkin hiếm khi đi ngủ trước hai hay ba giờ sáng.

Hắn thả chiếc ba lô đựng tiền bên cạnh một cái cây trên đất hàng xóm và đứng thẳng người lên, cho phép cơ bắp mình tận hưởng cảm giác tự do khi thoát khỏi gánh nặng. Hắn di chuyển dọc theo hàng rào, kiểm tra phần sân trước, sân sau và sân bên cạnh quanh nhà mình. Không có dấu chân nào trên tuyết hay vỉa hè phía trước mặt.

Fielding nhặt tiền lên và lại tiếp tục đi bộ về nhà. Hắn đã cài vài bẫy an ninh để báo hiệu nếu có bất kỳ vị khách không mời nào, những mánh tự làm, sơ đẳng nhưng rất hiệu quả: chỉ căng ngang cổng, then cửa trước được phủ những hạt bụi sơn khô, góc tấm thảm chùi chân cuộn lên chạm vào cửa.

Hắn học được những điều này từ một website của tụi cánh hữu trên Internet, để bảo vệ bản thân khỏi bọn da đen, Do Thái và Chính phủ liên bang. Bất chấp rằng tuyết sẽ khiến bất kỳ kẻ xâm nhập nào bị lộ diện ngay, hắn vẫn kiểm tra thật cẩn thận. Bởi vì đó là việc bạn phải làm khi thực hiện một tội ác hoàn hảo.

Hắn mở khóa cửa, nghĩ về những bước tiếp theo. Hắn sẽ chỉ ở đây năm đến mười phút, đủ thời gian để nhét tiền vào trong những chiếc hộp đựng đồ chơi trẻ con, thu hồi mấy chiếc va li khác của mình rồi bỏ đi trên ba chiếc xe khác mà hắn đã cài cắm trên tuyến đường tới thành phố Ocean, Maryland. Tới đó rồi, hắn sẽ lên một chiếc thuyền thuê sẵn và đến Miami trong vòng hai ngày. Sau đấy, sẽ là một chiếc máy bay thuê đưa hắn tới Costa Rica và ngay đêm đó, hắn sẽ bay đi Brazil.

Rồi hắn sẽ...

Hắn không chắc cô ta trốn ở đâu. Có lẽ là sau cánh cửa. Có lẽ trong buồng tủ. Trước cả khi Fielding kịp cảm thấy đợt adrenaline tràn ngập cơ thể mình, khẩu súng đã bị tước khỏi tay hắn và Margaret Lukas hét lên, "Đứng im, đứng im, đặc vụ liên bang đây !".

Fielding thấy mình chẳng đứng im gì hết mà bị đẩy tới nằm sấp trên sàn, dưới gọng kìm khỏe mạnh của cô ta. Súng gí vào tai. Tiền bị lột ra khỏi người, còn tay thì bị hai đặc vụ nam to lớn còng lại. Những ngón tay thò vào các túi quần của hắn.

Họ kéo hắn đứng dậy, rồi đẩy hắn tới ngồi vào một chiếc ghế dựa.

Cage và vài người khác đi vào qua cửa chính, trong lúc một đặc vụ kiểm kê số tiền.

Trên mặt hắn là vẻ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nói, "Ồ, mấy sợi dây với đống kia ấy à ? Mi có nhận ra chúng ta cũng đánh dấu trang cùng một website như tất cả những người khác không, cái đám rác rưởi đội quân Aryan ấy".

"Nhưng còn tuyết ?", hắn hỏi. Giờ đã rùng mình vì cú sốc. "Không hề có dấu chân. Làm sao các người vào được ?"

"Ồ, chúng ta mượn móc và thang từ sở cứu hỏa Bethesda. Đội SWAT và ta đã treo vào qua cửa sổ tầng hai."

Ngay khi ấy, Parker Kincaid bước vào cửa. Lukas gật đầu về phía anh và giải thích với Fielding, "Xe cứu hỏa là ý tưởng của anh ấy".

Fielding không hề nghi ngờ chuyện đó.

Parker ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Fielding và khoanh tay lại. Tay thanh tra, Parker chẳng thể không nghĩ về hắn như vậy, hiện trông già và nhỏ bé hơn. Parker nhớ lại anh đã phải tự nhủ nghi phạm vẫn còn sống để có thể tiếp cận tâm trí của hắn. Với tư cách một bậc thầy giải đố đấu với một bậc thầy khác. Có vẻ như, anh đã đạt được tâm nguyện. Nhưng giờ anh chẳng cảm thấy chút tò mò chuyên môn nào mà chỉ thấy khiếp sợ.

Câu đố nào khi giải xong mà chả thấy dễ.

Khi ấy, chúng cũng trở nên buồn chán nữa.

Lukas hỏi hắn, "Cảm giác của mi thế nào khi biết mình sẽ ngồi trong một xà lim hai mét tư nhân hai mét tư trong mười năm tới, cho đến khi họ ban cho mi mũi tiêm ?".

Cage giải thích, "Mi sẽ không sống được bao lâu nếu bị giam chung. Hy vọng mi thích bầu bạn với chính mình".

"Tôi thích bản thân mình hơn hầu hết những kẻ khác", Fielding nói.

Cage nói tiếp như thể Fielding chưa hề nói gì, "Họ cũng sẽ muốn mi có mặt ở Boston và White Plains và Philadelphia. Ta đoán cả ở Hartford nữa".

Fielding nhướng một bên lông mày với vẻ ngạc nhiên.

Parker hỏi, "Digger là bệnh nhân trong viện của mi phải không ? Bệnh viện dành cho tội phạm tâm thần ? David Hughes ?".

Fielding không muốn tỏ ra bị ấn tượng nhưng đúng là vậy. "Phải. Một gã khôi hài đúng không ?" Hắn cười với Parker. "Kiểu như hóa thân của ông ba bị."

Rồi Parker chợt hiểu ra một điều khác và tim anh đóng băng.

Ông ba bị...

"Trong chiếc xe điều hành... ta đã kể về con trai ta. Không bao lâu sau đó... Lạy Chúa, không bao lâu sau đó, Robby trông thấy có người trong gara. Đó chính là Digger. Mi đã gọi hắn, mi cử hắn tới nhà ta ! Để dọa con trai ta !"

Fielding nhún vai. "Anh quá giỏi, Kincaid ạ. Tôi phải lôi anh ra khỏi vụ án một lát. Khi anh chạy tới lục soát nhà trú ẩn của tôi, nhân tiện, tìm được chỗ đó thật sự là rất giỏi, tôi đã ra ngoài gọi điện và để lại lời nhắn rằng bạn tôi nên đến thăm cậu bé của anh. Tôi đã nghĩ đến chuyện giết bọn trẻ, tất nhiên giết cả anh nữa, nhưng tôi cần anh có mặt ở trụ sở vào khoảng nửa đêm. Để khiến việc thu hẹp các địa điểm của tôi nghe có vẻ đáng tin."

Parker lao tới và giơ nắm đấm ra, Lukas kịp giữ cánh tay anh trước khi nó lao thẳng vào khuôn mặt hèn hạ của Fielding.

Cô thì thầm, “Tôi hiểu. Nhưng việc ấy chẳng giúp ích gì cho ai cả".

Run rẩy vì giận dữ, Parker thả tay xuống, bước đến chỗ cửa sổ và nhìn tuyết rơi. Ép mình phải bình tĩnh lại. Anh tin rằng nếu phải ở một mình với Fielding, chắc anh sẽ bắn hắn. Không phải vì những người đã chết đêm nay mà vì anh vẫn còn có thế nghe thấy nỗi hoảng loạn trong giọng của Robby. Ba ơi... Ba ơi...

Lukas chạm vào tay anh. Anh nhìn cô. Cô đang giơ ra một cuốn sổ và nói với Parker, "Với tôi hắn cũng đã làm điều tương tự". Cô lật giở các trang giấy, gõ vào vài trang. "Mấy tháng trước, nhà tôi bị trộm đột nhập. Hắn chính là tên trộm. Hắn đã ghi chép lại cuộc sống của tôi."

Fielding không nói gì.

Lukas nói tiếp với tên sát nhân. "Mi đã tìm ra mọi điều về ta. Mi phát hiện ra chuyện của Tom..."

Tom ? Parker băn khoăn.

"Mi cắt kiểu tóc của anh ấy. Mi nói quê mi ở ngoại ô Chicago giống như anh ấy. Mi đọc thư anh ấy viết cho ta..." Cô nhắm mắt và lắc đầu. "Mạnh khỏe như mưa rào ! Mi ăn cắp cả câu nói của anh ấy ! Rồi mi kể với ta là mi có một người vợ đang hôn mê. Tại sao ? Đế ta giữ mi lại trong đội, trong khi tất cả những người khác, bao gồm chính ta, không hề muốn mi dính dáng đến vụ án này".

'Tôi cần phải phá vỡ hàng phòng ngự của cô, Margaret. Tôi biết cô sẽ là kiểu đối thủ như thế nào."

"Mi đã ăn cắp quá khứ của ta, Fielding."

"Quá khứ là gì nếu không phải để lợi dụng ?", hắn đều giọng hỏi.

"Nhưng làm sao mi có thể giết nhiều người đến thế ?", Lukas thì thào.

"Ghê rợn ư ?", Fielding hỏi. Hắn có vẻ cáu tiết. "Nhưng tại sao lại không ? Ý tôi là, lạy Chúa, tại sao không ? Tại sao một người chết lại có vẻ ít đáng sợ hơn một triệu ? Cô giết người hoặc cô không làm. Nếu đã làm thì cái chết chỉ là vấn đề mức độ và nếu thấy cần thiết, thấy hiệu quả, cô sẽ phải giết hết những kẻ mình cần giết. Bất kỳ ai không chấp nhận chuyện đó đều chỉ là một kẻ ngốc ngây thơ."

"Gã trong nhà xác là ai ?", Cage hỏi.

"Tên gã là Gil Havel."

"À, ngài Gilbert Jones huyền bí", Parker nói. "Gã đã thuê chiếc trực thăng phải không ?"

"Tôi phải làm anh tin rằng tôi thực sự định trốn thoát với số tiền ở điểm hẹn trên đường Gallows."

"Mi tìm được gã ở đâu ?"

"Một quán bar ở Baltimore."

"Gã là ai ? Havel ấy."

"Một tên bỏ đi thôi. Một kẻ vô công rồi nghề, không hơn không kém. Tôi hứa cho gã một trăm ngàn đô để đưa thư tới Tòa thị chính và giúp tôi thuê trực thăng cùng với nhà trú ẩn. Tôi khiến gã nghĩ rằng gã chính là đồng phạm của tôi."

Parker nói, "Và mi bắt gã đi bộ trở lại Metro hoặc một trạm xe buýt trên tuyến đường ấy. Nơi mi chờ sẵn trong xe tải để tông vào gã".

"Phải làm các người tin là chủ mưu đã chết. Để các người mang tiền trở lại phòng Vật chứng.

"Thế còn Kennedy ? Mi đưa ông ta tới Rite."

"Thị trưởng ư ?", Fielding hỏi. "Việc ông ta gọi cho tôi là một bất ngờ. Và một mối nguy hiểm. Nhưng hóa ra, nó lại là việc tốt." Hắn gật đầu ra vẻ đang phân tích. "Thứ nhất, tôi phải khiến các người tập trung vào Rite-Carlton, chứ không phải thuyền Ritzy Lady. Sau đó, món quà đền bù cho sự phản bội ấy sẽ là mang tới cho các người mẩu thông tin về cái tên Digger... Anh biết không, anh thực sự ra trò đấy, Kincaid. Làm sao anh phát hiện ra được ?"

Parker giải thích, "Làm sao ta biết mi là thủ phạm à ? Bởi vì chữ viết tay của mi. Ta đã có mẫu, khi mi chép lại cho ta từ những tờ giấy ghi chú mà Tobe cứu được".

"Tôi đã lo ngại chuyện đó", Fielding nói. "Nhưng tôi không thể phản đối khi anh bảo tôi chép, đúng không nào ? Song tôi đã cố tùy biến và giả dạng chữ viết của mình".

"Cái chấm trên đầu chữ i đã vạch mặt mi."

Fielding gật đầu. "Ồ, phải rồi. Giọt lệ quỷ. Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó... Anh bảo gì ấy nhỉ ? Rằng luôn luôn là những điều vụn vặt”.

"Không phải luôn luôn. Nhưng thường xuyên."

Lukas hỏi, "Thông tin về Digger, mi đã có sẵn từ lúc đầu, đúng không ? Mi không hề đến thư viện".

"Không. Quỷ thật, đó là lý do tôi đặt tên cho Hughes là Digger. Để các người nghĩ anh ta có một âm mưu trả thù ngớ ngẩn nào đó với Chính phủ. Nhưng..." Hắn nhìn quanh phòng. "Làm sao các người tới được đây."

"Nhà này sao ?", Parker không thể ngăn mình. "Sự hoàn hảo", anh nói và nhìn nụ cười ngạo nghễ trượt khỏi bộ mặt của tên sát nhân. Anh tiếp, "Để trốn thoát sau một tội ác hoàn hảo mi cần những hộ chiếu hoàn hảo. Mi sẽ tìm đến người làm giả tốt nhất trong nghề. Vô tình ông ấy lại là bạn ta. Thực ra thì, cứ nói là chúng ta gần gũi với nhau; ta đã từng bắt ông ấy vào tù".

Trong một giây, Fielding thấy bối rối. "Nhưng lão không biết tên thật và địa chỉ của tôi."

"Không, nhưng mi đã gọi điện cho ông ấy", Parker đáp lại.

"Không phải từ nhà này", Fielding nói, rền rĩ và cãi chày cãi cối.

Cả Lukas cũng muốn dự phần giải mã tên tội phạm này. "Từ một quầy điện thoại công cộng ở trên phố." Cô gật đầu về phía góc nhà. "Chúng ta đã kiểm tra các số điện thoại trong máy ghi qua công ty bảo an Bell Atlantic". Rồi cô giơ một bức ảnh in ra từ máy tính cho Fielding. "Chúng ta lấy ảnh này từ một đoạn băng trong camera an ninh ở trụ sở FBI. Vừa cho mấy người quanh đây xem và được dẫn thẳng tới cửa trước nhà mi."

"Chết tiệt !" Hắn nhắm mắt.

Những thứ vụn vặt...

Parker nói, "Trong giới làm giả giấy tờ, có một câu nói bằng ngạn ngữ "bạn không thể nghĩ ra tất cả mọi tình huống" là không đúng. Mi phải nghĩ ra đủ mọi chuyện".

Fielding nói, "Tôi biết anh là một mắt xích quan trọng, Parker ạ. Mối nguy to lớn nhất. Đáng lẽ tôi phải bảo Digger chăm sóc anh ngay từ đầu".

Cage hỏi, "Mi không hề luyến tiếc khi hy sinh bạn mình à ?".

"Digger ư ? Anh ta không chính xác được gọi là bạn." Fielding nói thêm, "Anh ta quá nguy hiểm để được giữ lại mạng sống. Dù sao thì, như các người đã đoán ra, đây là vụ cuối của tôi. Tôi không cần đến anh ta nữa".

Một đặc vụ bước vào ngưỡng cửa. "Được rồi, Fielding. Xe của mi tới rồi."

Họ bắt đầu dẫn hắn ra. Hắn dừng lại ở cửa. Xoay người.

"Thừa nhận đi Parker, tôi rất giỏi", hắn nói một cách xấc xược. "Rốt cuộc, suýt nữa thì tôi đã thành công."

Parker lắc đầu. "Câu trả lời cho một câu đố chỉ có đúng hay sai thôi. Không bao giờ có 'suýt nữa'."

Nhưng khi đã được dẫn ra ngoài, Fielding vẫn còn đang mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.