Giọt Nước Mắt Muộn Màng

Chương 2



Cô chạy đi thật nhanh sau khi không kiềm chế được cơn giận đã tát anh. Cơn đau tim làm cô không còn thấy con đường trước mặt nữa... Những ngày sau đó anh hầu như luôn tìm đến bia rượu, anh uống như đang uống hết những đau đớn, tuyệt vọng, anh nhớ cô vô cùng...Sau cả tuần làm bạn với men say, anh đã tìm đến nhà cô vì không thể nào kiềm chế được nỗi nhớ cô. Và rồi như chết điếng, nhà cô nơi người con gái mà anh yêu thương nhất đang ở, nơi ấy người ta đang khóc lóc, trên bàn thờ người ta đặt tấm ảnh của cô, còn cô, cô nằm đó lặng im, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như một loài hoa nhưng bất động...cô đã mất vì một cơn đau tim, và trước khi mất tay cô đang cầm điện thoại với những cuộc gọi không hồi âm của anh. Anh là một thằng khốn nạn, sao đến bây giờ anh mới nhớ ra là cô bị bệnh tim từ nhỏ, không thể nào va chạm với những cú sốc quá mạnh.

Một tháng sau khi cô mất, người con trai đi với cô ngày hôm đó đã tìm đến anh, anh ta nói muốn thực hiện di nguyện cuối cùng của cô là để anh chuộc lại công ty của mình. Cô nói không muốn anh mất tự tin khi đi bên cô vì cô yêu anh.

Anh đã chạy thật nhanh, nhanh nhất có thể để đến bên cô, nhưng giờ đây chỉ còn là nắm mộ, anh khóc và dường như cả thế giới này đều khóc.Thì ra không phải là cô phản bội anh mà là bản thân anh đã phản bội chính mình. Nước mắt anh nhòe đi, anh gọi tên người yêu trong đau đớn. Tim anh thắt lại, anh yêu, anh hối hận, anh căm ghét bản thân anh, con người anh, cái thằng như anh. Phải chi anh chết đi có phải hơn không, chết rồi anh sẽ được gặp lại cô, sẽ được yêu cô và sẽ xin cô tha thứ anh...Nắng chiều nhạt màu dần và tất cả đã là quá muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.