“Mẹ ! Con không muốn tham gia buổi lễ tốt nghiệp!” Con gái lớn thở phì phì đem mũ tốt nghiệp , ném trên bàn, “Kêu ba ba không cần ứng cử vị trí tổng thống nhàm chán ấy, con ngay cả diễn thử đều bị bọn họ ầm ỹ nhức đầu muốn chết! Phóng viên chiếu chiếu soi soi cái rắm ấy ! Chiếu cái gì mà chiếu? Con sắp bị đèn flash làm hỏng mắt rồi đây này ! Hu …hu …hu………….”
Ngọc Hàn đau đầu an ủi con gái lớn, đứa nhỏ này tướng mạo rất giống ba nó, chỉ là tính tình động một chút là khóc lóc, rất giống cô khi còn trẻ .
Bất quá, cô thật sự không nghĩ ra sau khi sinh hạ đứa nhỏ , cô khi nào thì có bộ mặt yếu đuối khóc lóc này .
“Ba ba con không có ý định ứng cử.” Ngọc Hàn đưa khăn giấy lau mặt cho con gái, “Ngoan nào, gần nhất bọn họ chưa nhận được tin tức hấp dẫn gì để viết, đành phải nghĩ biện pháp tìm tin tức thôi, thông cảm cho bọn họ…………”
“Muốn thông cảm tới khi nào !” Cô bé tức giận đến dậm chân lầm bầm, “Từ lúc chị mày còn ồn ã lúc mẫu giáo cho đến khi tốt nghiệp đại học, ba ba từ một ủy viên biến thành viện trưởng viện hành chính, lại còn chay đi làm cái gì mà thị trưởng Đài Bắc, ngay cả lúc đi bộ đều có phóng viên nhìn chằm chằm, là sao đây ?! Hành vi này rành rành là quấy phá đời sống riêng tư của người ta không phải sao ?”
“Ai kêu chị của em xinh đẹp ?” cậu nhóc vui sướng khi người gặp họa nói, “Phóng viên đều thích nữ sinh xinh đẹp, chị à , chị được xem là hình mẫu người tình trong mộng đứng hàng thứ ba đó, bạn học em nhao nhao muốn có được chữ ký của chị, chị cũng nên giúp em trai mình kiếm chút tiền tiêu vặt đi?”
Cô bé lập tức cầm mũ học sĩ làm phi tiêu ném tới, cậu nhóc linh hoạt, tránh qua một bên, “Chậc chậc, đừng có dùng huyết tích tử [ 1 ] của chị có được không? Lúc nhỏ thì bắn bảng viết (loại bảng đen viết phấn), giờ thì bắn mũ tốt nghiệp(mũ đội khi tốt nghiệp ĐH)
[ 1 ] là 1 chiêu thức phi 1 món đồ dẹt dẹt, có phim điện ảnh Huyết Tích Tử, bạn có thể gg
“Mày còn ồn ào, chị đây liền bắn từ điển Khang Hy qua! Thằng nhóc này ! Không cần ra vào những nơi không đứng đắn trở thành đề tài cho người ta viết loạn, khó coi chết đi được! Em không thấy viện lập pháp luôn nhìn chằm chằm vào ba ba sao ? Còn không chịu an phận , tiểu tử đáng chết !”
“Tiệm net mà chị nói làm sao lại trở thành nơi không đứng đắn ?!” cậu nhóc kêu oan, “Em chỉ đi chơi game Diablo [ 1 ] thôi! Thứ nhất không hút thuốc, thứ hai không tán gái, nào có nghiêm trọng như chị nói, phóng viên cũng không rãnh rỗi mò đến ? Lại nói, dù phóng viên có chạy đến săn tin , cũng không khẳng định là chỉa mũi dùi vào em, chỉ là đúng lúc lọt vào ống kính của họ mà thôi, hơn nữa đó chỉ là trò chơi điện tử mỹ thiếu niên bình thường nha ………ai….. ai………..”
[ 1 ] Diablo là một trò chơi điện tử thuộc thể loại nhập vai hành động phát triển bởi Blizzard North, phát hành bởi Blizzard Entertainment vào 30/11/1996, chơi với PlayStation.
Trò chơi lấy bối cảnh vương quốc Khanduras (một vùng giả tưởng trong thế giới Stanctuary ở Diablo series), người chơi điều khiển một nhân vật chống lại Diablo. Dưới thị trấn Tristram, người chơi đi qua mười sáu bàn để cuối cùng đối mặt với Diablo và các yêu tinh của hắn.//////// Diablo thực sự trở thành một đại diện kinh điển, một tượng đài cho thể loại game nhập vai hành động. Trong game người chơi tiêu diệt quái vật, lên level, nhặt vật phẩm, học kĩ năng làm nhiệm vụ như một game nhập vai và làm tất cả các điều đó trong thời gian thực như một game hành động. Trong trò chơi bạn điều khiển nhân vật di chuyển, lượm đồ, đánh quái bằng chuột kết hợp với bàn phím. Nhân vật có các chỉ số HP tượng trưng cho sinh mệnh và MP tượng trưng khả năng dùng Skill. Hai chỉ số trên có thể phục hồi bằng các vật phẩm rơi ra do đánh quái hoặc mở hòm. Mỗi lần bạn vào game bản đồ sẽ thay đổi tạo sự khác biệt cho mỗi lần chơi cũng như mang giái trị chơi lại rất cao.
“ Chị có thể trở thành tình nhân trong mộng của người khác, em chơi điện tử mĩ thiếu niên thì làm sao ?”
“Thằng nhãi này………………..”
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Hai đứa nhỏ làm cho cô bận tối mày tối mặt , Ngọc Hàn bất đắc dĩ lắc đầu,
Một bên sửa sang lại thời gian biểu hành trình cho ngày thứ hai .
Thời gian qua thật nhanh , cô trở thành vợ nhà cầm quyền chính trị gia, đã hai mươi mấy năm.
Cô cũng không được như ước nguyện cả đời làm bà chủ nhỏ, chị Chân Cầm trong độ tuổi tứ tuần bất ngờ rơi vào lưới tình , gặp được một người đàn ông Hoa Kiều về nước theo đuổi , Duệ Minh tổn thất một trợ thủ đắc lực, cô đành phải nhịn đau buông xuống hai đứa nhỏ, dứt khoát san sẻ gánh nặng giúp chồng, trở thành thư ký của hắn. Vốn là miễn cưỡng nhận nhiệm vụ đợi tìm người thích hợp thay thế, dần dần, Duệ Minh không cho cô rời chức vị, cũng càng ngày không xa được cô, mặc kệ là sự nghiệp hay là gia đình, mặc kệ là tình cảm hay là lý trí.
Năm tháng gột rửa vẻ hồn nhiên trong tâm hồn cô, cô cùng Duệ Minh gặp được rất nhiều kinh đào hãi lãng ( sóng to gió lớn ) , sau cùng rèn luyện được tính kiên cường mà mềm dẻo, xuất hiện những trường hợp công khai gặp gỡ các quan chức cấp cao, cô lẳng lặng toả hào quang như viên trân châu được mài dũa sáng bóng .
Cô có tài xế riêng , đầu bếp cùng nữ giúp việc, nhưng là chỉ huy nữ giúp việc bố trí đồ đạc trong nhà, tự chọn thực đơn đưa cho đầu bếp, trong lòng cô không phải không có tiếc nuối. Chỉ cần có thời gian, cô đều tận lực lái xe đưa bọn nhỏ đến trường , bởi vì cô quý trọng từng giờ từng khắc ở chung cùng bọn nhỏ .
Con đường này là chính cô lựa chọn, có lẽ không giống mong muốn ban đầu của mình, nhưng cô không hối hận …………………
Một nhà bọn họ bình an sống sót sau kiếp nạn, mà cô còn có cơ hội dùng ánh mắt ái mộ yêu thương ngắm nhìn người cô yêu nhất, cũng đã thỏa mãn.
Đại nạn nhiều năm trước, để cho cô học được cách “ Sống” mà không sợ hãi.
Cũng không quá coi trọng ông xã thị trưởng của mình có thể ứng cử thành công chức tổng thống hay không , cô chỉ biết một điều, nếu có ngày đó , cô sẽ tự tin hiên ngang đứng phía sau chồng mình, cùng anh kề vai chiến đấu.
Vì bảo vệ người nhà của mình, cô sẽ kiên cường đối mặt lấn áp mọi sợ hãi
“Đang nghĩ gì ? Chị nhỏ ?” Làm xong công vụ, Duệ Minh lặng lẽ ở bên tai cô nhẹ nhàng hỏi, nhiều năm làm vợ chồng, cô vẫn bởi vì thanh âm trầm thấp thuần hậu của hắn làm mặt đỏ tim đập.
Chị nhỏ. Kết hôn lâu như vậy, hắn luôn gọi cô bằng biệt danh này.
“ Muốn người ta cả đời làm chị nhỏ, rốt cuộc phải làm tới khi nào?” Cô nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi Duệ Minh .
“Ai, không còn cách nào.” Hắn bắt được tay Ngọc Hàn , hai bàn tay mềm mại mảnh khảnh, vết chai do bận rộn không ngừng mà thành, “Ai kêu anh yêu em hồi nhỏ luôn quan tâm bảo vệ anh ? Chị nhỏ, nhưng là phải làm thật lâu thật lâu, vĩnh viễn không thể giải trừ …………….” Hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc .
Mặc kệ thế giới bên ngoài hỗn loạn phức tạp thế nào, trong phòng bọn họ quấn quýt ôm lấy nhau, cảm thụ những giây phút yên bình hạnh phúc thuộc về bọn họ .
Theo quãng đường hai đứa trẻ vô ưu vô lo ,hai trái tim mang tâm hồn ngây thơ hồn nhiên, đến thời thanh xuân đều tự vu hồi, sau khi trưởng thành trải qua đủ loại đau khổ, tình yêu của bọn họ giao hòa giữa tình thân cùng tình bạn, ngũ vị tạp trần lại ngọt ngào.
Ai, không có biện pháp, nơi nào tìm được quãng hồi ức đẹp đẽ đó ? Hắn vẫn chị nhỏ. Cho dù tóc bạc da mồi , răng rụng mắt mờ, ở trong cảm nhận của hắn, mãi là chị nhỏ ôn nhu xinh đẹp nhất .
“Luôn luôn” Có bao nhiêu dài ? “Vĩnh viễn” Có bao nhiêu lâu? Ai cũng không dám xác định.
Thế nhưng một giờ tiếp theo một giờ, một ngày tiếp theo một ngày, có lẽ, vĩnh hằng sẽ không quá xa.