Trương Thiệu Mai mặc thường phục màu đen, đứng trước ngôi mộ đôi, nét mặt vừa oán vừa buồn. Khi quay lưng lại thì trông thấy Lý Gia Hạo đã đứng sau mình từ bao giờ. Đột nhiên cô rụt người, ánh mắt thiếu tự tin quay lại nhìn ngôi mộ. Chẳng cần giải thích hay phân trần, một khi đã đến được đây, ít nhiều gì thì Lý Gia Hạo cũng đã biết được điều gì đó. Đúng như vậy, anh đã nghĩ rất nhiều, Trương Thiệu Mai từ nhỏ đã không hề yêu anh, lớn lên đã đi du học, tại sao lại vì anh mà tranh giành với Tống Linh? Tại sao phải đến mức bất chấp mà phạm pháp? Tìm hiểu, rốt cuộc phát hiện cha mẹ ruột của cô mất trong lúc làm việc ở công trình của cha nuôi cô, là Trương Chính. Nhưng sự việc này không có liên quan gì cả, tại sao cô lại muốn làm vợ của anh thật không hiểu rõ.
"Đây là cha mẹ của em?"
"Vâng."
"Rốt cuộc là tại sao?"
Trương Thiệu Mai xoay người nhìn qua Lý Gia Hạo, cô biết anh đang hỏi gì, rất nhanh đã thu về vẻ lạnh lùng xa cách.
"Tôi muốn bà ta phải trả giá."
Bà ta? Trả giá?
Lý Gia Hạo vẫn chưa hiểu, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, đợi chờ cô nói tiếp.
"Hai mươi năm trước, chính mẹ anh đã gây ra cái chết cho cha mẹ của tôi."
Lý Gia Hạo kinh ngạc: "Không lý nào."
"Anh có thể về hỏi bà ta."
Lý Gia Hạo im lặng, lại nghe Trương Thiệu Mai nói tiếp: "Ba năm trước, đúng là tôi đã có lỗi với Tống Linh, vì muốn bước vào Lý gia mà hại cô ấy. Nhưng có điều anh sẽ không ngờ."
"???"
"Người cưỡng hiếp Tống Linh không phải do tôi sai khiến."
Lý Gia Hạo hơi nheo mắt lại nhìn Trương Thiệu Mai.
"Ông ta chính là do mẹ của anh thuê tới, khi điều tra thì hãy nói là do tôi làm. Anh đoán xem, như vậy có phải là mẹ anh đã biết được thân phận thật sự của tôi từ lâu rồi hay không?"
"..."
"Anh có biết việc mắt Tống Linh bị tiếp xúc với hóa chất trong một tai nạn không?"
Lý Gia Hạo nhớ lại, đúng là có chuyện đó, nhưng Tống Linh nói là do tai nạn nghề nghiệp, khi có kết quả trả về cũng không sao nên không ai nhắc lại chuyện ấy.
"Tống Linh bị mù, nguyên nhân hoàn toàn là do lần tai nạn hóa chất đó, thủ phạm gây ra cũng là mẹ anh, ngay cả Tống Linh cũng biết. Gia Hạo, tình yêu của anh dành cho Tống Linh, tôi không hề nghi ngờ, nhưng đối với mẹ anh, anh hoàn toàn không hiểu gì, nên mới để cô ấy chịu nhiều tổn thương như vậy. Có nhiều lần tôi cũng rất muốn nói cho anh biết, nhưng nghĩ đến mối thù chưa trả, tôi không thể nào mở miệng được."
Nghe những lời này từ miệng cô, anh không thể nào biết đâu là trắng, đâu là đen. Xưa nay anh đã tin tưởng mẹ mình quá nhiều, luôn nghe theo sự sai bảo của mẹ mà không hề hay biết, người khiến anh mất đi hạnh phúc lại chính là mẹ của mình. Hóa ra giữa anh và Tống Linh thì người đáng thương nhất mới chính là Tống Linh. Bao nhiêu năm anh đau khổ vì nhớ nhung có là gì đối với sự chịu đựng mà không thể nói ra của cô.
...
Nét mặt u ám, Lý Gia Hạo bước vào nhà, tiến thẳng đến phòng khách, đứng trước mặt mẹ mình mà chấp vấn.
"Hai mươi năm trước, mẹ đã làm gì Trương gia?"
Bà Chu Tích giật mình, đặt vội tách trà xuống bàn, ngước nhìn con trai, ánh mắt kinh ngạc.
"Ba năm trước, mẹ đã làm gì Tống Linh?"
Bà ta thoáng run rẩy, không phải vì sợ những câu hỏi này, không phải sợ vì bị bại lộ tất cả tội ác, mà bà lo sợ rằng đứa con mình yêu thương biết được mẹ nó là người xấu xa đến mức không thể dung tha.
"Sự thật... Đã biết tại sao còn phải hỏi?"
Như vậy là đã quá rõ những gì Trương Thiệu Mai nói đều là thật. Đáy mắt hằn lên tia đỏ, lồng ngực ép lại, hơi thở nặng nề, cả thân người như rơi vào khoảng không, Lý Gia Hạo đau khổ khi phải đối diện với mẹ mình.
"Như vậy là sao hả mẹ? Mẹ nói xem, con cứ ngô nghê mặc cho bị mẹ điều khiển, vì con tin mẹ luôn làm điều tốt cho con. Nhưng cũng chính vì niềm tin con dành cho mẹ mà con đã trở thành kẻ tội đồ, là kẻ đã giết chết cuộc đời của người mình yêu thương."
Hai nắm tay cuộn thật chặt, anh chỉ hận bản thân không thể làm gì hơn cho Tống Linh, cô cũng như anh, vì bà ta là mẹ của anh nên mới phải im lặng chịu đựng tổn thương đến mức như thế.
Đi tìm Tống Linh mới biết cô đã rời khỏi trấn Đài Anh, tìm ở thành phố bao la này cũng không thấy đâu. Thông tin xuất ngoại càng không có.
Mất hút. Cô đã bốc hơi. Vẫn là nên dùng những từ này để nói ra sự mất tích của cô. Cảm giác mất đi cô như ba năm trước lại trỗi về, dự cảm này càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Chẳng lẽ số đã định rằng, hai người là không thể bên nhau ư?
...
Trương Thiệu Mai về đến nhà riêng đã thấy bóng dáng thân quen của một người đang đứng ở trước cửa. Tâm tình cô bỗng dịu xuống, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng hẳn. Cô nhẹ nhàng bước tới, miệng tươi cười, hai tay chắp ra sau, nhoài người về phía lưng người ấy.
"Rốt cuộc anh cũng đến tìm em rồi ư, Thẩm đại luật sư?"
Thẩm Di xoay người lại, mặt tươi vui, quan sát cô từ trên xuống kỹ càng rồi mím môi vẻ không hài lòng: "Em gầy đi nhiều rồi đấy."
Trương Thiệu Mai vừa mở cửa vừa nói: "Vậy sao? Em không để ý."
Ngồi xuống sô pha, Thẩm Di nhìn ra khung cửa sổ, chậu Linh Lan nhỏ nhắn mà anh tặng khi cô trở về nước, không ngờ lần này anh quay về nó đã nở hoa, đóa hoa màu trắng đẹp một cách ngọt ngào. Khóe mắt anh cong lên tạo nếp nhăn ở mắt vì cười. Người ta nói, hoa Linh Lan tượng trưng cho sự trở lại của tình yêu, cũng vì thế mà anh mới tặng cô. Anh mong rằng, một ngày nào đó cô sẽ nghĩ lại chuyện giữa anh và cô, rồi cô sẽ trở về với anh, bỏ qua tất cả hận thù, nhưng tất cả đã không thể nữa rồi...
Cô đặt ly nước lọc xuống bàn, ngồi đối diện anh, nở ra một nụ cười tươi đẹp như đóa hoa Linh Lan đang nở rộ kia. Anh mê đắm dáng vẻ của cô, yêu thích nụ cười của cô, nhưng bây giờ...
"Lần này anh về chỉ để gặp em trai mình thôi hay còn việc nào khác không?"
Nghe đến hai chữ "em trai" đó khiến anh đau đớn tột độ. Anh đưa ra bộ mặt thờ ơ, nhướng mày, giọng điệu vui tươi: "Đương nhiên là còn rồi."
Cô tỏ vẻ phấn khích chờ đợi anh nói tiếp. Thẩm Di nghiêm mặt, trầm giọng:
"Đưa em đi."
Đôi ngươi cô đảo sang chỗ khác, cười cười: "Mà em quên mất, em trai anh hiện đang ở đâu nhỉ?"
Thẩm Di im lặng, anh biết, cô sẽ không cùng anh rời nơi này nếu như chưa thực hiện được mục đích của mình. Ngay từ ngày đầu gặp nhau ở Mỹ, qua cách giao tiếp, cô đã bộc lộ rõ bản tính của mình. Vốn định chỉ muốn xem biểu hiện của cô, nhưng không ngờ vẫn có chút đau thương, anh vừa trả lời vừa cố ý quan sát nét mặt cô.
"Trấn Đài Anh."
"Ơ... Vậy à?" cô có chút ngạc nhiên, vì sao lại trùng hợp đến vậy, lại liên quan đến cái địa danh đó, nhưng cũng không mấy bận tâm.
Cả hai chìm trong sự trầm mặt một lúc lâu, đột ngột Thẩm Di lên tiếng, giọng nói nhỏ dễ nghe nhưng lại khiến người nghe có cảm giác hơi rùng mình.
"Thiệu Mai!"
"???" cô ngước nhìn anh.
"Anh đã gặp em trai của mình rồi."
"Ừm." anh ấy nói với mình chuyện này làm gì, tại sao trong giọng lại có chút kỳ quặc? Cô mỉm cười, gật đầu.
"Vậy nên..." Thẩm Di lại ngắc quãng, im lặng giây lát rồi mới tiếp tục nói: "Hôm nay anh đến là để tạm biệt em. Ngày mai, anh phải đi rồi, sẽ không trở về nữa."
"Tại sao lại không trở về nữa?"
Thẩm Di cúi đầu, khóe mắt cay cay, hít một hơi sâu, sau đó anh ngẩng lên, cười phá hai tiếng, giọt nước mắt bất ngờ tuôn ra, khóe môi giật giật.
"Bởi vì... Em trai của anh... Nó đã chết rồi!..."
Trái tim anh đau đớn gào thét khi không thể nói nguyên vẹn một câu hoàn chỉnh rằng: Bởi vì em trai của anh đã chết rồi, người hại nó lại là người mà anh vô cùng yêu, là em, Trương Thiệu Mai.
Cô giật mình: "Chết?"
Anh lặng lẽ đứng lên đi ra cửa, cô chạy đến ôm chặt anh, thủ thỉ: "Thẩm Di, anh đừng quá đau buồn mà hại đến sức khỏe."
Anh gật đầu, xoay người lại, đặt hai tay lên vai cô, khẽ hôn lên trán cô, ôn nhu nói: "Từ bây giờ, em hãy sống thật tốt nhé!"
Sau khi bóng lưng Thẩm Di khuất, cô như hoàn hồn, cảm thấy thái độ của anh hôm nay thật khác lạ. Quay vào trong nhà, nhìn thấy một chiếc hộp đặt trên bàn, chẳng phải là lúc nảy Thẩm Di cầm đến hay sao?
Thiệu Mai, gửi em!
Đó là dòng chữ trong mảnh giấy được dán trên chiếc hộp. Mở hộp ra. Là tất cả tài liệu hồ sơ vụ án cha mẹ cô bị hại, và một lá thư anh gửi cho cô.
"Khi nghe tin em kết hôn với Lý Gia Hạo, anh biết, đó là kế hoạch báo thù của em. Ngay lúc đó, anh đã chạy ra sân bay để trở về với mong muốn là ngăn cản em. Nhưng thật không may, anh bị tai nạn, phải nằm viện hết hai tuần. Trong thời gian đó, anh đã nghĩ kỹ, em nhất định sẽ không nghe lời anh, nếu nghe thì tình hình đã khác từ trước khi em về nước rồi. Nên anh đã giúp em tìm kiếm những bằng chứng phạm tội của bà Chu Tích, vốn định vui mừng cùng em, đưa tội ác của bà ta ra ánh sáng. Nhưng hiện tại thì anh không thể, anh đã sắp xếp một luật sư giỏi, anh ta sẽ giúp em lo chu toàn mọi việc. Chuyện báo thù đã xong, em bây giờ là phải sống cho bản thân, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, biết không?"
Trấn Đài Anh.
Chết.
Thẩm Di... Thẩm Di... Thẩm Tước...
Trương Thiệu Mai lẩm nhẩm trong miệng rồi bỗng giật mình. Lẽ nào? Cô run rẩy lấy di động gọi cho Thẩm Di, anh bắt máy nhưng không nói gì, cô nghi ngại hỏi:
"Thẩm Di, em trai của anh... tên là gì?"
Mãi một lúc lâu cô mới nghe anh lên tiếng: "Cô gái ấy sẽ đi cùng anh, em sẽ được an toàn."
"Cô gái ấy?"
"Phải."
Sau khi tắt máy giữa chừng, Trương Thiệu Mai tức tốc chạy đến nhà Thẩm Di để tìm nhưng không có, gọi lại thì đã thuê bao, đứng trước cửa đợi anh trở về nhưng mãi đến sáng hôm sau vẫn không thấy anh đâu. Cô biết là Thẩm Di tránh mặt mình.
Sau khi Thẩm Di đi, luật sư mà anh sắp xếp đến gặp cô để làm việc, rất nhanh sau đó vụ việc của cha mẹ cô được xét xử lại, bà Chu Tích bị bắt giam. Cũng trong ngày hôm đó, Trương Thiệu Mai đi đầu thú chuyện giết hại Thẩm Tước, dù biết chắc là Thẩm Di không mong muốn cô làm điều đó. Nhưng làm sao cô có thể đây? Khi mà người vô tội bị cô lôi vào cuộc, tàn nhẫn hơn là giết chết, đó lại chính là em trai của người duy nhất mà cô yêu.