Giữ Chặt Em Đi 1: Hãy Quên Chúng Ta Từng Yêu

Chương 20: Trở về



Thẩm Di nói thời gian tới sẽ trở về Thượng Hải không phải là từ chối khéo cô luật sư trẻ kia, mà kỳ thực là anh gác mọi công việc qua một bên để về thăm người ấy.

Nhìn Trương Thiệu Mai có vẻ hốc hác và hơi gầy so với lần trước anh đến thăm là cách đây ba tháng. Anh hơi khó chịu, liền cau mày có ý trách cô. Cô chỉ cười nhẹ, trong mắt có chứa ánh lệ. Thật không ngờ dạo gần đây anh hay đến thăm cô, phải chăng là đã hết giận cô vì chuyện đã làm? Cô gọi tên anh: "Thẩm Di."

Anh bấy giờ nghe giọng cô mới chịu giãn cơ mặt ra.

"Ăn uống thế nào? Không tốt sao?"

"Rất tốt!"

Rất tốt mà lại ốm thế kia ư?

Hiểu được tâm tư của anh, cô cúi đầu nhìn bản thân mình, khẽ cười rồi nói: "Sắp được ra ngoài rồi nên em hơi suy nghĩ lung tung, chắc vì vậy mà ốm đi, anh đừng lo."

"Thật không?"

"Ừm!" cô gật đầu, miệng cười nhưng lòng không hề vui. Cô biết mình có tội với anh, nhưng anh lại không vì thế mà bỏ rơi cô, ngược lại còn luôn nghĩ cho cô, thậm chí khi nghe tin cô tự thú, anh đã vượt hàng ngàn cây số để về giúp cô giảm án nhiều nhất có thể. Cô nhìn anh, ngập ngừng hỏi: "Tống Linh, cô ấy... đã nhớ lại chưa?"

Thẩm Di lắc nhẹ đầu: "Vẫn chưa."

"Anh không định sẽ để cho cô ấy trở về sao? Để cô ấy đi tìm Gia Hạo, như thế mới tốt cho cô ấy, giúp cô ấy nhớ lại tất cả."

"..."

Trương Thiệu Mai hiểu rõ anh, anh vì muốn thay em trai mình để chăm sóc Tống Linh, vì không muốn Tống Linh hạnh phúc với người đàn ông khác trong khi Thẩm Tước lại hi sinh oan uổng như vậy. Nhưng cô không thể lên tiếng, nếu nói ra, há chẳng phải động vào vết thương của chính hai người. Chuyện anh cố chấp như vậy chẳng khác nào khi xưa cô từng và anh khuyên ngăn không được. Đúng là oan nghiệt mà!

Nhìn sắc mặt của cô là Thẩm Di thừa biết cô đang muốn nói gì. Quả thật là hai người hiểu nhau đến độ dung hòa làm một, anh nói: "Sau hôm nay, anh sẽ nói cho cô ấy tất cả."

...

Sau khi chia tay Lan Tuệ Như, ký ức Tiffany dường như mỗi lúc một rõ hơn, đến độ đầu cô đau nhói vì nhớ từng chuyện, từng chuyện một.

Thẩm Di gọi điện hẹn Tiffany ở một quán cà phê yên tĩnh để nói chuyện. Khi vừa mới ngồi xuống, cô đã thấy được vẻ mặt nghiêm túc của anh trai mình.

"Tiffany!"

Cô tròn mắt, hồi hộp chờ đợi anh mình nói tiếp.

"Ý định ban đầu của anh là đưa em đi để không tổn hại đến một người... Nhưng cô ấy..." Thẩm Di khẽ cười rồi lắc đầu.

"..."

"Anh đã không cần phải giấu em nữa rồi, chỉ là thời gian qua, anh muốn thay một người để tiếp tục chăm sóc em."

Tiffany không thể hiểu những gì anh mình nói, cô nóng vội hỏi: "Em sẽ làm tổn hại đến ai sao? Còn, còn người nào kia là sao?"

"Bảy năm trước, vừa trở về nước anh đã cứu một cô gái đang nằm ở ngoài đường vì tai nạn, sau khi đưa cô ấy vào bệnh viện thì không biết thân phận cô ấy, tìm hiểu mới biết cô ấy chính là người mà em trai mình yêu, là người mà nó bảo vệ đến cả tính mạng cũng không màng. Cô ấy sau khi tỉnh lại đã mất trí nhớ, không biết mình là ai, anh mới đưa cô ấy đi cùng sang Mỹ và nhận cô ấy làm em gái, đặt tên là Thẩm Thiên Thư."

"Cô ấy... Là em?" thông tin này quá bất ngờ, nhưng so với những ký ức cô nhớ được thì cũng đúng phần nào. Cô nhìn thấy cảnh tai nạn, nhìn thấy mình ôm người đàn ông nào đó đầy máu mà khóc thét.

Thẩm Di gật đầu, kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra với cô từ khi gặp Thẩm Tước qua lời kể của Trương Thiệu Mai cho anh biết.

Từng lời Thẩm Di nói ra là từng đoạn ký ức nhỏ xuất hiện trong đầu Tiffany, một lúc không thể tiếp nhận quá nhiều thứ, đầu cô như muốn nổ tung ra, cô không muốn nhớ nữa, không muốn nhớ nữa... Nhưng ký ức đầu tiên khiến cô la lên và nhớ lại tất cả đó là cái chết của Thẩm Tước.

"Không!!!!!" âm thanh được kéo dài ra, ngắt lời kể của Thẩm Di: "Em là Tống Linh, là Tống Linh."

Thẩm Di kinh ngạc ngước nhìn Tiffany, không ngờ là sau ngần ấy thời gian mà cô có thể nhớ lại nhanh một cách đột ngột như vậy.

"Em... đã nhớ lại tất cả?"

Tiffany ôm đầu, hai hàng chân mày nhíu chặt: "Phải. Em đã nhớ rồi, nhớ lại rồi."

Thẩm Di im lặng.

Cô đứng lên nhìn Thẩm Di, gương mặt này hao hao giống Thẩm Tước, lòng chực nghèn ngào mà rưng rưng nước mắt.

"Thẩm Di, Thẩm Tước... Cảm ơn hai người, cảm ơn và cảm ơn. Đời này em không thể trả hết ân huệ mà hai người dành cho em. Dù có nhớ lại, dù không phải là em gái của anh, nhưng Thẩm Di ơi, trong lòng em, anh mãi là anh trai của em, Thẩm Tước luôn có một vị trí trong lòng của em."

Thẩm Di ôm cô một cách yêu thương như người anh dành cho em gái.

"Tiffany, cảm ơn em!"

"Sao lại cảm ơn em chứ? Em là người cảm ơn mới phải."

...

Trương Thiệu Mai mãn án, cô âm thầm đến một miền quê xa xôi để làm lại cuộc đời, và đồng thời cũng là để chạy trốn Thẩm Di.

Đêm hôm qua, anh đã thao thức chờ đợi, chưa bao giờ tâm trạng anh lại thấp thỏm mong chờ như vậy. Nhưng lại thất vọng tràn trề khi không đón được cô. Anh đã tưởng tượng, anh sẽ tặng cô một bó hoa tươi, ôm cô một cái thật chặt, và nói với cô rằng: "Từ nay, cuộc sống của em hãy để anh lo, về cùng anh nhé!" Nhưng bây giờ, là anh đang mộng tưởng, là anh hão huyền, là anh chờ đợi điều gì sẽ đến đây? Tại sao, tại sao anh đã dành tình yêu cho cô như thế, cô vẫn một mực đòi quay về trả thù? Và tại sao anh đã chấp nhận bỏ qua cái chết của em trai mình để đón nhận cô, mà cô vẫn rời bỏ anh? Trái tim Thẩm Di như thắt lại. Hôm nay ông trời thật không biết điều lại cho một cơn mưa lớn, người anh ướt sũng nhưng không chịu vào trong xe, cứ đứng đó nhìn lên bầu trời mây xám xịt ảm đạm.

Trương Thiệu Mai, em muốn thử thách anh đến bao giờ nữa đây?

Bỗng nhiên anh la lớn: "Trương Thiệu Mai, anh yêu em, anh sẽ chờ em, chờ đến ngày anh được giày vò em lại thích đáng!!!"

...

Ký ức đã có, Tiffany vẫn giữ thân phận là Thẩm Thiên Thư, có lẽ vì Thẩm Di, có lẽ vì Thẩm Tước, cũng có lẽ vì cô muốn quên đi mọi đau khổ trong quá khứ để bắt đầu với cuộc sống mới trong cái thân phận mà do chính người của Thẩm gia lần lượt cứu cô, đưa cô từ cõi chết trở về.

Dạo gần đây trời đã sang Đông, những ngày cuối năm khiến công việc của cô bận rộn hơn và quên đi những nỗi đau của quá khứ mà cô chưa kịp buồn thì đã bị xóa đi trước đó.

Khi bắt đầu được nghỉ lễ, cô về lại Thượng Hải để thăm mộ hai cô bạn thân là Triệu Ngân Lam và Diệp Tử Yên. Những người yêu nhau có nhất thiết phải bị giày vò tâm hồn lẫn thân xác đến đau thương như vậy hay không cơ chứ? Ông trời thật nhẫn tâm với bọn họ mà!

"Năm đó, chúng ta thật tốt biết mấy! Nếu được trở về để một lần nữa được chìm đắm trong tiếng cười của tuổi thanh xuân, tôi vẫn muốn được quay lại cùng các cậu... Lan Tuệ Như thấy vậy mà hay, năm nào còn từ chối La Phong, một mực không yêu, chỉ học lên cao, vậy mà bây giờ bọn họ lại về bên nhau. Đúng là người có tình, luôn hướng về nhau, thì dù có xa tận chân trời cũng tìm về bên nhau. Nhưng... Các cậu nói xem, Ngân Lam, cậu và Tùng Quân phải làm sao? Anh ta lần trước đến thăm cậu, trông rất thê thảm đấy!... Tử Yên, còn cậu, cậu có hối hận khi yêu người đã có gia đình không?"

Tiffany khe khẽ thở dài, hơi cúi đầu xuống, trầm mặt một lúc lâu, rồi mím môi mỉm cười, nói: "Còn tôi và Gia Hạo, các cậu hay bảo nhau là chuyện của chúng tôi rất đẹp, nhất định viên mãn. Nào có ai ngờ..."

"Nào có ai ngờ, cậu đi một mạch mười năm liền, bây giờ muốn nói yêu cũng không thể."

Đột nhiên nghe giọng nói ở phía sau, Tiffany giật mình quay lại, nhìn thấy cô gái kia nở nụ cười thật tươi và đầy sức sống khiến cô bất ngờ mà thốt lên tên cô ấy: "Thiên Sơ!"

Cố Thiên Sơ nhún vai, dang tay ra ôm Tiffany.

"Cậu hình như phát tướng ra đấy! Tôi thấy có chút mỡ thì phải."

Tiffany cười phá lên: "Cậu có nói quá không? Mỡ nào đâu chứ?"

"Đây, đây nữa, còn đây nữa..." Cố Thiên Sơ chỉ vào tay, chân Tiffany với ý đùa.

"Tôi nghe Tuệ Như nói cậu đã đi, sao lại ở đây?"

Cố Thiên Sơ đặt hoa xuống mộ, nói: "Đã đi không có nghĩa là không về mà."

Tiffany muốn hỏi về lý do tại sao Cố Thiên Sơ bỏ đi, nhưng biết hỏi gì đây khi thời gian xa cách quá lâu, cô lại rời bỏ bạn bè trong những lúc bọn họ trải qua biết bao sóng gió, còn tư cách sao?

Cố Thiên Sơ lại lên tiếng: "Năm ấy khi gặp lại cậu, tôi khoe mình có thai. Nhưng nào ngờ... tôi đã hư thai rồi... và cũng đã ly hôn! Tôi theo cha ruột của mình định cư hẳn bên Úc."

Xót xa quá. Sao toàn những chuyện đau lòng thế này? Tiffany lại chỉ biết thở dài. Cố Thiên Sơ bật cười: "Chuyện cũng qua hơn sáu năm rồi, bây giờ ấy hả, mười tên Tô Lãng đó cũng không thể theo đuổi được tôi đâu."

Cố Thiên Sơ là vậy, luôn lận đận trong tình yêu, nhưng cũng là người mạnh mẽ nhất trong năm người, nói quên được là sẽ quên được, dù cho trong lòng vẫn có vết thẹo xấu xí, nhưng cũng chỉ là dùng nó để nhắc cho cô nhớ đến điều từng trải qua.

Tiffany trở về quê hương của mình để thăm mộ của Thẩm Tước. Ngôi mộ dường như được dọn dẹp hằng ngày, trông rất sạch và mới, thậm chí cỏ dại cũng không có. Có lẽ là dì Lợi hoặc là A An thường xuyên đến đây.

Cô đưa tay vuốt ve tấm bia mộ, giọt nước mắt khẽ rơi, cô sụt sùi mũi.

"Thẩm Tước, thật xin lỗi anh! Mãi đến bây giờ tôi mới đến đây để thăm anh được. Bảy năm qua, chắc không ít lần anh Thẩm Di về nước là để đến viếng mộ anh. Anh ấy chắc có kể cho anh nghe về tôi..."

"Tống Linh!" giọng vừa trầm vừa run của Lý Gia Hạo bất ngờ thốt lên đủ bản thân nghe được. Em quay về rồi sao? Bảy năm qua em sống như thế nào, ở đâu? Lý Gia Hạo muốn chạy đến bên cô như lần trước khi nhìn thấy Tiffany ở buổi triển lãm, nhưng không được, hiện tại đã không được nữa rồi.

Anh vừa định quay xe lăn đi thì Tiffany nhìn thấy, cô vừa bàng hoàng vừa kinh ngạc không biết phải làm gì. Trong lúc bối rối, cô lên tiếng:

"Lý tiên sinh!"

~(hết chương 20)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.