Tống Linh bước đi trên bãi cát vàng, vì mãi suy nghĩ nên không nghe thấy người quen chào hỏi mình, cứ như vậy mà mang theo chú chó Lý Manh bước đi.
Lý Gia Hạo ngồi dựa vào thành ghe của người dân, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt xa xăm hướng nhìn về phía dân làng đang gỡ lưới cá. Vô tình ánh mắt dừng trên người Tống Linh.
Trái tim bỗng nhiên đập hỗn loạn, nỗi lo sợ cô sẽ biến mất ập đến, anh chạy vội tới, là gương mặt này, đúng là gương mặt này rồi. Lý Gia Hạo vì vui, vì hạnh phúc mà suýt chút thì bật khóc. Nhưng...
Tống Linh đi ngang qua như không hề có sự tồn tại của anh, cả thân người Lý Gia Hạo khựng lại, cổ họng khô khan, anh xoay người nhìn cô.
Thẩm Tước từ xa gọi tên cô, anh ta chạy lại, cô mỉm cười, "Thẩm Tước."
"Tống Linh, tôi và dì Lợi tìm cô nãy giờ."
Tống Linh.
Lời người này nói ra Lý Gia Hạo nghe rõ mồn một, rõ là cô ta, tại sao lại xem như không nhìn thấy mình? Được lắm Tống Linh, suốt thời gian qua là em cố tình trốn anh, vì sao?
Lý Gia Hạo cho người tìm kiếm địa chỉ của Tống Linh rồi tìm đến, đứng ngoài cửa nhìn cô rất lâu, rất lâu, cô tỉ mỉ sâu từng vỏ sò vào sợi cước để làm gì đó anh không biết, nhưng cảm thấy quá trình của cô có chút khó khăn. Trong trí nhớ của anh, Tống Linh không phải là loại người có tính kiên nhẫn ngồi làm những việc nhàm chán như vậy.
Lý Manh chạy từ sau nhà lên, nhìn thấy Lý Gia Hạo nên sủa mấy tiếng, Tống Linh đưa mặt ra hướng cửa, hỏi: "Là ai ở ngoài đó?"
Lý Gia Hạo kinh ngạc, bước vào đối diện với cô nhưng cô vẫn không ngừng hỏi "Ai đó?" khiến anh không khỏi bàng hoàng. Tống Linh bắt đầu sợ sệt, đứng lên quơ tay tìm đường đi lùi về sau.
"Là ai? Tại sao không lên tiếng?"
Lý Gia Hạo không khỏi xót xa mà chạy tới kéo cô vào lòng siết chặt, một cảm giác thân quen lấn át nhưng Tống Linh vẫn không thể tự tin với cảm giác của mình, sự lo sợ ấy mạnh mẽ và quyết liệt hơn khiến cô vùng vẫy.
Cho đến khi giọng nói êm tai, mềm mại như nước chảy của anh cất lên: "Tiểu Linh!"
Tiểu Linh. Tiểu Linh.
Tống Linh đứng yên, cô khẽ nhíu mày, cô nhớ giọng nói này, cô nhớ rất rõ, hằng đêm nó đều xuất hiện trong giấc mơ của cô, cô nhớ, cô nhận ra, nhưng phải làm sao đây, cô không thể gặp anh, không thể đối diện với anh lúc này. Tống Linh rụt tay lại, lùi về sau một bước.
"Tiểu Linh, anh là Gia Hạo, là Gia Hạo đây."
"..."
Lý Gia Hạo chợt nghẹn nơi lồng ngực, đã bao lâu rồi anh không để mình bị mất khống chế như vậy?
"Tiểu Linh, em không nhận ra giọng của anh sao?"
Nhận ra chứ, làm sao cô có thể quên đây? Tống Linh như nghẹn ngào cảm xúc, nếu không có anh đang ở đây, có lẽ cô đã vỡ òa mà bật khóc. Cô cố nén cảm xúc, đôi môi mấp máy.
"... Đã lâu không gặp, chào anh, Lý tiên sinh."
Lý Gia Hạo bất ngờ với lời chào xa cách này của cô, anh tiến đến nắm chặt bả vai cô, gằn giọng nói: "Tiểu Linh, nói cho anh biết, vì sao em lại bỏ đi, vì sao lại mù lòa như thế này?"
Tống Linh cố chống cự không cho phép mình yếu mềm mà rơi lệ.
"Không vì lý do nào cả. Lý tiên sinh, xin anh hãy tự trọng."
Lý Gia Hạo bị thái độ của cô làm cho tức giận, cười khẩy một cái, ép cô vào tường, cưỡng hôn cô.
"Tự trọng? Anh không hề biết tự trọng là gì đâu. Đối với em thì càng không có tự trọng, rõ chưa?"
Ký ức muốn xóa sạch kia lại hiện về, có đau đớn, có ghê tởm, có hoảng loạn, có sợ hãi, cô dùng hết sức đẩy Lý Gia Hạo ra, run rẩy chạy ra ngoài, vấp chiếc ghế nên té ngã.
Chạy lại đỡ, cô sợ sệt hất tay ra khiến Lý Gia Hạo muôn vàn xót xa, là em sợ tôi, điều gì khiến tôi trở nên đáng sợ như vậy?
Ôi, đau đớn quá!
Thẩm Tước vừa huýt sáo vừa cầm thức ăn đi vào, nhìn thấy tình hình hiện tại, vội quăng thức ăn xuống, chạy tới, hung hăng đẩy Lý Gia Hạo ra.
"Anh muốn làm gì?"
"..."
"Tống Linh, hắn ức hiếp cô?"
Tống Linh lắc đầu.
Thẩm Tước ôn nhu đỡ cô đứng lên, quay lại nhìn Lý Gia Hạo, ánh mắt đầy tia lửa giận, Thẩm Tước nhận ra người đàn ông sang trọng này.
"Anh là chủ nhân mới của khu đất chợ đêm? Tới đây làm gì?"
Lý Gia Hạo im lặng, anh hiểu rồi, cô ta là vì hắn nên rời bỏ mình, là vậy, sự tình đã quá rõ.
"Cô cũng thật có sức hấp dẫn, ngay cả mù lòa cũng câu dẫn được một tên trông rất phong độ."
Thẩm Tước tức giận thay Tống Linh, chẳng nói chẳng rằng liền tung một cước vào mặt Lý Gia Hạo, một vệt máu liền xuất hiện trên khóe miệng.
Tống Linh nghe tiếng liền biết đánh nhau, cô giữ chặt Thẩm Tước lại, lắc đầu, nói: "Thẩm Tước, dừng lại."
"Hắn ta không có quyền gì nói cô như vậy. Đó là nhục mạ."
Lý Gia Hạo cười khẩy, ánh mắt u uất, trong giọng nói chứa đựng nỗi buồn thê lương.
"Tống Linh, đêm hôm ấy khi trở về nhà, tôi cứ tưởng là cô chưa về, chờ, chờ mãi đến khuya vẫn không thấy cô, tôi bắt đầu lo lắng, tôi đã đi tìm cô suốt đêm ở ngoài đường. Lúc đó cô có biết tôi hoảng loạn như thế nào không? Tôi không tin cô cứ như vậy mà đi, tôi sợ cô xảy ra chuyện. Tôi tìm cô khắp nơi suốt một tháng liền, rốt cuộc, cô nhắn tin báo an toàn."
"..."
Lý Gia Hạo quát lớn trong đau đớn: "Nhưng tin đó không phải là nhắn cho tôi." đáy mắt bắt đầu đỏ ngầu, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, giọng nói chứa sự bất lực, tuyệt vọng: "Hóa ra, tôi không là gì của cô cả. Hóa ra, là tôi tự mình đa tình. Hóa ra, cô rời bỏ tôi vì một người khác. Hóa ra là vậy."
Lý Gia Hạo quay lưng bước đi, Thẩm Tước nghe ra đã hiểu sự tình, đã hiểu mối quan hệ của hai người này, định lên tiếng giải thích thì Tống Linh kéo tay anh rồi lắc đầu.
Đột nhiên Lý Gia Hạo quay người lại, nói thêm một câu: "À, tôi sắp kết hôn rồi, khi đó sẽ gửi thiệp mời cho cô, đưa anh ta đến nhé."
Bóng lưng anh khuất dần trong ánh hoàng hôn đỏ hồng...
Tống Linh bấy giờ như trút bỏ toàn bộ sức lực chống cự, cô ngã khụy xuống sàn nhà, nước mắt lã chã tuôn rơi.